– Vô Tình…. ta có lời muốn nói với huynh….
– A Phong, ta có chuyện muốn nói với ngươi….
Nói cái gì đây? À, hay là nói «mặc kệ ngươi là ai, ta cũng không quan tâm nữa, ta chỉ biết khi ở bên cạnh ngươi, ta thấy rất vui vẻ…chỉ cần ngươi không bỏ ta mà đi, ta thực sự không ngại gì cả».
Có lẽ ta nên nói: «ta tin tưởng ngươi là xuyên không tới đây, chỉ là do ta nhất thời không thể chấp nhận được. Thế nhưng lúc chúng ta ở cạnh nhau, ta biết người mà ta thật sự yêu thích là ngươi…chính là như thế…ta còn muốn…»
Lãnh Huyết ở trong sân lải nhải mãi, tự mình luyện tập xem nên nói thế nào với Lâm Phong. Đêm qua đã phát sinh chuyện khiến Lãnh Huyết bắt buộc phải đối mặt với chuyện người mình yêu không phải là Vô Tình thật sự. Hắn thật sự yêu thích Vô Tình hay chỉ do vẻ kinh diễm bên ngoài của y hớp mất hồn vía từ lần đầu gặp gỡ? Trước nay hắn luôn thấy Vô Tình có vẻ quá hư ảo, luôn cảm thấy y rất xa xôi, rất lạnh lẽo. Còn người này lại đem đến cho hắn cảm giác rất ấm áp, rất gần gũi. Nguyên lai trước nay trong tâm hắn đeo đuổi chỉ là một bóng hình xán lạng rạng rỡ, xán lạng trong nhất thời. Nhưng người này đây, y đem đến cho hắn sự ấm áp, ấp áp vĩnh cửu. Ngườ mà hiện tại hắn chân tâm yêu thích là Lâm Phong.
– Lãnh Huyết, đệ làm gì mà đi tới đi lui mãi trong sân vậy? – Thiết Thủ nghi nghi hoặc hoặc nhìn Lãnh Huyết – Thế thúc đang tìm đệ kìa.
– Vâng!
– Thế thúc, thúc tìm con có việc gì?
– Ừm, Hoàng Thượng triệu con vào cung.
– Có chuyện gì thế?
– Người Kim nghe nói con là tiền nhiệm Minh chủ võ lâm, võ nghệ cao cường nên muốn lãnh giáo – Gia Cát tiên sinh điềm đạm nói.
Đây là lần thứ hai Lâm Phong vào Hoàng cung, y thật sự có ý nghi ngờ tài nghệ của ngự trù trong cung.
Vô Tình cùng Lãnh Huyết ngồi xuống chỗ của mình, mang dáng dấp đúng như câu «phu xuớng phụ tùy» làm Hòang Thượng không khỏi có chút hối hận về quyết định của mình.
Thái tử nước Kim ngồi phía đối diện đang ngắm Vô Tình rồi từ từ di chuyển con ngươi sang phía Lãnh Huyết, nhìn cơ thể rắn chắc, cơ bắp cuồn cuộn.
“MAN, thật là MAN quá!”
– Thái tử – Sứ giả nước Kim làm mặt đen khi thấy thái tử đang sắp lồi mắt ra ngoài nhìn dai, thầm nhắc nhở thái tử chú ý hình tượng.
– Khụ…khụ…. – Gã sứ giả xấu hổ phải nhắc nhở lần thứ hai.
Vô Tình thấy thái tử nước Kim đang si mê ngắm nhìn Lãnh Huyết thì trong ngực liền thấy khó chịu vô cùng liền mỉa mai:
– Có phải ngài sứ giả của quý quốc bị bệnh ho kinh niên hay không? Sao ngài cứ khụ, khụ liên hồi vậy?
– Phụt… – Gã sứ giả nước Kim càng thêm xấu hổ.
– Hoàng thượng, tại hạ từ lâu đã nghe tiếng của tiền nhiệm Võ lâm minh chủ là Lãnh đại nhân đây, hôm nay chẳng hay Lãnh đại nhân có thể nào cho tại hạ đựơc đại khai nhãn giới, biết được thế nào là sự lợi hại của võ công ở Trung nguyên hay không?
Cái tên sứ giả này rõ ràng là muốn thừa cơ thăm dò binh lực của Đại Tống đây mà.
– Được…được, trẫm cũng muốn xem thử bản lãnh của Lãnh ái khanh lắm. Lãnh ái khanh, khanh cũng không nên phụ tâm ý của trẫm – Hoàng đế như ta cũng không phải kẻ ngu, Kim quốc các ngươi muốn thấy sự lợi hại thì lão tử cho ngươi thấy, để xem các ngươi còn kiêu ngạo được không.
Lãnh Huyết biết Hòang thượng rất trọng sĩ diện nên cố gắng trổ hết tài nghệ ra. Nơi nào đao phong đi qua cũng đều mang theo một luồng sát khí bức nhân.Võ công của Lãnh Huyết toàn là chiêu thực, hơn nữa chiêu nào cũng dồn kẻ địch vào tử địa. Đao phong quét qua, chiêu chiêu như thể muốn lấy mạng hết thảy đám người Kim đó vậy làm bọn họ đứng ngồi không yên, lo sợ liệu họ còn có thể ngắm mặt trời mọc ngày mai hay không?
– Hay, thật sự rất hay! – Hoàn Nhan Sung bật dậy vỗ tay khen Lãnh Huyết mà cũng không để ý đến đám ngừơi bên cạnh đã sợ xanh cả mặt, gần như sắp tè ra quần rồi.
– Hòang thượng, ta, Kim quốc Thái tử Hoàn Nhan Sung xin được một thỉnh cầu!
– Thái tử cứ nói!
– Ta muốn cùng Đại Tống kết thành duyên Tần Tấn (Thành ngữ cổ TQ, ám chỉ kết hôn chính trị), chẳng hay có được không?
– Chẳng hay Thái tử đã để ý thiên kim tiểu thư nhà nào rồi? – Hoàng thượng thật chẳng có chút manh mối nào, từ hôm qua đến hôm nay chỉ nghe nói Thái tử có trò chuyện cùng mấy vị trong hòang tộc thôi, chẳng lẽ, người mà Thái tử để ý là…Vô Tình. Nghĩ đến đây, Hoàng thượng không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
– Chẳng hay Lãnh đại nhân của Thần Bộ ti có nguyện ý làm phò mã của Đại Kim hay không?
– Phụt… – Tên sứ giả lần thứ n cảm thấy xấu hổ. Nước Kim làm gì có công chúa, chỉ có một vị thái tử biến thái như vậy thôi.
– Phò mã? – Lâm Phong bỗng như hóa đá, năm nay là năm quái quỷ gì thế, sao cứ gặp đại hạn liên tục thế này?
– Đa tạ hảo ý của Thái tử, chỉ là Lãnh Huyết là người đã có gia thất – Lãnh Huyết điềm nhiên nói, không tỏ một chút siểm nịnh nào.
– Lẽ nào đương kim Thái tử Kim quốc lại không xứng với ngươi sao? Huống chi ngươi và Vô Tình vẫn chưa thành thân! Thỉnh Hoàng thượng thành toàn cho bổn Thái tử!
– Thế nhưng…- Hòang thượng cũng không biết tính sao, trong lòng như có tảng đá đè nặng.
– Hòang thượng nếu đã ban hôn cho Lãnh Huyết được thành thân cùng Vô Tình thì không được đổi ý, quân vô hí ngôn… việc này trăm triệu lần là không thể! – Gia Cát tiên sinh có ý trách móc Hoàng thuợng.
– Việc này…Thái tử…Trẫm không thể nuốt lời được mà…
– Vậy, Lãnh Huyết cứ viết thư từ hôn là được – Hoàn Nhan Sung ỷ thế ép người, hắn cương quyết muốn lấy Lãnh Huyết làm phò mã của mình.
– Lãnh Huyết thà từ quan cũng tuyệt đối không phản bội Vô Tình.
– Ngươi…không được nha – Hoàn Nhan Sung sắc mặt trắng xanh.
– Mà thôi, cùng lắm ta nhượng bộ vậy, Vô Tình làm thiếp! – Đây chính là sự nhượng bộ lớn nhất của Hoàn Nhan Sung đấy!
“Hả? đây là đạo lý gì vậy, vừa muốn từ hôn, vừa muốn ta làm thiếp, ngươi cho rằng Lâm Phong ta là cái gì hả?” – Lâm Phong trong lòng tức tối vô hạn mà nghe bọn họ cãi nhau chí chóe. Lãnh Huyết từ đầu đã tỏ rõ thái độ, nhưng từ đầu đến giờ hắn luôn nhắc tên của Vô Tình làm Lâm Phong thấy khó chịu vô cùng, Lâm Phong hận sao mình không phải Vô Tình, vì sao y không thể bay ra đánh nát đầu cái tên Thái tử ngang ngược kia chứ?
– Hoàng thượng, thần nghĩ chuyện này nên để cho Lãnh Huyết tự mình quyết định thì hơn – Gia Cát tiên sinh đành phải dịu giọng giảng hòa.
– Hoàng thượng – Cái tên Hoàn Nhan Sung này thật y như chó điên cứ cắn mãi không buông.
– Hoàng thượng! – Lãnh Huyết vẫn cương quyết. Sắc mặt Vô Tình hiện tại đã rất khó coi, Lãnh Huyết trán đã ướt mồ hôi hột, không biết lúc trở về sẽ phát sinh chuyện gì nữa đây.
– Gia Cát Thần Hầu nói rất có lý, việc này chúng ta nên bàn bạc kỹ hơn! – Hoàng thượng liền đánh bài chuồn, việc này thực sự làm ngài đau đầu quá rồi!
Lâm Phong trong lòng phiền muộn, y lo lắng việc Lãnh Huyết sẽ trở thành một chiêu bài chính trị. Lâm Phong trước giờ vẫn không lo lắng việc Lãnh Huyết sẽ tìm được một người chân tâm yêu hắn, thế nhưng hiện tại…
Lãnh Huyết, đệ định giải quyết chuyện này thế nào đây? Lâm Phong xách nguyên bình dấm chua với bộ dạng như nhi nữ ghen tuông mà chạy vào phòng Lãnh Huyết chất vấn hắn.
– Vô Tình, à không, A Phong,… ta có lời muốn nói với ngươi… – Lãnh Huyết cứ do dự mãi.
– A Phong, đúng rồi, ta chính là A Phong, không phải là Vô Tình. – Lâm Phong nghe Lãnh Huyết gọi mình là A Phong liền thấy trong lòng rất cảm động. y đang rất mong chờ câu nói tiếp theo của Lãnh Huyết.
– Ta… ta muốn nói rằng, mặc kệ ngươi là ai, người ta yêu chính là ngươi! – Ây da, tập luyện nhiều như thế, nói đi nói lại muốn trẹo cả quai hàm mà cuối cùng Lãnh Huyết chỉ nhớ được duy nhất một câu.
Cuối cùng cũng chịu nói rồi, Lâm Phong hạnh phúc tới nỗi muốn té xỉu. Là mộng tưởng hay là thực? Lâm Phong liền dùng hết sức bình sinh mà tát một cái cực mạnh vào mặt mình, đau quá, thật sự đau mà!
– Lãnh Huyết…- Lâm Phong cứ ngỡ mình sẽ vui sướng mà nói thật nhiều, ai ngờ hiện tại cũng không biết nên nói câu gì, chỉ biết yên lặng ngồi bên cạnh Lãnh Huyết.
– Ta không cho ngươi lấy Thái tử Kim quốc! – Lâm Phong ôm cổ Lãnh Huyết nói, cuối cùng y cũng nhớ ra mụch đích mà mình đến tìm Lãnh Huyết.
– A Phong, ta sẽ không lấy tên thái tử đó đâu.
Ây da, Lãnh Huyết là gọi A Phong!
– A Phong, nguơi không thích ta gọi như thế à? – Lãnh Huyết trân trối nhìn biểu tình kỳ quặc trên mặt Lâm Phong.
– Thích, ngươi gọi cái gì ta cũng thích, kể cả khi ngươi gọi ta là Vô Tình, ta cũng không ngại đâu. – Lâm Phong biết rõ, người mà mình yêu chính là Lãnh Huyết.
– Vô Tình… – Lãnh Huyết vừa mới ôn nhu kêu lên chẳng ngờ trên mặt đã dính ngay một chưởng, kèm theo là tiếng gắt:
– Gọi A Phong!
Lãnh Huyết ngơ ngác hỏi:
– Không phải ngươi vừa nói gọi cái gì cũng không ngại mà?
– Thế ta gọi ngươi là RON ngươi có thích không?
– Được rồi, nhưng RON là đứa nào lần đầu chúng ta gặp nhau ngươi đã nhận nhầm ta là hắn! – Lãnh Huyết nghi ngờ dò hỏi Lâm Phong.
– Ai cần ngươi lo?
– Ngươi nói, ngươi có phải nương tử của ta không?
Lâm Phong đúng là nhóm lửa để tự thiêu mà, Lãnh Huyết đã lên cơn ghen kinh khủng rồi!
– Là bằng hữu hoạn nạn chi giao của ta!
– Hoạn nạn? Hoạn nạn như thế nào? – Cơn ghen của Lãnh Huyết càng phát tác dữ dội hơn.
Trước mặt Lãnh Huyết mà dám nhắc tới RON, Lâm Phong đúng là tự tìm đường chết mà.
– Lãnh Huyết, mặc kệ ngươi tin hay không, ta chỉ yêu một mình ngươi…- Lâm Phong chủ động cầu hòa. Vì vậy giọng nói đặc biệt nhẹ nhàng, ngọt ngào vô hạn. Lãnh Huyết liền dính bẫy, không thèm nghĩ đến tên Ron chết băm kia nữa. ai cũng có quá khứ, hà tất hắn phải chấp nhất quá khứ của Lâm Phong, miễn là hiện tại đã buông tay là được rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...