- Từ nơi này đi xuống phía dưới mấy nghìn mét sẽ có cửa vào Súc sinh đạo... Nhưng mà ngươi cảm thấy có thể làm được chuyện này trong thời gian vài ngày sao?
Lăng Tân mặt không biểu tình nhìn về hướng Trịnh Xá, hắn hỏi với vẻ lạnh nhạt.
- Ách, lối đi phía dưới vẫn còn tồn tại, nếu như ta toàn lực đào bới mà nói... ước chừng trong vòng vài ngày là sẽ có thể đả thông được đường xuống.
Trịnh Xá hơi có chút xấu hổ nói.
- Vài ngày? Cho dù là ngươi toàn lực làm công nhân bốc vác, muốn đào lên hết lớp đất đá dày mấy nghìn mét, ít nhất cũng phải mất trên mười ngày, hơn nữa ngươi nên nhớ một chuyện... toàn bộ chúng ta đều đã thành người mù cả rồi.
Lăng Tân chỉ chỉ vào hai mắt của mình, nguyên lai hắn thực sự không phải là cố ý giả bộ lạnh nhạt, mà là do mắt hắn đã mù hoàn toàn, không nhìn thấy gì, do vậy biểu lộ tự nhiên là rất lạnh nhạt.
- Ta biết, ta biết.
Trịnh Xá phất phất tay:
- Ta biết mắt của các ngươi đã không còn nhìn thấy gì, tiếp tục đi tới đúng là hơi nguy hiểm một chút, nhưng mà không phải chúng ta vẫn còn quét hình tinh thần lực sao? Đối với các tiểu đội luân hồi chúng ta, tình huống như vậy cũng không phải là chưa từng trải qua...
Lăng Tân thở dài, hắn không tiếp tục tranh chấp với Trịnh Xá nữa, chỉ nói:
- Theo đạo lý mà nói, cửa vào Súc sinh đạo hẳn không chỉ có một chỗ này, nếu như chúng ta tìm được lối vào khác, cũng đồng dạng có thể đến Súc sinh đạo, chỉ là khả năng địa điểm tiến nhập sẽ khác nhau mà thôi, vội vàng muốn xuống dưới như vậy… Là vì “hắn” sao?"
Trịnh Xá nghiêm túc gật đầu:
- Ừm, cũng là bởi vì “hắn”, không phải do hắn là kẻ chế tạo cái hộp, cũng không phải do hắn kéo chúng ta vào thế giới này... mà bởi vì hắn từ bỏ đồng đội của mình!
Khi nói đến đây Trịnh Xá hung hăng cắn răng một cái, hắn cố gắng đè nén lửa giận rồi mới tiếp tục:
- Nói thật, đối với kẻ chế tạo cái hộp, Sở Hiên đã sớm phỏng đoán qua khả năng tồn tại của hắn, nhưng ta cũng không có địch ý gì đối với hắn. Mặc dù tất cả những gì ta trải qua đều là do hắn xếp đặt, nhưng mà hắn không cách nào điều khiển tư tưởng cùng tâm lý của ta, cho nên ta không có phẫn nộ, thậm chí còn có thể nói là có chút cảm kích hắn, cảm kích hắn đã để cho ta một lần nữa có được tình yêu, có được tình bạn, có được đồng đội...
- Chính thức khiến cho ta phẫn nộ! Là vì hắn từ bỏ đồng đội của mình! Nếu tất cả những gì ta trải qua đều là do hắn xếp đặt thiết kế... như vậy vì sao người làm cho ta hiểu được tình đồng đội, lại có thể vứt bỏ đồng đội của chính mình? Nói một cách khác, đối với hắn đồng đội của ta cùng những gì chúng ta trải qua chỉ là một trò chơi sao? Chỉ là thứ không đáng để ý sao? Ta không cách nào tiếp nhận người xếp đặt vận mệnh của mình chỉ là một kẻ sợ chết, một kẻ nhu nhược vứt bỏ đồng đội!
Khi nói đến đây Trịnh Xá liền hét lớn lên, hắn thật sự cảm thấy rất kích động.
Lăng Tân lại trầm mặc, hắn hiểu rõ cảm xúc của Trịnh Xá, thay vì nói là phẫn nộ, chẳng thà nói là sợ hãi... Đối với Trịnh Xá Lăng Tân cũng coi như là có chút quen thuộc, hắn biết thứ trọng yếu nhất của Trịnh Xá chính là những đồng đội đã chết trận, đó là nguồn gốc khiến cho Trịnh Xá dốc sức liều mạng chiến đấu, cố gắng trở nên mạnh mẽ, do đó Trịnh Xá mới phẫn nộ đến vậy, hoặc có thể nói là sợ hãi... Hắn sợ kẻ chế tạo cái hộp sẽ thay đổi nội dung cốt truyện, khiến cho biện pháp phục sinh bằng Narnia truyền kỳ mất đi hiệu lực... đây là chuyện khiến cho hắn thực sự sợ hãi, do vậy, mắt thấy "hắn" rõ ràng từ bỏ đồng đội một mình đào tẩu, điều này lập tức khiến cho Trịnh Xá không thể không truy kích đến cùng.
- Đã minh bạch, như vậy đi xuống từ vị trí này đi.
Lăng Tân yên lặng nói, chốc lát sau hắn lại bỗng nhiên hỏi:
- Trịnh Xá... chúng ta cũng là đồng đội của ngươi sao?
Trịnh Xá sửng sốt một chút, tiếp đó liền gật đầu:
- Đúng thế! Các ngươi cũng là đồng đội của ta, chỉ cần các ngươi không phụ ta, ta cũng sẽ vĩnh viễn không phụ các ngươi…
Mà ở trong Súc sinh đạo, ba người Trương Hằng đã cuốc bộ liên tục mấy ngày mấy đêm, mặc dù không phải lo bị dã thú tấn công, nhưng mà đồng dạng... bọn họ cũng không có cơ hội bắt được dã thú, bất kỳ dã thú nào cũng lập tức chạy trốn ngay từ khi còn cách ba người mấy kilomet, bay lên trời, chui xuống đât, chạy ra xa, bất cứ sinh vật nào cũng không dám đến gần nửa bước, mà Súc sinh đạo lại không có thực phẩm đầy đất như Nhân đạo, cho nên sau mấy ngày đi đường, cả ba thoạt nhìn đều vô cùng chật vật, trên mặt mỗi người đều mang vẻ xanh xao.
Bất quá trong vài ngày này, ba người cũng coi như có chút thu hoạch, sau khi phân tích từng câu từng chữ của Hỏa Kỳ Lân, Lý Cương Lôi đã suy ra được một vài kết luận trọng yếu.
- Căn cứ trên những gì ngươi biết, Kỳ Lân tộc đã gần như đến tình trạng tuyệt diệt? Ngoại trừ còn lại một số lượng nhỏ được bảo tồn trong thế giới Thục Sơn Kỳ Hiệp, các thế giới khác hầu như đều không có, trong toàn bộ đa nguyên vũ trụ nhiều nhất cũng chỉ có vài trăm còn, trên cơ bản đều là không có ý thức cùng thần trí.
Lý Cương Lôi nói với vẻ rất nghiêm túc:
- Nói một cách khác, còn Kỳ Lân này vẫn còn có thần trí, hơn nữa thực lực cũng rất mạnh, có thể nó đã là hi vọng cuối cùng của Kỳ Lân tộc, như vậy… vì sao nó lại phải đợi ở cổng vào Súc sinh đạo? Tại sao phải gặp mặt với ngươi? Lấy giả thiết lúc trước làm điều kiện tiên quyết, nó làm như vậy là để khôi phục Kỳ Lân tộc, đây là khả năng lớn nhất.
- Tiếp tục suy luận, tập đoàn Tu chân giả nghiên cứu chế tạo ra virus lây lan theo phương thức lượng tử dựa trên nền tảng công nghệ văn tự ký hiệu, chỉ cần có Kỳ Lân xuất hiện, loại virus này sẽ tiến hành lây nhiễm, phạm vi lây nhiễm đã vượt ra khỏi trói buộc của thế giới, chỉ cần là Kỳ Lân chưa đạt tới tầng thứ tư, không thể thay đổi gien của chính mình, vậy sẽ không thể chữa trị được, là như thế đúng không?
Khi nghe đến đây Trương Hằng liền gật đầu, hắn vẫn đang một mực chăm chú nghe Lý Cương Lôi phân tích, loại phương thức suy nghĩ này thật sự phải khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi cùng thán phục, ít nhất hắn chắc chắn không thể suy nghĩ sâu xa được như vậy, mà đối với Lý Cương Lôi thì lại chỉ là một chuyện rất nhẹ nhàng.
- Nói một cách khác, Kỳ Lân tộc gần như đã diệt vong, hơn nữa không có loại thuốc nào chữa trị được virus, chỉ còn lại một cá thể mạnh mẽ cuối cùng, nó định tìm kiếm biện pháp để khôi phục Kỳ Lân tộc... Những điều này đều là điều kiện tiên quyết đã phân tích, mà theo cái điều kiện tiên quyết này tiếp tục suy luận, phương pháp xử lý nó tìm được chính là ngươi, nó cho rằng ngươi có thể chữa trị cho Kỳ Lân tộc…
Khi nói đến đây Lý Cương Lôi hơi nhíu nhíu mày, hắn nhìn chằm chằm vào Trương Hằng mấy lần, trong miệng lẩm bẩm hai chữ gì đó, một lát sau mới tiếp tục:
- Suy luận đến đây lại lâm vào một góc chết, nếu không cách nào giải thích được góc chết này, như vậy tất cả suy luận đều không thể thành lập.
Trương Hằng hơi sửng sốt một chút:
- Hả? Góc chết gì?
- Thực lực của ngươi, không, hẳn là năng lực của ngươi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...