Tháng 8, giữa hè.
Vườn hoa Hứa gia cỏ cây xanh tươi, trăm hoa đua sắc. Trong hồ nước màu xanh đậm nhạt vây quanh, súng xanh Ai Cập giống như đoạn gấm hoa mỹ trải ra trên mặt nước, trong không khí cũng lững lờ mùi hương hoa sực nức.
Bungalow chóp nhọn màu trắng giống một người đẹp đứng một mình trong cõi đời, sừng sững trong vương quốc xanh ngát này.
Khi Sài Lập Tân đi từ bể bơi ngoài trời ở nhà cánh Bắc qua cửa bên hành lang uốn khúc thì thấy một mảng tóc tiên xanh um tươi tốt thon dài mướt mát, thân cây mềm mại leo cây cột và lan can, bò đầy nửa mặt tường. Nhánh lá như lông chim bói cá mềm mại yếu ớt. Những bông hoa li ti nhỏ màu trắng, đỏ rải rác trong kẽ lá, bé nhỏ đáng yêu.
Khi Sài Lập Tân đi qua thì mang theo cơn gió, hoa lá theo đó đung đưa.
Bóng lưng tựa như một thanh đao sắc bén lạnh lẽo, vô số cánh hoa tung khỏi cuống lá, nhẹ nhàng múa trong không khí phía sau hắn.
Hắn đi rất nhanh, đôi chân thẳng mà dài quy luật thay nhau, một hàng dấu chân ướt sũng từ hành lang kéo dài tới phòng. Dù tuổi dần lớn rồi, Sài Lập Tân vẫn là cái tính muốn làm gì thì làm. Mỗi lần bơi xong, hắn cứ không nhớ được phải làm mình sạch trước, hay phải nói là chưa bao giờ để ý tới.
Hắn dửng dưng vào phòng bếp, cho dù trần truồng lõa thể, cả người chỉ có độc cái khăn trắng quàng ở cổ, hắn vẫn có thể bình tĩnh thản nhiên mà mặt không biến sắc.
Khom lưng mở cửa tủ lạnh, cầm lon bia lạnh bật nắp, Sài Lập Tân ngưỡng cổ thoáng chốc ùng ục ùng ục uống hết hơn nửa.
Thỏa mãn thở ra một tiếng, dùng khăn lau khóe môi, Sài Lập Tân buông lon bia, dáng vẻ tùy ý dựa vào kệ bếp. Ánh mắt thả trôi, trông giống đang ngẩn người, không bao lâu, đôi mắt dài hơi nheo lại, nhìn ngoài cửa sổ kính…
Trời chiều lặn về Tây, đang lúc hoàng hôn.
Ánh tà dương chiếu vào trong mắt hắn làm đôi mắt vốn đen nhánh của hắn phản quang như kim loại cứng rắn.
Chỉ lát sau, bên ngoài liền vang lên tiếng mở cửa, Hứa Tấn Giang từ ngoài đi vào phòng.
Phòng bếp là kiểu mở, từ góc nhìn Sài Lập Tân có thể thấy rất rõ mọi cử động của Hứa Tấn Giang sau khi vào cửa.
Hắn không lên tiếng, ngụm có ngụm không uống bia trong tay, ánh mắt thì cứ nhìn chằm chằm Hứa Tấn Giang. Cái tên có dung mạo tốt đang vừa đi vừa cúi người nhặt lên từng cái quần áo hắn cởi vứt khắp nơi.
– Mình đã nói bao nhiêu lần, cậu không thể đem quần áo…
Khi ngẩng đầu, tiếng Hứa Tấn Giang đột nhiên im bặt. Tầm mắt tập trung vào người Sài Lập Tân, trong mắt y như có sóng triều đen hay bão táp đang tích tụ.
Sài Lập Tân cong môi, ngoắc ngoắc ngón tay với anh chàng áo mũ chỉnh tề, dung mạo tuấn mỹ.
Biết rõ là Sài Lập Tân cố ý, hai chân Hứa Tấn Giang lại hoàn toàn không chịu khống chế. Y như con ngài, mà Sài Lập Tân chính là ngọn lửa làm cả linh hồn y đều vì nó bốc cháy.
Đợi đủ gần thì Sài Lập Tân vươn tay, nắm caravat Hứa Tấn Giang kéo y tới phía mình, lập tức tàn nhẫn mà hôn.
Đó là nụ hôn nồng nhiệt mạnh mẽ dài lâu.
Đôi môi họ quyện chặt, ai cũng không chịu kết thúc trước.
Ngón tay Hứa Tấn Giang thon dài sạch sẽ, len vào giữa mái tóc đen ướt sũng của Sài Lập Tân, y nâng gáy hắn, hai tay dùng sức, hôn ngày càng sâu hơn. Cho dù miệng Sài Lập Tân đầy mùi rượu, với Hứa Tấn Giang có tính ưa sạch mà nói, mùi rượu đắng này bây giờ lại như xuân dược tuyệt hảo thúc dục con dã thú tình dục trong lòng y.
– Cậu cứng rồi.
Tiếng Sài Lập Tân hơi khàn, hắn buông hờ Hứa Tấn Giangra, giống như vương giả giành được thắng lợi, cười đến cuồng vọng mà trương dương.
Hứa Tấn Giang dở khóc dở cười, y tưởng lui ra sau lại phát hiện không thể động đậy.
– Tiểu Tân, đừng đùa…
Sài Lập Tân kéo dài giọng lười biếng hừ một tiếng.
Lúc này hắn ngồi trên bệ bếp, hai cái đùi như thú hoang xác định địa bàn, quấn chặt eo Hứa Tấn Giang không để y tự tiện rời đi.
– Để tôi nhìn kỹ cậu.
Ngược lại với động tác mạnh mẽ bá đạo của hắn, Sài Lập Tân câu này là hiếm thấy dịu dàng.
Trong nháy mắt, cả trái tim Hứa Tấn Giang liền như bị lửa đốt, nóng được run run một cái.
Sài Lập Tân người này, không biết rốt cuộc có ma lực gì, lúc này, Hứa Tấn Giang gặp được chuyện gì cũng thành thạo, gặp biến không sợ hãi lại suýt nữa nhịn không được hốc mắt nong nóng.
Bọn họ ở bên nhau, đã là năm thứ mười rồi.
Mười năm trước Hứa Tấn Giang, dù có nằm mơ cũng không dám nghĩ, giữa y và Sài Lập Tân sẽ có một ngày thế này.
Mọi thứ đều quá tốt đẹp, có khi Hứa Tấn Giang thậm chí sẽ đột nhiên sợ hãi, y lo tất cả những điều tốt đẹp này đều chỉ là tưởng tượng y hư cấu ra trong đầu mà thôi.
– Đ* họ nhà mày!
Sài Lập Tân chậc một tiếng, hắn vươn tay ôm mặt Hứa Tấn Giang làm y nhìn mình.
– Bọn mình không gặp nhau gần nửa tháng, đừng vừa đến liền cho tao cái mặt đưa đám! Nghe thấy không?
Hai người rất gần nhau.
Ngay cả dáng vẻ cau mày của Hứa Tấn Giang cũng đẹp đến như một bức tranh. Mặt mày y sâu lại đẹp, trong ánh mắt có sự u buồn tình thâm, khi hai người bốn mắt giao tiếp thì tim Sài Lập Tânnhư bị cái gì bắn trúng, run mạnh một cái.
Cách Sài Lập Tân biểu đạt cảm xúc luôn thật trực tiếp dứt khoát.
Hắn ôm cổ Hứa Tấn Giang không buông tay, chủ động nghênh đón, hai người lập tức lại hôn đến trời đất u ám.
Lon bia rỗng ngã xuống sàn nhà, sau đó là khăn trắng mềm mại, bỏ quần áo Sài Lập Tân, bộ âu xa xỉ của Hứa Tấn Giang cũng nhanh chóng dúm dó chất dướt sàn.
Chạng vạng, nắng chiều ngoài cửa sổ rơi nghiêng vẫn tỏa ra hơi ấm. Bóng dáng hai người bị quầng sáng vàng ấm áp bao vây, dần dần dung hợp làm một, như không có thứ gì có thể chia cắt hai người ta nữa.
……
Từ phòng bếp, sô pha phòng khách, cuối cùng đến phòng ngủ trên lầu, sau phóng túng hưởng lạc như bữa tiệc điên cuồng, cảm giác mỏi mệt bao phủ cả người, Sài Lập Tân ngủ mê mệt. Chờ hắn lấy lại ý thức, gần như là bị một luồng nóng bức tỉnh.
Cửa phòng ngủ mở ra.
Thi thoảng có gió lướt động đậy rèm the, đồng thời mang theo tiếng côn trông kêu vang ngoài cửa sổ vào.
Bên ngoài trời hoàn toàn tối, nhiệt độ hình như không hạ xuống bao nhiêu, ban đêm giữa hè, ngay cả không khí cũng có chút bức bối dính dớp.
Sài Lập Tân quay đầu đi, giường bên trống trơn, Hứa Tấn Giang không có đây.
Quay đầu nhìn chằm chằm trần nhà trên đầu, Sài Lập Tân bộ dáng hãy còn chưa tỉnh, ánh mắt sắc bén cảnh giác luôn giống động vật hoang dã lúc này hiếm thấy hơi đờ đẫn.
Không mấy phút, cửa phòng liền bị mở ra, Hứa Tấn Giang vừa không thấy bóng người bưng thức ăn vào.
– Tiểu Tân, mình đoán cậu sắp tỉnh rồi. Mình nấu cháo thịt nấm hương cậu thích nhất, đây…
Hứa Tấn Giang vừa nói vừa đặt khay trong tay xuống, giọng y lành lạnh tiếng thỏa đáng, trong buổi tối oi bức như suối mát làm người ta vừa ý đến trong lòng.
Mở nồi ra, mùi thịt, gạo và nấm thơm ngát hòa vào nhau, tạo thành một mùi thơm đậm đà cực kỳ mê người. Hai người vừa rồi làm quá điên cuồng, chẳng quan tâm ăn cái gì, lúc này Sài Lập Tân đói bụng cồn cào, ngửi thấy mùi này, hắn liền tỉnh hoàn toàn.
Từ trên giường bật dậy, lại kéo đau cơ lưng, Sài Lập Tân nhe răng nhếch miệng, thiếu chút nữa lại nằm về. Ra giường trượt xuốn khỏi người hắn. Cổ, ngực, eo nhỏ cùng với trong cánh tay, trên làn da màu lúa mì của Sài Lập Tân, khắp nơi phủ đầy rẫy dấu hôn đậm nhạt.
– Hứa Tấn Giang, tao đ* cả họ nhà mày!
Cào mái tóc rối bù, Sài Lập Tân vừa thấy trên người mình, lông mày anh tuấn của hắn liền xoắn thành một cục. Tuy là chửi mắng, đối với tật xấu Hứa Tấn Giang thích để lại ký hiệu giống như chó hắn cũng không thể làm gì được.
Đều là đàn ông, làm chuyện này cũng không phải lần đầu tiên, thân thể bọn họ vẫn thực hợp nhau. Trừ Hứa Tấn Giang như quái vật tinh lực dồi dào, có đôi khi thật khiến hắn chịu không nổi ra, chưa bao giờ Sài Lập Tân phủ nhậnkhoái cảm hắn được từ trong đó.
– Tiểu Tân, cháo sắp nguội rồi.
Hứa Tấn Giang mặt mày tươi cười,bộ dáng hoàn toàn không ngại đối với cái mặt thối của Sài Lập Tân.
– Mấy giờ rồi? -Sài Lập Tân hừ hừ.
– Sắp 12 giờ rồi.
Hứa Tấn Giang mặc cái áo sơmi, nút áo thả hết, lúc này cả người y trông thoạt vô cùng tùy tính, một trời một vực với bộ dáng cấm dục cẩn thận tỉ mỉ bình thường. Hình như y vừa tắm nước lạnh, khi áp tới trên người tỏa ra mùi hương lành lạnh, đó là mùi sữa tắm y thường dùng.
Lúc này ánh mắt Hứa Tấn Giang cực kỳ sáng, bên trong như chứa đựng cả một dải ngân hà rực rỡ.
Bị một đôi mắt như vậy nhìn chăm chú, không có ai có thể kháng cự được.
Y vừa bưng bát cháo, vừa liền dính như kẹo quấn lên Sài Lập Tân, hai người lại hôn thật dài.
Sô pha thịt tự đưa lên cửa, Sài Lập Tân đương nhiên sẽ không từ chối, hắn khoan khoái dựa vào trong lòng Hứa Tấn Giang, cơm đến há mồm, được đút ăn đút uống, sau đó tìm điều khiển từ xa, mở ra TV trên tường.
Bọn họ hình như ai cũng không chê nóng, tựa như trẻ con một cơ thể khó chia lìa nhau. Dù là Hứa Tấn Giang hay Sài Lập Tân, đều hưởng thụ sự dịu dàng và yên bình xa lâu gặp lại này.
– Đàm phán vẫn thuận lợi chứ?
Lấp đầy bụng, Sài Lập Tân nhìn trận bóng trên màn hình, cuối cùng mới nhớ hỏi chuyện này.
Hứa Tấn Giang cười ra tiếng, lồng ngực cũng rung động trầm thấp, y hôn hôngò má Sài Lập Tân, thần thái thân mật.
– Đừng lo lắng, chuyện đã giải quyết xong. Trần Trì cùng Diệp Nhiên giúp không thiếu việc.
Nhếch nhếch mày, Sài Lập Tân nói:
– Năm đó bọn họ dễ dàng lấy được danh sách, được hời lớn, giờ giúp chút việc là hẳn làm.
Hứa Tấn Giang nghe, tiếng cười càng trầm.
Y cúi đầu hôn tai Sài Lập Tân, như thì thầm giữa tình nhân nói tiếp:
– Diệp Nhiên nói chờ thêm thời gian, đến thăm chúng ta.
Nghe được tin này, Sài Lập Tân không tỏ vẻ phản đối hay đồng ý, thần sắc nhìn không ra vui hay không vui.
Có lẽ trời sinh như thế, có lẽ bởi vì hắn còn nhỏ đã mất nơi nương tựa, nửa đời trước sống bấp bênh, hiện thực tàn khốc dạy Sài Lập Tân cách sống sót một mình sớm. Dù đến hôm nay, ngày càng an ổn nhưng Sài Lập Tân vẫn không thay đổi được cái tính tình của hắn.
May mà Hứa Tấn Giang không để ý lắm. Y si mê Sài Lập Tân, quả thực đã thành bệnh nguy kịch, thuốc hay kim châm cứu đều vô hiệu, tình cảm nóng bỏng nồng nhiệt đó chưa bao giờ bởi vì thời gian trôi qua mà dần phai nhạt giảm nhiệt.
Có một người như vậy luôn luôn làm bạn bên mình, thỉnh thoảng ba, năm người có quen biết gặp nhau, đối với Sài Lập Tân mà nói, quả thật không có gì để tiếc nuối.
Trước kia hắn thường xuyên sẽ mơ.
Trong những đoạn cảnh mơ ngắn lộn xộn không liền mạch, hắn từng lần mất đi Hứa Tấn Giang, tất cả phẫn nộ, đau khổ, hoang mang và tiếc nuối đan xen hiện ra rõ ràng vô cùng, giống như nó không chỉ là mơ mà là thật tồn tại, từng xảy ra vậy. Thậm chí như hắn tự trải qua vậy, trơ mắt nhìn Hứa Tấn Giang bị mai táng.
Người đó chọn mộ y ở một cái công viên, tự dưng Sài Lập Tân biết, công viên đó thật ra là nơi hắn từng ở trụ nhiều năm. Trong giấc mơ đó, đầu Hứa Tấn Giang đầy tóc trắng, y đến chết cũng cũng đợi hắn trở về.
Từ trong mơ tỉnh lại, trong lòng Sài Lập Tân luôn trống rỗng, có sự khó chịu không thể nói rõ. Sau đó chừng mấy ngày, tính tình hắn nhất định sẽ như ngọn núi lửa không ổn định, người sống chớ gần, trở nên vô cùng cuồng bạo dễ nổi giận.
Mà gần đây, có lẽ bởi vì ngày trôi qua càng an nhàn, hắn đã thật lâu chưa mơ thấy giấc mơ đó.
– Tiểu Tân.
Lúc này, Hứa Tấn Giang đang ôm hắn, lồng ngực ấm áp kề sát lưng hắn.
– Mình yêu cậu.
Y trầm thấp nói lời yêu bên tai Sài Lập Tân, giọng nói lưu luyến lại triền miên, cố chấp lại chân thành tha thiết. Như thủy triều từng lần cọ rửa màng tai Sài Lập Tân.
Trầm mặc, Sài Lập Tân ngẩng đầu, hắn nhìn thời gian chớp tắt trên màn hình TV trùng hợp qua 0 giờ.
Lại là một ngày mới.
Lại đến ngày 12 tháng 8 trong một năm.
Sài Lập Tân trở mình mặt đối mặt Hứa Tấn Giang, hỏi:
– Sinh nhật này cậu có muốn thứ gì không?
Mà Hứa Tấn Giang bình tĩnh nhìn hắn, như không nghe thấy vậy, trong đôi mắt ấy như trừ hắn ra không chứa thứ khác. Qua nửa ngày, mới nghe y chậm rãi nói:
– Tiểu Tân… mình chỉ cần cậu là đủ rồi.
Mình chỉ cần cậu.
Vài chữ đơn giản, còn êm tai hơn bất cứ lời ngon tiếng ngọt nào trên đời.
Sài Lập Tân cười rộ lên.
Hắn đẩy ngã Hứa Tấn Giang nằm xuống, mang một thân dấu vết tình dục chưa hết, chầm chậm cúi người áp sát, chuyên chọn viền tai phải mẫn cảm của Hứa Tấn Giang liếm liếm.
– Tới đi… – Khàn khàn thì thầm kề bên. – Tùy tiện cậu muốn thế nào cũng được.
Âm thanh ấy đối với Hứa Tấn Giang mà nói, chắc chắn là kịch độc ngọt thơm nhất trên đời này, làm y biết rõ nguy hiểm cũng cam tâm tình nguyện chui đầu vào lưới.
Trong phòng, nhiệt độ dường như lại tăng lên mấy độ.
Đây nhất định là một đêm không ngủ.
— Hoàn —
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...