“ Không cần lo lắng, ngươi cũng không nên để phu nhân của mình đi đi lại lại ban đêm nữa, tránh lại thêm phiền toái ngoài ý muốn xảy ra ”
Ngô Chính rất bình thản đáp lời, cũng không quên nhắc nhở Hồ Thanh Ngưu.
Phu nhân của Hồ Thanh Ngưu không ai khác chính là Độc Tiên Vương Nạn Cô suốt hai năm qua không biết bao nhiêu lần mờ mờ ám ám lén lút đến Hồ Điệp Cốc vào ban đêm thi thố với Hồ Thanh Ngưu.
Đôi khi Ngô Chính nửa đêm nhiều lần thức giấc không thể chợp mắt cũng là vì Vương Nạn Cô khí tức không thể che giấu được hắn phát hiện, hơn nữa khinh công của nàng cũng không quá xuất chúng tạo ra động tĩnh làm phiền Ngô Chính và Đông Phương Bạch rất nhiều đêm không thể yên giấc.
“ Ài... ”
Nhắc đến thê tử của mình, Hồ Thanh Ngưu cũng chỉ có thể than ngắn thở dài hoàn toàn không có biện pháp, Vương Nạn Cô cái gì cũng tốt, chỉ có tính háo thắng là mãi không thể bỏ được.
“ Ta sẽ cố gắng khuyên nhủ nàng... ”
“ Được rồi, ngươi nghỉ ngơi sớm đi, ta đến xem hai người các nàng ”
Nói xong Ngô Chính không để ý đến Hồ Thanh Ngưu liền xoay người đi vào phòng khám.
Bên trong phòng khám chung quanh đều là kệ gỗ đặt các vật dụng nghề y, chỉ có một chiếc giường nhỏ đặt ở chính giữa gian phòng.
Lúc bấy giờ Kỷ Hiểu Phù đang ôm lấy hài tử của mình Dương Bất Hối nằm trên chiếc giường, trông thấy Ngô Chính đi vào liền khẩn trương muốn ngồi dậy.
“ Ngươi cứ nằm nghỉ đi, không cần phải như vậy ”
Ngô Chính đi đến bên cạnh lại đỡ nàng nằm xuống.
“ Đa tạ công tử ơn cứu mạng cho mẹ con chúng ta ”
Kỷ Hiểu Phù không thể ngồi dậy hành lễ đành phải dùng lời nói để bày tỏ cảm kích trong lòng.
“ Ài, ngươi tên là gì, còn có bé gái này nữa ”
Ngô Chính kéo lấy chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh, đồng thời hỏi danh tính hai người.
Cho dù Ngô Chính đã biết hai người thân phận và cả nguyên do tại sao lại lâm vào hoàn cảnh này, nhưng cũng không thể tỏ ra là đã quen biết từ lâu a.
Kỷ Hiểu Phù thành thật đáp lời:
“ Ta là Kỷ Hiểu Phù, còn đứa bé này là con gái của ta tên Dương Bất Hối, còn không biết cao danh quý tính của công tử? ”
“ Ta tên Ngô Chính ”
Ngô Chính khom lưng chống tay lên cầm trầm mặc chốc lát, sau đó lại nói tiếp:
“ Từ trang phục của ngươi hẳn là đệ tử của phái Nga My, tại sao lại để lâm vào hoàn cảnh như thế này? Diệt Tuyệt sư thái không bên cạnh các ngươi hay sao? ”
“ Ngô công tử, bên trong là có ẩn tình... khó nói... ”
Kỷ Hiểu Phù trong mắt đượm vẻ buồn bã, không nói nên lời.
“ Được rồi, chuyện riêng tư của các ngươi ta cũng không muốn biết ”
Ngô Chính chen lời giữa chừng, lại nói tiếp:
“ Nhưng mà nơi này cũng không được an toàn, hay là ta cho người đưa ngươi cùng con gái của mình trở về Nga My phái? ”
Nghe được lời nói, Kỷ Hiểu Phù bỗng dưng có chút thấp thỏm lo âu không vội lên tiếng, trầm tư một hồi mới lại đáp lời:
“ Ý tốt của Ngô công tử ta xin tâm lĩnh, nhưng ta không thể trở về được nữa... ”
Ngô Chính thần sắc nghi hoặc đáp:
“ Tại sao không thể trở về? ”
“ Không giấu gì công tử, ta vốn dĩ là có hôn ước với Ân Lục Hiệp, nhưng rồi... nhưng rồi... ”
Kỷ Hiểu Phù chỉ nói được một nửa, sau đó tựa hồ không thốt nên lời.
“ Ta minh bạch, cha của đứa bé họ Dương ”
Ngô Chính liền thay lời của nàng muốn nói, sau đó lại thở dài nói tiếp:
“ Được rồi, ngươi trước tạm thời tĩnh dưỡng ở đây cho khỏi bệnh, sau đó hẳn tính tiếp ”
Nói xong Ngô Chính cũng không làm phiền hai người nghỉ ngơi, tự mình lẳng lặng rời đi đóng cửa nhẹ nhàng, không muốn đánh thức Dương Bất Hối còn đang ngủ say.
Cuộc trò chuyện này là Ngô Chính cố ý chấp vá chỗ hỏng tránh sâu này không bị bơi móc, dù sao cẩn tắc vô áy náy, những chuyện tưởng chừng nhỏ nhặt vô nghĩa có khi lại giúp được Ngô Chính ít nhiều đỡ phải tốn công nhọc sức.
Dù sao từ khi đặt chân đến Hồ Điệp Cốc, Kỷ Hiểu Phù cùng con gái của nàng Dương Bất Hối trong lúc vô tình đã tự biến mình thành con cờ trên bàn cờ.
Nhưng Kỷ Hiểu Phù nên cảm thấy may mắn nhiều hơn, chí ít người đánh cờ là Ngô Chính hoàn toàn không có ý xấu đối mẹ con các nàng, hơn nữa càng là giúp cho hai người có một kết cục tốt.
-------*-*-------
Hồ Điệp Cốc, một đêm vô sư lại trôi qua.
Buổi sáng sớm mặt trời nhấp nhô bị che phủ bởi làn tuyết trắng xóa, bên ngoài sân trống phía trước hiên nhà, trong túp lều trại đã không còn một tiếng kêu la rên rỉ thảm thiết, ngược lại là sự yên ắng đến đáng sợ hòa cùng một mùi hôi thối đặc trưng của tử thi phảng phất trong không khí.
Không nghi ngờ đám người bệnh nhân bị bỏ mặc kia từ đêm qua đã trở thành một cái xác chết đóng băng bị tuyết bao phủ.
Tuy nhiên không một ai ra đây để dọn dẹp đống xác chết này.
Tại khách phòng bên trong gian nhà, lúc bấy giờ Ngô Chính cùng những người khác đã tụ tập đông đủ, hết thảy là bảy người bao gồm Đông Phương Bạch, Chu Chỉ Nhược, Hồ Thanh Ngưu, Vương Nạn Cô, Kỷ Hiểu Phù và Dương Bất Hối.
Bọn họ đều chỉ lẳng lặng nhâm nhi thưởng thức tách trà nóng vào buổi sớm, không ai mở miệng nói nửa lời để cho thời gian êm ả cứ thế trôi qua.
Tình hình là đêm qua Hồ Thanh Ngưu đã thành công khuyên nhủ Vương Nạn Cô trở về bên mình đồng thời cũng hóa giải khuất mắt bấy lâu nay, mà Ngô Chính chính là mắt xích khiến cho hai người bọn họ có thể như vậy.
Biết được Kim Hoa Bà Bà lần này sẽ không bỏ qua cho Hồ Thanh Ngưu, Vương Nạn Cô cũng nặng tình thủy chung không rời bỏ muốn cùng chồng của mình trải qua lần này cam go thử thách.
Đồng thời Kỷ Hiểu Phù cũng chỉ vừa mới biết được sự việc cách đây vài phút, sau khi nhận biết Lục Mạch Kiếm Tiên và Huyết Y Tiên Tử chính là phu thê hai người Ngô Chính, Kỷ Hiểu Phù tựa hồ dấy lên trong mình hy vọng nào đó cũng không muốn tranh thủ thời gian ly khai, quyết định ở lại cùng mọi người.
Cho nên mới dẫn đến tình cảnh này, mặc dù ai nấy trong lòng đều có chút căng thẳng khẩn trương nhưng là khi nhìn về phía Ngô Chính, Đông Phương Bạch hai người thần sắc cử chỉ thản nhiên đều khiến mọi người trở nên an tâm hơn rất nhiều.
Két...
Bộp bộp bộp...
Đúng lúc này cánh cửa bỗng nhiên mở ra, chỉ thấy một màn kinh khủng xảy ra trước mắt mọi người.
Từ phía cửa vào năm sáu cái thủ cấp bị đóng băng của đám người bệnh nhân đến cầu y tựa như mấy trái bóng rơi xuống mặt đất nảy nảy lăn tròn đến giữa nền nhà.
Ngay lúc đó nhìn lại từ phía cửa vào có hai đạo thân ảnh một già một trẻ cước bộ từ tốn đi vào bên trong.
“ Danh tính: Đại Ỷ Ti, tu vi: tuyệt thế trung kỳ ”
Lập tức vận dụng Thuật Thăm Dò, Ngô Chính liền có thể nhìn ra được danh tính và tu vi của lão bà đang dắt theo một bé gái.
-------*-*-------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...