"Ai gọi đến vậy?" Cô khó hiểu hỏi, anh rất ít khi không tiếp điện thoại .
"Ngô Hằng Xuân." Lần này anh không giấu giếm chút nào.
Cô sửng sốt, sắc mặt lập tức trở nên hơi kỳ quái.
"Vậy sao anh không tiếp?" Biết rõ chắc là anh sợ cô tức giận nên mới không tiếp điện thoại, nhưng thấy anh không tiếp, ngược lại làm cho cô cảm thấy trong lòng khó chịu, giống như bọn họ gạt cô ra ngoài giống như trong quá khứ.
"Không cần thiết." Anh cùng người phụ nữ kia không có gì hay để nói, cũng không thể lại làm cho cô ta làm hỏng buổi hẹn hò của mình và vợ .
Di động lại truyền ra rung động.
"Anh nghe đi, có thể cô ấy có việc gấp tìm anh." Cô hiểu được giọng nói của bản thân nghe có thể có chút chua, bởi vì yết hầu của cô dường như khó chịu giống như bị xương cá đâm vào.
Anh liếc mắt nhìn vợ một cái, mở loa ngoài nghe điện thoại ——
"A Bang." Mỗi lần nghe điện thoại, Ngô Hằng Xuân hay dùng âm thanh nũng nịu gọi anh.
"Làm gì?" Anh không kiên nhẫn lên tiếng trả lời, trong lòng run sợ lưu ý sắc mặt của vợ.
"Anh vẫn còn tức giận ư? Chuyện đó cũng đã xảy ra lâu như vậy rồi, thời gian này anh cũng đều không tiếp điện thoại cảu người ta, có phải là đã tha thứ cho người ta hay không, hơn nữa xem xét đoạn tình cảm trước đây của chúng ta. . . . . ."
"Tôi nói rồi người em nên nói xin lỗi là vợ tôi, hơn nữa tôi và em từ lâu đã không liên quan đến nhau rồi." Anh quát cô ta đừng nói lung tung, thật nghi ngờ năng lực lý giải của người phụ nữ này có phải có vấn đề hay không, anh đã nói quá nhiều lần như vậy cô ta vẫn là nghe không hiểu, làm hại vợ anh rời nhà trốn đi còn chưa đủ hay sao?
"Được rồi được rồi, em cũng cảm thấy thật có lỗi với cô ấy, anh coi như em nhận lỗi với cô ấy được không?" Giọng nói của cô không chút để ý, bộ dạng không tin tưởng là thật, nhưng là tương đối giống như làm nũng làm dáng với anh.
Trác Diệu Bang mới mặc kệ người phụ nữ này nói cái gì, chỉ là nhìn sắc mặt người bên cạnh càng ngày càng khó coi, trong lòng lại thắt lại, trời rất lạnh mà còn ra mồ hôi nóng. . . . . .
Anh đang muốn mở miệng, vợ lại giành trước ——
"Không được! Tôi tuyệt đối không tiếp nhận lời xin lỗi của cô. Còn có về sau nếu cô dám da mặt dày tới tìm chồng của tôi như vậy nữa, tôi sẽ tự mình làm cô mất mặt, sẽ nhổ sạch toàn bộ tóc của cô, chụp hình đầu trọc của cô dán ngoài cửa lớn tránh ma quỷ, nghe rõ chưa!" Cô không thể nhịn được nữa rống to vào di động, dường như người đó ở ngay trước mắt cô.
Đối phương dường như bị tiếng gầm rú bất thình lình làm cho sợ tới mức câm như hến, sau một lúc lâu cũng không nghe được một chút âm thanh nào.
Lương Nhược Duy cũng không chờ đối phương trả lời, hung hăng cúp điện thoại, hơi thở lớn——
Hừ, lão hổ không phát uy, hồ ly kia đã xem cô trở thành mèo bệnh rồi ! Vậy mà lại dám liên tục đến quấy rầy chồng của cô, dùng cái loại giọng nói quyến rũ lộ liễu như vậy làm nũng với chồng cô, thật sự là càng nghe càng làm cho người ta tức giận! Hô. . . . . .
Phía sau xe có tiếng còi vang lên, Trác Diệu Bang mới từ trong kinh ngạc hoàn hồn, đạp xuống chân ga, nhưng ánh mắt vẫn liên tiếp dò xét phía vợ, đánh giá dáng vẻ tức giận đến dựng tóc trừng mắt của cô.
Trước đây tuy rằng cô cũng phát giận, nhưng hung ác giống như muốn kiêu ngạo cùng đối phương nhất quyết sinh tử như vậy, anh vẫn là lần đầu tiên thấy, khó trách có người nói càng là người phụ nữ không cáu kỉnh, khi gió bão nổi lên lại càng đáng sợ đến nỗi khó có thể đoán trước . . . . . .
"Thế nào!" Cô híp mắt liếc anh, nghĩ rằng anh có ý kiến, vẫn là đau lòng người phụ nữ kia ?
Anh lắc đầu, lộ ra một nụ cười lấy lòng. "Vợ, anh yêu em, về sau nhất định em phải luôn luôn ở bên người bảo vệ anh, đừng làm cho cô ta gần anh nữa nha!"
Anh nắm tay cô, giọng nói Tiểu Nam Nhân, tìm kiếm che chở từ phía vợ thân yêu, vừa mới nghe được cô vì bảo vệ bản thân mà rít gào giận dữ, thật sự làm cho anh rất rung động, rất cảm động, mừng thầm trong lòng. . . . . .
A, bởi vì cô thương anh mà dáng vẻ trở nên hung dữ, thật sự là cực kỳ xinh đẹp!
"Làm trò." Cô nhìn bộ mặt "Nhu nhược" của anh, cảm thấy anh không khỏi diễn thật giả dối. Chẳng qua diễn xuất kém chất lượng này vẫn thành công trêu trọc cô cười, ở trong lòng cô nổi lên sự ngọt ngào vui vẻ hân hoan.
"Anh càng muốn đó." Anh thừa dịp đèn đỏ trộm hương trên mặt cô được như ý, thoải mái cười to.
"Nói nhỏ thôi." Cô nhìn xe cộ lui tới xung quanh, cảm giác có chút thẹn thùng, gần đây người đàn ông này nhiệt tình thật sự không thể tiết chế, làm hại tim của cô bất chợt bị khảo nghiệm đạo đức, đập thật nhanh.
Thấy dáng vẻ bộ thẹn thùng của cô, anh ngược lại càng cười lớn tiếng. . . . . "Trác Diệu Bang!"
"Hôn anh một chút, anh sẽ không cười." Anh nghiêng mặt, ý định chọc cô chơi.
"Anh mà như vậy em muốn xuống xe." Cô cố lấy hai gò má uy hiếp, bây giờ chẳng ngoan ngoãn nghe lời nói của anh như vậy đâu!
Anh lơ đễnh giơ môi lên, ấn môi mình xuống.
"Anh!" Anh căn bản chính là đại nam nhân, nhưng lại càng bá đạo rồi !
"Anh muốn giam em lại cả đời." Anh đắc ý dương dương mà tuyên cáo, nói cái gì cũng không có thể để cô thoát khỏi sinh mệnh của anh.
"Anh. . . . . . Hừ!" Cô quay đầu ra ngoài cửa sổ, một bên khóe miệng lại không thể ngừng cong lên được. . . . . .
Có thể làm sao đây? Cô lại không có sức lực cùng anh giãy dụa, đành phải cho anh giam lại thôi. . . . . .
Hi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...