Nhật Nguyệt thần giáo người sĩ khí giảm sút không còn khả năng ác chiến, ai nấy đều hoảng loạn cố gắng tránh né chiến đấu giữ lại tính mạng.
“ Giáo chủ đã chết, mau rút lui thôi, mau lui thôi! ”
“ Chúng ta xong rồi, chạy đi... ”
“ Đừng chạy, cứu ta... a... ”
...
Nhật Nguyệt thần giáo vừa đánh vừa lui muốn mở con đường máu tẩu thoát xuống núi.
Nhưng là Thiếu Lâm tự và danh môn chính phái đám người biết cách thừa thắng xông lên, tinh thần hăng hái phấn khích chém giết khiến Nhật Nguyệt thần giáo đội hình như muốn tan tác không còn khả năng chống cự.
Tuy nhiên Nhật Nguyệt thần giáo quân số quá đông vừa đánh vừa chạy đã có thể lui đến con đường xuống núi.
“ Chúng ta có thể sống rồi, ha ha... ”
“ Nhanh chân lên, đừng vui mừng quá sớm ”
“ Ta sẽ nhớ kỹ hôm nay, sau này nhất định sẽ trở lại báo thù cho các huynh đệ! ”
Mở ra được con đường máu xuống núi, Nhật Nguyệt thần giáo người kinh hỉ hò hét, cũng không quên mối thù với Thiếu Lâm tự và danh môn chính phái đám người hôm nay khiến vô số các đồng bạn của bọn ngã xuống phơi thây.
“ A, là người... người của triều đình!? ”
Một tên trong đám người Nhật Nguyệt thần giáo đang dẫn đầu đào tẩu khỏi chiến trường, bỗng nhiên trông thấy phía trước lại có một đám người quân phục của triều đình chặn đường, khiến hắn kinh hãi hét lên.
“ Các ngươi dám âm mưu phản kháng lại triều đình, tội đại nghịch bất đạo giết không tha! ”
Một tên dẫn đầu đoàn người triều đình chĩa kiếm về phía Nhật Nguyệt thần giáo người hét to, sau đó xung phong tiến đánh về phía bọn hắn.
“ Giếttttt! ”
Đồng thời điểm đám người triều đình phía sau cũng giơ lên vũ khí hô ứng, theo chân tên dẫn đầu xung phong tiến giết đám người Nhật Nguyệt thần giáo.
“ Xong, xong rồi, Nhật Nguyệt thần giáo... xong rồi! ”
Một tên giáo đồ Nhật Nguyệt thần giáo đã tuyệt vọng buông xuống vũ khí, hoàn toàn không còn khả năng để phản kháng.
Hậu phương Thiếu Lâm tự và danh môn chính phái vẫn đang đánh tới, trước mắt lại bị chó săn triều đình chặn giết.
Toàn bộ Nhật Nguyệt thần giáo đám người đều đã triệt để tuyệt vọng, không một ai còn nhớ đến đao gươm trên tay mình có thể dùng để chống lại hai phía người tiến công áp sát.
Nhưng vẫn còn có nhiều người ôm ấp một tia hy vọng sống sót cố gắng xông qua hai bên cánh rừng rậm cây cối um tùm tìm một lối thoát, dùng vũ khí trên tay chặt lấy vật cản chắn ngang.
Tuy nhiên rừng rậm cây cối quá dày đặc, hơn nữa Nhật Nguyệt thần giáo đám người còn là chen lấn lẫn nhau khiến bọn hắn mất nhiều thời gian quý báu nhưng chỉ vài ba tên có thể đi sâu lạc vào cánh rừng mà tẩu thoát.
Thời gian cho bọn hắn vốn dĩ là đã ít ỏi lại không lo nâng cao tinh thần lẫn nhau chống trả từ trong nghịch cảnh tìm lấy một đường sống, lại còn muốn tiêu tốn công sức làm những chuyện thừa thải.
Lúc bấy giờ Thiếu Lâm tự và danh môn chính phái người vẫn đang điên cuồng chém giết từ phía hậu phương, từ phía tiền phương lại có triều đình người đã áp sát.
Nội ngoại tiến công, Nhật Nguyệt thần giáo người bị kẹt lại ở giữa chỉ có thể chấp nhận làm vật hy sinh trở thành một phần trong dự tính của Thiếu Lâm tự.
“ Ta không muốn chết, đừng, đừng giết ta... ”
“ Thiếu Lâm tự khốn kiếp, triều đình chó má, ta có làm ma cũng không tha cho các ngươi ”
“ Nhật Nguyệt thần giáo thật sự xong rồi... ”
...
Đủ loại tiêu cực hình thái cảm xúc hiện trong ánh mắt của đám người Nhật Nguyệt thần giáo, tiếp đến là từng người từng người một dần dần ngã xuống, tanh tưởi tử khí dày đặc bốc hơi lên từ mặt đất, máu chảy lênh láng trên con đường lên xuống Thiếu Lâm tự rải rác đầy thi thể người chết trông vô cùng thảm thiết tựa như là địa ngục lại hiện hữu giữa trần gian.
Nhật Nguyệt thần giáo đám người lúc bấy giờ đã gần như là tuyệt diệt, bỗng nhiên một người danh môn chính phái trên y phục đã nhuốm đỏ máu tươi, lúc này nhận ra bất thường vội vã hô lên: “ Triều đình, triều đình đã đánh tới nơi rồi! ”
“ A, chó săn triều đình khốn kiếp, ta liều mạng với các ngươi ”
“ Dám nhân cơ hội vây giết chúng ta!? Ta có chết cũng không muốn để các ngươi toại nguyện ”
“ Mọi người yên tâm, chúng ta còn có Thiếu Lâm tự dẫn dắt, nhất định sẽ khiến đám người chó săn triều đình này một đi không trở lại ”
“ Đúng vậy, đến giáo chủ ma giáo còn không chịu được một đòn của Phương Sinh đại sư, đám người triều đình này có là cái thá gì!? ”
...
Thiếu Lâm tự không hay biết liền đã trở thành chỗ dựa tinh thần cho danh môn chính phái đám người, khiến bọn hắn lúc này sĩ khí nâng cao không biết sợ hãi là gì.
Phải nói Thiếu Lâm tự thật đúng là cao tay, chiến đấu diễn ra cho đến bây giờ ngoại trừ danh môn chính phái nhân sự thiệt hại nặng nề, còn lại đám người hòa thượng thương vong thì không bao nhiêu.
Đám người hòa thượng Thiếu Lâm tự được cử ra tham dự vào chiến sự lần này hầu hết đều là nhất lưu tu vi, thậm chí còn có đỉnh tiêm cao thủ trộn lẫn bên trong đồng thời trong lúc chiến đấu không muốn xông lên liều mạng, chỉ lẫn nhau hỗ trợ hạn chế tối thiểu thương vong xảy ra.
Tuy Thiếu Lâm tự nhân sự không nhiều nhưng bởi vì chênh lệch tu vi cho nên trong chiến đấu thể hiện rất rõ sự cường đại của mình, khiến danh môn chính phái người ai nấy cũng kính nể khâm phục Thiếu Lâm tự công phu lợi hại.
Còn có Nhật Nguyệt thần giáo người lấy ưu thế số đông ép lên tiến đánh, nếu không phải có Thiếu Lâm tự hỗ trợ thì đến giờ này danh môn chính phái người không biết còn lại bao nhiêu người đây, khó nói có khi tất cả đều tiêu diệt.
Cứ như thế danh môn chính phái và Thiếu Lâm tự đám người hòa thượng tiếp tục lao vào hỗn chiến với triều đình người.
Trông thấy lại vẫn là một trận ác chiến diễn ra không có hồi kết, gươm đao va vào nhau để máu trên người lại tiếp tục đổ xuống.
Tuy nhiên khác với trước đó, nếu Ngô Chính ở đây lúc này liền có thể nhận ra đám người Thiếu Lâm tự và triều đình lẫn nhau chiến đấy đều có phần muốn nương tay, tựa hồ là đang luận bàn võ học công phu với nhau không phải là đang sinh tử chi chiến.
Nhưng là hỗn chiến giữa danh môn chính phái và triều đình lại không liên quan đến Ngô Chính lúc này.
Tại võ đài chính giữa khu đất trống trước mặt Thiếu Lâm tự, Phương Chứng đại sư cùng sư đệ của mình Phương Sinh đại sư đều đang bất động trên võ đài, ánh mắt canh chừng chằm chằm nhìn về phía Ngô Chính, Đông Phương Bạch hai cái thanh niên thần thần bí bí không mời mà đến lại xuất hiện ở đại hội Võ Lâm.
Ngô Chính tương tự cũng là cảnh giác lấy Phương Chứng đại sư, đồng thời trước đó đã giao nhiệm vụ cho Đông Phương Bạch để nàng canh chừng Phương Sinh đại sư can thiệp.
Lúc bấy giờ Tiếu Diện quân đã đến thời điểm không cần phải lẫn lộn bên trong danh môn chính phái đám người, liền tụ tập cùng nhau đứng ở hậu phương Ngô Chính đợi lệnh.
------*-*------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...