Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống

“ Con trai của ngươi vì mất đi phụ mẫu cho nên rất khổ sở thương tâm, bao nhiêu năm qua mỗi ngày đều ăn không ngon ngủ không yên, hơn nữa phụ mẫu của hắn chết đi lại chính là vì ngươi Tạ Tốn, chính là vì nghĩa phụ của hắn ”

Ngô Chính được nước lấn tới, từng bước từng bước tiếp cận Tạ Tốn, không nhanh không chậm vừa đi vừa nói.

“ Là... là vì ta!? Tại sao, tại sao... ta biết, ta biết rồi, nhất định đám sâu bọ kia vì muốn tìm ta báo thù, là vì Đồ Long đao... khốn kiếp, ta nhất định là sẽ giết chết tất cả các ngươi, nhất định sẽ giết chết các ngươi báo thù cho nhị đề... ”

Tạ Tốn giống như lại phát điên, cả người loạng choạng lúc thì ôm đầu lẩm bẩm trong miệng, lúc ngửa mặt lên trời hét to, tựa hồ thần trí đã không còn được tỉnh táo.

Ngô Chính cước bộ vẫn cứ chậm rãi không nóng vội tăng tốc, trong miệng lại tiếp tục đả kích:

“ Không những thế, con trai của ngươi còn bị người ta hạ độc thủ ám toán, trúng phải Huyền Minh Thần Chưởng khiến hắn ngày đêm bị âm hàn dày vò, muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong ”

“ Ngươi nói dối, ngươi nói dối... Aaaaa! ”

Tạ Tốn loạng choạng lùi về sau, sau đó lại ôm đầu ngửa lên trên gào thét thảm thiết.

“ Thời cơ tốt! ”

Đúng lúc này Ngô Chính ánh mắt lóe lên, cước bộ cực hạn tăng tốc thi triển khinh công Hoành Không Na Di phóng đến Tạ Tốn, trên tay súc thế chưởng lực đánh tới.

Vi Đà Chưởng!


Ầm!

Tạ Tốn không kịp phản ứng, không hay biết chuyện gì xảy đã hứng mình chịu đủ một chưởng của Ngô Chính, thân thể hắn lúc này tựa như diều đứt dây phóng bay ra đằng xa.

Phốc phốc phốc...

Tạ Tốn cả người rơi mạnh xuống mặt băng tuyết không ngừng thổ huyết, toàn thân chật vật rách rưới trông vô cùng thê thảm, không nghi ngờ một đòn này của Ngô Chính khiến cho hắn trọng thương vô cùng nặng nề.

Nếu là Tạ Tốn trong trạng thái bình thường thần trí còn tỉnh táo thì Ngô Chính có thể lần này sẽ thất thủ rơi xuống hạ phong, hứng chịu Tạ Tốn phẫn nộ điên cuồng vung đao truy sát, hoặc là Ngô Chính có ám toán thành công thì lấy Tạ Tốn nội công thâm hậu cương khí hộ thể chống đỡ, cũng sẽ không rơi vào tình trạng nửa sống nửa chết như lúc này.

Vừa rồi Tạ Tốn chính là đang hoảng loạn mê mang không một chút phòng bị Ngô Chính, đến cả vận nội công chống đỡ cũng không có, cho nên đây là hoàn toàn là dùng nhục thể để chống đỡ lại Vi Đà Chưởng đặc tính cương mãnh tàn bạo của Ngô Chính.

Nhưng vẫn chưa hết, lúc này Ngô Chính bất thình lình đã xuất hiện từ trên cao tiếp tục súc thế một chưởng giáng xuống.

Vi Đà Chưởng!

Tạ Tốn trong lúc lâm nguy đối diện chưởng thế, bất ngờ đã lấy lại được tỉnh táo, nhanh chóng bắt lấy bảo đao từ trong tư thế nằm vung lên chém về phía Ngô Chính.

Uỳnh uỳnh uỳnh...

Cho dù là đang thất thế nhưng Tạ Tốn trong tay Đồ Long đao tuyệt luân bảo khí vẫn phát huy được công dụng của mình, chỉ thấy chưởng kình khi chạm phải đao mang liền vụn vỡ tan nát hóa thành hư không.

“ Hết Ỷ Thiên kiếm, rồi lại đến Đồ Long đao, ta đúng là thất sách! ”

Ngô Chính nói thầm trong bụng, mặc dù hắn rất không ưa thích dùng vũ khí nhưng đến lúc này cũng phải công nhận bản thân không có một món vũ khí liền sẽ trở thành bất lợi.

Đối với Ngô Chính mà nói thì tự thân lực lượng mới thực sự là vương đạo, trong tay có bảo khí có phát huy được mười thành chiến lực, như vậy khi không có bảo khí thì còn lại mấy thành!?

Cho nên từ trước đến nay Ngô Chính tâm thái vẫn không muốn ỷ lại vào bảo khí mà tăng cường lực lượng, bằng không một ngày nào đó bất đắc dĩ mà đánh rơi bảo khí trong tay, nếu như không kịp thích ứng như vậy kết cục càng là thảm hại khôn lường.

Lúc bấy giờ Tạ Tốn lại mượn thời cơ phóng mình lui về phía sau giữ một khoảng cách với Ngô Chính, nhưng trên mặt thần sắc vẫn không giấu nổi vẻ giận dữ tột cùng.

“ Tiểu nhân bỉ ổi, chỉ biết ám toán ta!? ”


Tạ Tốn tuy là rất tức giận căm phẫn vì năm lần bảy lượt bị Ngô Chính ra tay hèn hạ ám toán, nhưng là lúc này chỉ biết quát lên không thể lại làm gì thêm, đồng thời cũng là muốn câu kéo thời gian áp chế lại thương thế của chính mình.

“ Ngươi muốn đánh công bằng với ta!? Bỏ xuống trong tay Đồ Long đao, như vậy liền có thể! ”

Ngô Chính ngoài miệng tuy là nói chuyện nhưng động tác vẫn là lao đến tấn công không cho Tạ Tốn có cơ hội thở dốc.

Lục Mạch Thần Kiếm, Thiếu Xung Kiếm!

Một đạo kiếm khí súc thế trên ngón út tay phải của Ngô Chính phóng đến, kiếm khí đặc tính thiên biến vạn hóa khôn lường không có quỹ đạo để nắm bắt.

Tạ Tốn tuy là muốn một đao chém ngang ngăn chặn chấm dứt đợt tấn công này, tuy nhiên đạo kiếm khí kia lúc nhanh lúc chậm, khi trái khi phải không thể đoán trước, bất đắc dĩ Tạ Tốn chỉ có thể thu mình bị động thủ thế.

Vút!

Ngay lúc này Thiếu Xung Kiếm đang nhắm đến Tạ Tốn bỗng nhiên biến mất ngay trước mắt, nhìn lại chỉ thấy đối diện hắn là một đạo kiếm khí khác loáng thoáng vạch chéo đã tiếp cận áp sát rất gần.

Lục Mạch Thần Kiếm, Thiếu Dương Kiếm!

Ngô Chính cũng không tin tưởng Thiếu Xung Kiếm có thể làm gì được Tạ Tốn, tuy đạo kiếm khí này thiên biến vạn hóa nhưng uy lực có hạn chỉ có thể ám toán người không phòng bị, lực sát thương cơ bản là không cao.

Cho nên hắn quyết định dùng Thiếu Xung Kiếm làm mồi nhử để đánh lạc hướng Tạ Tốn, nhằm tranh thủ thời gian súc thế đánh ra Thiếu Dương Kiếm một đòn quyết định.

Tạ Tốn vốn dĩ thân mang trọng thương đã không phát huy được mấy thành chiến lực, toàn bộ chiến đấu tiếp theo hoàn toàn là nương nhờ vào Đồ Long đao sắc bén uy mãnh mà triển khai.

Nhưng lúc này đã không đủ thời gian để hắn vung đao đón đỡ, nếu cứ ngoan cố dùng đao chẳng khác nào là tự tìm đường chết cho mình.


Thất Thương Quyền!

Không ngoài dự đoán, Tạ Tốn rơi vào đường cùng không cam tâm bỏ mình tại đây liền tự mình đả thương chính mình cưỡng bức thi triển Thất Thương Quyền đối kháng lại với Thiếu Dương Kiếm.

Phốc!

Huyết lưu lại trào ra từ cuốn họng xông miệng, lúc bấy giờ lục phủ ngũ tạng của Tạ Tốn đang chịu cường lực áp bách rất nặng nề, nếu lại tiếp tục cưỡng ép tiếp thu thương thế khó nói đến tính mạng cũng không thể giữ lại được.

Đồng thời điểm, quyền kình lại đối bính với kiếm khí lẫn nhau triệt tiêu không sót lại một tia lưu lực.

Tuy nhiên vừa rồi Thiếu Xung Kiếm vẫn là chưa... biến mất!?

Tạ Tốn vừa mới triệt tiêu được Thiếu Dương Kiếm, nhưng hiện tại lại trông thấy Thiếu Xung Kiếm từ lúc nào đã đâm xuyên qua bả vai của mình, khiến máu tươi cuồn cuộn trào ra bên ngoài.

Mà vết thương này không biết là do vô tình hay hữu ý lại nhắm vào bả vai bên cánh tay đang cầm đao, khiến toàn bộ cánh tay trở nên vô lực để cho bảo đao rơi xuống cắm vào mặt đất băng tuyết.

-------*-*-------

Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui