[Vô Hạn Xuyên Không ] Lâm Phong Và Lãnh Huyết

– Thế thúc, từ lúc đại sư huynh trở về đã ngủ đủ ba ngày, sẽ không có chuyện gì chứ? Thiết Thủ lo lắng hỏi Gia Cát Chính Ngã. Gia Cát Chính ngã xoa xoa bộ râu dài thưa thớt, nhẹ nhàng nói:

– Ta nghĩ từ có lẽ y ăn Vong tình đan rồi. Thôi thì không có việc gì chúng ta không nên quấy rối y nghỉ ngơi. Đứa trẻ này kể như cũng khổ tận cam lai rồi. Lâm Phong không để ý gì cả, chỉ nằm lăn ra ngủ đã ba ngày nay. Mục tiêu của y chỉ có một – ngủ mò đến đây, ngủ sẽ đi về được. Do đó y nhất định phải ngủ để có thể trở lại. Trong thời gian quay phim y vốn đâu có được ngủ đủ, giờ có cơ hội được ngủ, ngủ đến đã đời. Tuy nhiên ngủ mãi rồi cũng phải đủ. Y nằm trằn trọc đếm cừu cuối cùng đếm được đến một vạn con mà mắt vẫn mở thao láo, bất đắc dĩ đành rời khỏi giường. Trong lòng y thở dài, thôi thì quên đi, ngủ tiếp không nổi rồi, ngủ nữa chắc phát điên lên mất. Ngủ không được, y ngồi dậy, nhào xuống bàn. Tuyết Di đã làm ít đồ ăn nhẹ cho y. Bánh hoa quế quả nhiên ăn rất ngon. Hoá ra Vô Tình và y có cùng sở thích thật. – Công tử!


Kim Kiếm và Ngân Kiếm ở ngoài cửa nghe thấy có động tĩnh liền chuẩn bị chậu rửa mặt mang vào phòng để cho Vô Tình rửa mặt. Cánh cửa vừa mở rộng, cảnh tượng đập vào mắt chính là Vô Tình đang dùng cả hai tay cầm bánh cho vào miệng. =3= nghe ầm một tiếng, chậu rơi xuống đất. Kia chính là Vô Tình công tử vô cùng ưu nhã sao? Hai tiểu đồng lòng đau như cắt, ngực thổn thức không ngừng. Lâm Phong nghe được tiếng động hoảng hốt kêu lên:

– Sao các ngươi không gõ cửa mà đã vào chứ? Sợ quá nên y nuốt luôn cả miếng bánh hoa quế vào bụng, ho sặc sụa. Kim Kiếm và Ngân Kiếm thấy thần tượng trong lòng ầm ầm sụp đổ, khóc không ra nổi nước mắt, chết trân tại chỗ. – Thiếu chủ, mời rửa mặt. Kim Kiếm nâng khăn mặt lên cao. – Công tử, mời thay y phục. Ngân Kiếm mở rộng chiếc áo. Trong lòng hắn đau đớn không gì sánh nổi. Ôi Vô Tình nay đã bình thường trở lại, đã bước đi được. Vậy sau này làm sao có cơ hội lần mò vòng eo bé bỏng kia nữa? Làm sao có thể thấy cảnh đẹp ngày xuân nữa… Đau đớn khôn cùng, Ngân Kiếm nước mắt chảy đầy trên mặt.Lâm Phong cũng buồn bực. Hai người kia thấy y sao tự nhiên lại tỏ ra bi thương đến vậy? Y rửa mặt, tiếp nhận y phục để mặc. Công nhận là đóng phim cổ trang cũng có tác dụng. Y phục cũng không tệ, tuyệt đối không phải loại chọn đại mà mặc. Xem ra Vô Tình ngày thường ăn ở cũng không tồi lắm, mà còn có đến hai người hầu. Mỗi tội hai người này là nam, nếu là nữ có phải tốt bằng mấy không. Trong lòng Lâm Phong thầm nghĩ, tự nhiên thấy có chút thất vọng. Ngoại trừ việc Vô Tình tóc bị ngắn ngắn, khi mặc bộ đồ trắng vào đã trở lại ngay thành Vô Tình. Khuôn diện đẹp như tranh vẽ, làn da trơn bóng trắng ngần, vóc người cao ráo đáng yêu. Không hổ là Vô Tình công tử. Kim Kiếm Ngân Kiếm lần thứ hai thấy thần tượng sống dậy. Vô Tình còn đứng lên nữa chứ. Nhìn cặp đùi thon dài xinh đẹp kìa… (nuốt nuốt nước miếng). Nhìn phần chân ngắn giữa đôi chân thon dài. Ôi thần tượng, thần tượng đã sống dậy! – Thế thúc!

Vô Tình hướng về phía Gia Cát Chính Ngã mở lời. – Vô Tình, con tỉnh rồi à? Trong người không khoẻ sao không nghỉ ngơi thêm đi?


Gia Cát Chính Ngã thương yêu nhìn y hỏi. Trong lòng Lâm Phong gào lên: “Đại ca à, ta ngủ ba ngày rồi, ngủ thế quái nào được nữa? Ngươi cho ta là thần ngủ chắc?”


– Thế thúc à, con không sao! – Y dùng biểu tình của Vô Tình để nói, điềm đạm thanh tao. – Vô Tình, con đã đi lại được rồi. Thế thúc lúc nào cũng mong con có thể luuyện được võ công. Con biết đó, Thần bộ ti chúng ta lúc nào cũng có nhiều kẻ thù. Lúc trước thân thể con không khoẻ, chỉ có thể dùng ám khí bảo vệ bản thân. Giờ ký ức của con chưa hồi phục, ta thực sự vô cùng lo lắng… Gia Cát Chính Ngã thực sự lo lắng. Vô Tình năm xưa cực kì thông minh, ám khí cao minh tuy không có nội lực nhưng có thể ngày đi ngàn dặm. Còn Vô Tình bây giờ lại khiến ông lo lắng… – Hả? – Học võ à? Không nên nha! Học võ y cũng từng học qua nhưng chỉ là dạng có tiếng không có miếng, đánh võ thật thì có thế thân chứ bộ. Trong đầu Lâm Phong phiền đến độ muốn bật khóc. Y không muốn làm thần tượng tàn phế đâu nha. – Thế thúc, con… Lâm Phong dự định cự tuyệt nhưng y lại nghĩ rằng ở cái thời đại này khoa học không phát triển, y hiện tại có chân tay có sức vóc, biết đâu lại tạo ra thành tựu. Không khéo bản thân y là võ học kỳ tài ấy chứ. Tốt tí nữa lại giống Hạng Thiếu Long có thể trở thành đại hiệp lừng danh. Sau này may mắn mà trở lại được thì tên Ngô Trác Hi kia xem có bản lĩnh nào bắt nạt y trên giường nữa không? Há há, đến lúc đó thì y sẽ đè bẹp được Ngô Trác Hy. Viễn cảnh tươi đẹp hiện ra trong đầu Lâm Phong… – Thế thúc, vậy từ hôm nay trở đi luôn vậy.

Nhãn thần của Vô Tình vô cùng kiên định. – Vậy con cùng các sư đệ hãy cùng nhau luyện tập đi nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui