Lúc Lăng Tân sắp giết chết nam tử côn đồ, hắn mãnh liệt chuyển từ nhân cách phụ thành nhân cách chủ, sau lưng đầy mồ hôi lạnh, hắn không biết mình có thể máu lạnh như vậy, tuy lúc trước hắn đã từng giết chết vài người, nhưng chưa hề giết một người vô tội... Đây là điểm kiên trì với tín niệm hiệp khách của hắn. Nam tử côn đồ này cũng có tín niệm của chính mình, cũng có mộng tưởng hắn vẫn luôn kiên trì. Chỉ cần một người dám tin tưởng vững chắc một tín niệm cho dù phải hy sinh tính mạng, cho dù tín niệm này có thể là sai, đó cũng là một người xứng đáng nhận được sự tôn kính, tôn kính người khác, cũng chính là tôn kính mình...
- Đây chính là vật cực tất phản sao? Vốn định dùng nhân cách phụ để có thể tỉnh táo phân tích, tỉnh táo bố cục, tỉnh táo mà gánh chịu nhiều sự tình... Nhưng không ngờ lại có chút không kiểm soát nổi, có lúc nhân cách phụ hoàn toàn trái nguyên tắc xử sự của ta, có điều nghĩ lại mà nói thì cũng nên như thế, nếu không thì cũng không phải là một nhân cách phụ thực sự rồi, nhưng nên làm như thế nào để có thể cân đối giữa nhân cách phụ vô tình vô cảm cùng với nguyên tắc xử sự của ta đây?
Lăng Tân âm thầm trầm tư. Hắn là người rất có nguyên tắc, rất xem trọng nguyên tắc của bản thân, ngay cả chết cũng không thể làm trái, trong đó không giết chết người vô tội càng là một nguyên tắc trọng yếu, cho dù hiện tại nam tử côn đồ là địch nhân của hắn, nhưng cũng chỉ là hai bên tranh nhau cướp đoạt một món đồ vật mà thôi, còn chưa tới mức cần phải giết chết đối phương, nếu như chỉ vì vậy mà giết chết đối phương... vậy hắn thật sự là sẽ hối hận cả đời.
- Người nam nhân kia thực thích hợp làm đồng đội a, kiên trì tín niệm của chính mình cho dù phải đánh đổi bằng cả tính mạng...
Nói thật, Lăng Tân có chút hài lòng với nam tử côn đồ, tôn kính từ tận đáy lòng với thái độ kiên trì của hắn, giống như là anh hùng đồng dạng thương tiếc anh hùng vậy, bản thân đã là loại người kiên trì tín niệm của mình đến mức cực đoan, như vậy đối với người cũng một mực kiên trì tín niệm sẽ thấy rất hài lòng. Tương đối mà nói... đối với Đạt Vân Hi một mực mang thái độ như đang tham gia trò chơi khi chiến đấu, Lăng Tân lại không quá muốn cho nàng trở thành đội viên Thiên đạo đội, không phải nói nàng vấn đề gì, chỉ là có một điểm khiến cho Lăng Tân cảm thấy không vừa ý cho lắm... nàng chẳng qua chỉ xem tất cả như một trò chơi mà thôi.
- Đội viên tốt khó tìm a.
Lăng Tân cảm thán một chút, sau đó tăng tốc chạy nhanh lên phía trên. Đúng lúc này, bỗng nhiên từ tầng trên truyền đến một tiếng nổ mạnh kịch liệt, Lăng Tân nhận thấy tình huống có gì đó bất thường, lập tức lấy ra Phong thần bảng nhưng lại không dự đoán được điều gì xảy ra, như vậy hiển nhiên sự tình ở tầng trên có liên quan đến người giữ mảnh Phong Thần bảng, nam tử họ Lâm rất có thể đã chết... Phong thần bảng đâu? Cho dù hắn chết, Phong thần bảng cũng không thể bị phá hủy như vậy chứ?...
Lúc Lăng Tân định vận hành nội lực gia tốc chạy lên thật nhanh, không ngờ lại nhìn thấy một thiếu nữ chậm rãi đi từ trên lầu xuống, lập tức Lăng Tân kinh ngạc đứng yên tại chỗ, hắn thật sự là kinh ngạc không thôi. Nữ nhân này căn bản không nên xuất hiện ở chỗ này mới đúng, lúc này Lăng Tân mới thốt ra được một câu:
- Vĩ Thi Thi? Tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?
- Các ngươi vì cái gì ở chỗ này, thì ta cũng vì cái đó mà đến đây thôi.
Vĩ Thi Thi cười nhẹ, lướt qua hắn sau đó xoay người đi xuống, mà Lăng Tân cũng nhìn thấy trong tay nàng nắm giữ hai mảnh Phong Thần bảng, lập tức hiểu ra nàng đã lấy được Phong thần bảng trong tay nam tử họ Lâm, như vậy trước mắt nàng hẳn là người có mảnh Phong thần bảng lớn nhất..., ngoại trừ người đứng sau... Không ngờ ba người là đồng bọn từ nhỏ, rõ ràng đều là người có được Phong Thần bảng. Hai người chậm rãi theo lối thoát khẩn cấp đi hướng về phía dưới, trên đường đi hai người cũng không nói chuyện, cho đến lúc sắp đi vào đại sảnh lầu một, Vĩ Thi Thi lại bỗng nhiên mở miệng nói:
- Trong mắt hai người các ngươi chỉ có Phong thần bảng tồn tại, bất kể việc gì khác cũng không để ý tới sao? Những cảnh sát kia, có thể do các ngươi tùy ý đánh bán sống bán chết như vậy ư? Hai người các ngươi, biểu hiện ngày bình thường rất rất thông minh, vì cái gì đột nhiên lại trở nên ngu ngốc như thế chứ?
Lăng Tân lập tức cười khổ, một lúc sau mới lên tiếng:
- Kỳ thật ta cùng Trần Hạo Thao đều biết hai bên muốn cướp đoạt Phong Thần bảng, cho nên đều cố ý dẫn cảnh sát tới nơi này. Một là muốn cho nam tử họ Lâm chó cùng rứt giậu, sử dụng Phong thần bảng sau đó bị thời không nghịch lưu giết chết, mặt khác là định dùng cảnh sát đến cầm chân đối phương, hoặc là cố ý tạo ra tình huống khó có thể giao chiến, để cho chúng ta không thể tiến hành dùng lực đối chiến... Kỳ thật ta và hắn đều không muốn giao chiến cùng đối phương, cho nên mới sử dụng thủ đoạn như vậy, để cho chúng ta không cách nào xúc phạm tới lẫn nhau, nhưng mà ngươi đã làm như vậy, lại chính là khiến cho chúng ta phải giao chiến càng thêm kịch liệt rồi...
Khuôn mặt Vĩ Thi Thi hơi đỏ lên một chút, nhưng đồng thời nàng cũng cười lạnh mà nói:
- Hừ, ngươi lại còn có mặt mũi mà nói ta? Hai người các ngươi, ngươi cùng Trần Hạo Thao, rõ ràng từ lúc bắt đầu có được Phong Thần bảng, ngay cả một chút tin tức cũng không lộ ra cho ta, ngược lại là hai người tuyệt giao sau đó mỗi người đi theo một phương, để ta một mình đau khổ dày vò ở lại trong trường đại học, các ngươi coi ta là cái gì hả? Hay là sau khi các ngươi có được Phong Thần bảng, sẽ không còn xem ai là người thân nữa?
Lăng Tân cũng không dám phản bác, chỉ có thể gật đầu liên tục, một lúc lâu sau khi thấy Vĩ Thi Thi phát tiết đã đủ, lúc này mới nhỏ giọng nói:
- Kỳ thật chúng ta đều là sợ liên lụy đến ngươi, Phong thần bảng không thể giống như những chuyện khác, nhân quả nhân quả, cái quan trọng chính là nhân quả, mà ngươi là người cực kỳ quan trọng đối với cả hai chúng ta, nếu như ngươi không có Phong Thần bảng, mà lại có quan hệ với cả hai người chúng ta, chúng ta sợ ngươi sẽ bị thương tổn...
- Hừ, nói xạo!
Vĩ Thi Thi tuy nói như thế, nhưng sắc mặt của nàng lại dễ chịu hơn rất nhiều, vẫn tiếp tục đi về hướng đại sảnh, nam tử côn đồ lúc trước vốn nằm trong đại sảnh lại không thấy bóng dáng, mà từ bên ngoài đi tới một thiếu nữ toàn thân vết máu loang lổ, nàng mỉm cười đứng đó, nhìn về phía Lăng Tân, khi nàng thấy Vĩ Thi Thi cùng Lăng Tân cùng lúc xuất hiện, chỉ là hơi bất ngờ một chút, nụ cười tươi trên mặt càng thêm sáng lạn.
- Ồ, Lăng Tân tiên sinh, ngươi lấy được một phần tám Phong thần bảng khác rồi sao?
Người thiếu nữ này chính là Đạt Vân Hi, nàng dùng dáng vẻ quý tộc thức tươi cười nhìn về phía Lăng Tân, đồng thời cũng liếc mắt về phía Vĩ Thi Thi, mà Vĩ Thi Thi thì cười lạnh nhìn nàng một cái, sau đó không hề để ý, đi ra khỏi cửa khách sạn. Lăng Tân lại có chút hơi xấu hổ, tuy hắn cũng nói không nên lời loại xấu hổ này do nguyên nhân nào mà ra. Từ lúc hắn ở cô nhi viện vẫn thầm mến Vĩ Thi Thi, đặc biệt là sau khi trải qua chuyện lúc hắn mười tuổi, đều chỉ đặt hình bóng Vĩ Thi Thi trong lòng, tuy đã từng bị nàng cự tuyệt, nhưng tình cảm từ nhỏ đến lớn trong lòng cũng không dễ dàng vứt bỏ như vậy. Đối với Đạt Vân Hi, trong lòng của hắn cũng có một loại tình cảm không nói nên lời, dù sao mấy lần đều nhờ nàng cứu cùng với trợ giúp, hơn nữa nhờ ý tưởng của nàng hắn mới có thể phân liệt ra nhân cách phụ, Low Latent Inhibition xuất hiện độc lập với nhân cách chủ, mà tính tình Đạt Vân Hi kỳ thật không kỳ lạ như biểu hiện bên ngoài của nàng. Nàng cũng là một cô gái tốt, ở chung một chỗ lâu như vậy, Lăng Tân đối với nàng cũng nảy sinh chút tình cảm... Khi nữ hài hắn vẫn thầm mến từ nhỏ, cùng nữ hài hiện tại hắn có cảm tình trong lòng chạm mặt, từ đáy lòng bỗng không tự chủ được sinh ra xấu hổ.
( Lúc này, quả nhiên là nên do nhân cách phụ của ta ra mặt a... )
Lăng Tân tuy vậy nhưng lại chính là một newbie trên tình trường, chính xác ra hắn căn bản là chưa từng yêu đương, tuy trên mặt hắn có một vết bỏng, nhưng thân hình vẫn rất cân đối cùng hấp dẫn. Cho nên trong trường học cũng có rất nhiều nữ hài thầm thổ lộ tình cảm với hắn, chỉ là lúc đó tinh thần hắn đều tập trung tại Vĩ Thi Thi, sao còn có tâm tư để ý đến những nữ hài khác? Cho nên tới bây giờ Lăng Tân một lần yêu đương cũng chưa từng có, khi gặp phải loại tình huống như hiện tại dĩ nhiên là không biết nên làm thế nào. Chần chờ không biết nên làm như thế nào nói chuyện với Đạt Vân Hi, cũng không biết là có nên đi theo sau Vĩ Thi Thi hay không, xem xem Trần Hạo Thao hiện tại như thế nào.
- Thấy ngốc chưa? Nhân cách chủ của Lăng Tân chính là một người đơn thuần như vậy, nghĩ cái gì đều hiện trên mặt, chỉ cần là người hơi quen thuộc với ngươi một chút đều có thể nhìn ra được...
Đạt Vân Hi lại không thèm để ý đến chuyện vừa nãy. Nàng đi tới bên cạnh Lăng Tân, nhìn biểu lộ của nàng giống như là không chút nào để ý đến vẻ cười lạnh của Vĩ Thi Thi, ngược lại là đi đến an ủi Lăng Tân, tiếp đó nàng dùng khăn tay của mình lau đi tro bụi trên người Lăng Tân, thuận tiện ấn ấn vào mấy chỗ bầm tím tụ máu trên người hắn, do lúc trước chiến đấu cùng với khi rơi xuống từ lối thoát khẩn cấp, vừa lau lau ấn ấn vừa cười rất vui vẻ...
(... Rõ ràng là lấy ta làm vật trút giận a. )
Lăng Tân cũng rất bất đắc dĩ, hắn chỉ có ngẩng cao đầu cố gắng chịu đựng, cho đến một lúc sau khi Vĩ Thi Thi từ ngoài cửa đi tới. Đạt Vân Hi mới mỉm cười thu lại chiếc khăn tay, mà Lăng Tân sớm đã đau đến mức trợn mắt méo miệng.
- Hạo Thao đã đi rồi, ngươi đánh đồng bọn của hắn trọng thương sao? Ngươi thật đúng là tốt, từ lúc nào lại trở nên bạo lực như vậy? Lăng Tân này, ta nói cho ngươi biết, ngươi cùng Hạo Thao đều là người thân quan trọng nhất với ta. Ta không muốn thấy các ngươi lại đối chiến vì Phong thần bảng lần nữa. Các ngươi không biết là làm như vậy rất ngu xuẩn sao? Rõ ràng là người thân của nhau vậy mà…
Vĩ Thi Thi giống như không hề nhìn thấy Đạt Vân Hi, nàng trực tiếp đi tới bên cạnh Lăng Tân nghiêm túc nói.
- Là thân nhân. Hiện tại cũng vẫn vậy...
Lăng Tân thở dài, hắn vừa xoa những chỗ bầm tím, vừa trả lời:
- Ta vẫn luôn xem ngươi cùng hắn là thân nhân quan trọng nhất, nhưng ngươi phải biết một chuyện, lúc đầu người muốn quán triệt ý chí của riêng mình cũng không phải ta, mà là Trần Hạo Thao, là hắn muốn bước lên một con đường như vậy, mà ta cũng có mảnh Phong thần bảng của mình, chẳng lẽ ta nhất định phải trở thành lực lượng trợ giúp cho tín niệm của hắn sao? Như vậy tín niệm ta không cách nào thực hiện được, cho nên ta cũng bắt đầu quán triệt tín niệm của ta, chuyện này chẳng lẽ có gì sai sao?
Thần sắc Vĩ Thi Thi ảm đạm một chút, nàng đứng yên lặng, chỉ có thể lắc đầu, lại gật gật đầu, một lúc lâu sau mới tiếp tục nói:
- Tóm lại, vô luận tương lai phát sinh chuyện gì, ta đều không hi vọng lại thấy các ngươi đối chiến lẫn nhau, hai mảnh Phong thần bảng này ta vốn định cho mỗi người các ngươi một phần, nhưng bây giờ lại không thể làm như vậy, ta muốn làm người đứng giữa các ngươi, duy trì cân bằng giữa hai người... Lăng Tân, đáp ứng ta được không? Bất kể như thế nào cũng không được làm thương tổn Hạo Thao, ngươi cũng biết, bởi vì chuyện xảy ra với muội muội của hắn mười năm trước, cho nên tư tưởng của hắn mới hơi cực đoan như vậy...
Thần sắc Lăng Tân lập tức cũng trở nên ảm đạm, hắn yên lặng gật đầu xong mới lên tiếng:
-... Nếu như hắn không làm ra chuyện ta không thể nào tha thứ nổi, ta đều sẽ tha thứ hắn hơn nữa trợ giúp cho hắn... Câu trả lời như vậy đã là cực hạn của ta rồi, Thi Thi, không nên ép ta.
Vĩ Thi Thi lại thở dài, nàng nói:
- Ta muốn đi gặp mặt Trần Hạo Thao một chuyến, cứ như vậy đi, ngươi mau chóng đi mua một cái điện thoại di động, chúng ta đã không còn là người bình thường, như vậy cũng bỏ cái thói quen xấu đó của ngươi đi, mua một cái điện thoại a, chúng ta sẽ có việc liên lạc với ngươi...
Nói xong, nàng liếc nhìn Lăng Tân thật sâu, lại như có như không nhìn nhìn Đạt Vân Hi, sau đó đi ra khỏi cửa. Cho đến lúc Vĩ Thi Thi đã đi thật xa, Đạt Vân Hi bỗng nhiên hì hì cười nói:
- Còn không mau đuổi theo, người trong mộng của ngươi muốn đi gặp một nam nhân khác kìa...
-... Đạt Vân Hi, xin nhờ ngươi một chuyện.
Lăng Tân quay đầu lại, hắn nhìn về phía Đạt Vân Hi nói:
- Mấy người chúng ta đều có Phong Thần bảng, không thể dự đoán được vị trí cùng hành động của đối phương, cho nên nhờ ngươi dùng công năng đặc biệt của tinh thần lực, nói vị trí của hai người bọn họ cho ta biết... Ta cũng muốn đi gặp bọn họ một lần, xin nhờ ngươi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...