Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống

Cho dù Ngô Chính võ công cao cường đến đâu nhưng nếu so sánh với lực lượng cao tầng của Minh giáo cũng không thể vượt trội hơn bao nhiêu, chưa kể Minh giáo nhân tài cao thủ nhiều như mây, không nghi ngờ Ngô Chính hành vi lúc này thật sự quá mức không khôn ngoan.

Thường Ngộ Xuân trong tâm cực kỳ bất an lo lắng, hắn thân là người của Minh giáo đáng ra phải đứng về phía giáo phái của mình mới đúng nhưng Ngô Chính lại là ân nhân từng cứu lấy tính mạng của hắn, khiến Thường Ngộ Xuân không biết phải đứng ra khuyên nhủ như thế nào.

“ Ngươi... ngươi... ”

Hồ Thanh Ngưu lúc này vừa phẫn nộ vừa kinh hãi lấp bấp trong miệng không nói nên lời.

Thiếu niên trước mắt này thâm bất khả trắc đến Hồ Thanh Ngưu còn không thể nhìn thấu được sâu cạn bên trong, hơn nữa mỗi lời nói của hắn đều là nhắc đến những bí mật mà trên đời này tuyệt đối không có mấy người được biết.

Thử hỏi Hồ Thanh Ngưu làm sao mà không kinh hãi, hắn thật sự là muốn giết chết Ngô Chính nhưng là biết lượng sức mình không ngu ngốc lỗ mãng hành động.

“ Trước hết ngươi vẫn nên cứu lấy Thường Ngộ Xuân đi, tuy nhiên nếu ngươi giận cá chém thớt cố ý làm giảm tuổi thọ của hắn thì... nên biết ta không có cái loại kiêng kỵ đủ thứ giống như Kim Hoa Bà Bà đâu ”

Ngô Chính lúc này mới chịu hướng ánh mắt nhìn qua Hồ Thanh Ngưu, trong giọng nói càng là trở nên âm trầm băng lãnh không một che giấu sát ý của mình.

Ngô Chính là biết Hồ Thanh Ngưu mặc dù không phải là kẻ xấu xa hèn mọn gì ngược lại còn là người trọng tình sâu nặng, nhưng tính cách của hắn quá mức lập dị không thể lường trước.


Nếu không muốn bị Hồ Thanh Ngưu trèo lên trên đầu trên cổ mà ngồi thì Ngô Chính tốt nhất phải đánh một đòn tâm lý thật nặng nhằm đe dọa uy hiếp tránh để hắn lấy tư thái bề trên mà tự tung tự tác làm càng trước mặt của mình.

Lúc bấy giờ Hồ Thanh Ngưu cảm nhận được nồng đậm sát khí toát ra từ phía Ngô Chính không khỏi để hắn trong tâm thập phần sợ hãi kinh hoàng.

Bực này sát khí lại có thể nào xuất hiện trên người một tên thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi như thế này!? Hắn tuổi thơ phải trải qua bao nhiêu giết chóc mới có thể cấu thành loại này tính khí?

Hồ Thanh Ngưu không nghi ngờ hiện tại chỉ cần một lời không hợp Ngô Chính liền sẽ động thủ giết chết hắn, mà Ngô Chính có đủ bản lĩnh để giết chết hắn hay không thì càng không phải nghi ngờ.

Cứ nhìn và cảm nhận nồng đậm sát khí trên người của Ngô Chính liền có thể biết!

Trương Vô Kỵ lo lắng Ngô Chính vì nóng nảy mà giết chết Hồ Thanh Ngưu khiến Thường Ngộ Xuân không thể trị khỏi thương thế trên người, lúc này liền sốt sắng chạy đến bên cạnh Ngô Chính khuyên can hô lên:

“ Ngô đại ca, Hồ tiền bối dù sao cũng là sư thúc của Thường đại ca, người không nên lỗ mãng vọng động a ”

“ Nể mặt ngươi có một cái điệt nhi tốt ta liền không làm khó ngươi ”

Ngô Chính rất biết cách diễn xuất phối hợp với Trương Vô Kỵ hảo hảo chừa lại một cái bậc thang để Hồ Thanh Ngưu tự mình biết điều mà xuống nước.

Hồ Thanh Ngưu nghe được lời nói liền thở phào nhẹ nhõm buông lỏng tâm tình, phải biết Ngô Chính mỗi lời nói ra tựa như là đi guốc trong bụng khiến Hồ Thanh Ngưu không thể không hạ mình biết điều mà nhường nhịn.

Chí ít Hồ Thanh Ngưu vẫn còn một cái “ điệt nhi ” có thể cầm giữ Ngô Chính không để hắn làm ra chuyện gì bất lợi cho đôi bên, cho nên Hồ Thanh Ngưu chỉ có thể an phận đi đến chữa trị cho Thường Ngộ Xuân, càng không thể “ giận cá chém thớt ” như trong lời nói của Ngô Chính.

Thường Ngộ Xuân trong tâm cũng rất vui mừng, Ngô Chính trong lời nói chính là nhận đồng Thường Ngộ Xuân làm một cái bằng hữu của mình.

Lại nói Thường Ngộ Xuân trong lòng cũng rất khâm phục Ngô Chính mặc dù hắn tính cách có phần khó gần nhưng lại là một tên hảo hán có tấm lòng nhân nghĩa không phải loại người ác tâm thấy chết không cứu.

Hơn nữa gặp được một tên thiếu niên võ học kỳ tài thì ai mà không muốn giao du kết bạn cơ chứ?

“ Đưa tay ra đây! ”


Hồ Thanh Ngưu lúc này đi tới tiếp cận đối diện Thường Ngộ Xuân, giọng nói rất bất mãn hằn hộc ra lệnh.

“ Vâng! ”

Thường Ngộ Xuân biết sư thúc của mình tính khí đang không tốt cho nên rất ngoan ngoãn làm theo giơ lên cánh tay của mình.

Không chần chừ, Hồ Thanh Ngưu dùng hai tay bắt mạch chuẩn đoán, sau đó trong miệng nhỏ giọng nói:

“ Ngươi là bị Triệt Tâm Chưởng của phiên tăng đánh còn bị điểm huyệt theo phương pháp của phái Võ Đang, trong khoảng thời gian giữa giờ Tý và giờ Sửu!? ”

Thường Ngộ Xuân biết Hồ Thanh Ngưu y thuật thần thông quảng đại cho nên cũng không mấy bất ngờ, không phủ nhận gật đầu.

Nhận được câu trả lời, Hồ Thanh Ngưu tự mình đi đến tủ thuốc kê toa hốt thuốc cho hắn, sau đó không để ý đến Ngô Chính hai người đã mang theo Thường Ngộ Xuân vào nội phòng châm cứu chữa trị.

Lúc bấy giờ khách phòng chỉ còn lại Ngô Chính và Trương Vô Kỵ hai người một ngồi một đứng.

Trương Vô Kỵ không kìm nổi khuất mắt trong lòng liền lên tiếng dò hỏi:

“ Ngô đại ca tại sao lại muốn làm khó Hồ tiền bối như vậy, đệ thấy ông ta cũng không có vẻ gì là người xấu a! ”

“ Hắn tính cách rất quái dị, ta còn muốn ở lại nơi này một khoảng thời gian chờ đợi thê tử của ta đến, cho nên phải làm khó hắn một chút ”


Ngô Chính rất thản nhiên đáp lời, hắn nguyên bản đúng là có hẹn với Đông Phương Bạch tái ngộ tại đây, nhưng hiện tại bỗng nhiên lại thấy rất thích thú nơi này, muốn chọn làm nơi an ổn cư trú chờ đợi chính kịch tiếp theo lại diễn ra.

Nghe được lời nói, Trương Vô Kỵ chỗ hiểu chỗ không nhưng vẫn gật gù không lại hỏi thêm, sau đó tựa hồ lại nhớ đến chuyện gì đó khiến hắn trầm mặc một mình thều thào trong miệng:

“ Hồ tiền bối y thuật cao minh như vậy, có thể nào sẽ chữa khỏi có Dư tam bá hay không!? Nếu ta mời được ông ấy đến Võ Đang sơn... ”

Trước đó Trương Vô Kỵ đã được kiến thức Hồ Thanh Ngưu như thế nào là thần thông quảng đại, chỉ cần bắt mạch đã có thể đoán ra được nguyên do bệnh trạng của Thường Ngộ Xuân thậm chí còn biết được thời gian bị thương đồng thời nhìn ra phương pháp điểm huyệt của Võ Đang phái do Trương Tam Phong trợ giúp Thường Ngộ Xuân cầm cự không để thương thế chuyển biến xấu cách đây không bao lâu.

Bấy lâu nay Trương Vô Kỵ luôn thương tâm đau xót cho Du Đại Nham tay chân người ta bị tàn phế không thể đi đứng giống như bình thường, lúc này trông thấy Hồ Thanh Ngưu y thuật cao minh không khỏi để hắn trong lòng dấy lên hy vọng Du Đại Nham tay chân có thể chữa khỏi.

Ngô Chính bên cạnh nghe được Trương Vô Kỵ nói chuyện một mình, liền cảm thấy thú vị ác tâm tạt một gáo nước lạnh vào mặt hắn nói:

“ Ngươi tâm tư thật hay, nên nhớ Hồ Thanh Ngưu còn có lời thề sẽ không cứu chữa cho bất cứ ai ngoại trừ người của Minh giáo, bởi vậy mới có cái ngoại hiệu khác là Kiến Tử Bất Cứu, ngươi không cần phải suy nghĩ viễn vông ”

-------*-*-------

Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui