Phương Chính nhìn Trương Hằng dẫn dắt một đám quân sĩ binh Luân Hồi từ trong một đống biển thịt đi ra, trong lòng hắn vừa cảm thấy là may mắn lại vừa cảm động.
Vị trí của bọn họ hiện nay chính là một sa mạc lớn nhất ở trên thế giới, sa mạc Sahara, đây là một sa mạc tràn ngập các loại truyền thuyết thần thoại cùng chuyện khủng khiếp, văn hóa Ả Rập, văn hóa Ai Cập, văn hóa Phi châu, văn minh văn hóa sa mạc…, rất nhiều văn minh đều có truyền thuyết về sa mạc Sahara, đây cũng là một khu vực đám người Phương Chính cần phải trọng điểm tuần tra, dự tính bỏ ra hai ngày ở khắp sa mạc.
Quả nhiên, ở trong sa mạc mọi người phát hiện ra hơn mười chỗ sắp bạo phát, và mấy chỗ đã có quái vật xuất hiện, mà chỗ Phương Chính ngồi bây giờ chính là chỗ một quái vật trong đó xuất hiện. Đây là một chỗ sào huyệt tồn tại sinh vật trong truyền thuyết của dân tộc sa mạc, là một loại sinh vật sâu mềm giống như giun nhưng to lớn, đầu mọc ra hàm răng đầy vẻ dữ tợn. Loại sinh vật này nếu chỉ có một mình cũng không có uy hiếp gì quá lớn, chỉ sợ là người bình thường chỉ cần chú ý một chút, tối đa liều mạng bị thương cũng có thể giết chết nó. Nhưng loại sinh vật này có một loại sào huyệt cùng loại với mẫu sào trùng tộc trong cuộc chiến giữa các hành tinh vậy, sào huyệt có thể hấp thu khoáng vật, cùng với ánh mặt trời sản sinh ra phương thức tương tự với tác dụng quang hợp, không ngừng sinh ra loại sâu này, sau khi phát hiện ra chúng, chúng đã bị tổ chức Kẻ Phản Nghịch xem là cực kỳ uy hiếp, do Trương Hằng dẫn đội trực tiếp tới tiến hành loại bỏ chúng.
Phương Chính không phải nhân viên chiến đấu, hắn là nhân viên đặc biệt cho nên cũng không cùng quân Luân Hồi và Trương Hằng tiến vào trong sào huyệt, nhưng điều này cũng không thể nói là hắn không biết lần hành động này rốt cuộc có bao nhiêu nguy hiểm, trong sào huyệt có mấy chục vạn, thậm chí mấy trăm vạn con sâu, còn có một vài con sâu biến dị đặc biệt bảo vệ sào huyệt, cùng với khả năng tồn tại trùng mẫu gì đó. Trên thực tế, nếu không phải do Trương Hằng dẫn đầu đội, chỉ dựa vào mấy mười quân Luân Hồi này còn không đủ cho đám sâu này nhét vào kẽ răng, nhưng cho dù là có Trương Hằng, đám người Phương Chính ở bên ngoài cồn cát cũng cảm thấy toàn bộ cồn cát đang chấn động.
Chỉ có điều rất may, Trương Hằng là người của Chủ Thần không gian, hơn nữa cũng có thể xem như là một trong những cường giả của Chủ Thần không gian, đối mặt những con sâu này hắn căn bản không lo lắng gì. Chỉ sợ là những con sâu này khôi phục lại uy lực chân chính trong miệng của người dân trong sa mạc, Trương Hằng cũng có thể trực tiếp xóa bỏ những con sâu cùng sào huyệt liên quan. Sở dĩ hắn muốn dẫn theo binh sĩ quân Luân Hồi, cũng là vì Sở Hạo yêu cầu để cho những binh sĩ quân Luân Hồi rèn luyện nhiều hơn, trong thời gian đại bạo phát tiếp theo, những quân Luân Hồi thật ra mới là lực lượng lớn nhất để duy trì trật tự cho nhân loại yếu đuối.
Trương Hằng đi ở phía trước, vừa đi hắn còn vừa vui vẻ loay hoay bắt tay vào làm nên một miếng thịt trắng như ngọc vậy. Khi Phương Chính nhìn thấy, khóe miệng hắn co giật một hồi, chỉ có điều cuối cùng hắn vẫn không nói gì, mà nghe theo chỉ huy lên trên máy bay trực thăng, sau đó mọi người khởi động di chuyển về phía một trụ sở quân sự ở sát sa mạc.
Hình như hứng thú độc ác nào đó của Trương Hằng thức tỉnh, đó chính là ăn... Không phải ăn những thứ bình thường, mà ăn món ăn từ nguyên liệu nấu ăn là thân thể sinh vật thần thoại trong những truyền thuyết này... Ví dụ như chân của người chim Phương Chính gặp sớm nhất, ví dụ như đầu của con nhện đã biến hóa trở thành khổng lồ gì đó, ví dụ như miếng thịt Trương Hằng cầm lúc này... Loại hứng thú độc ác này thực sự dọa người.
"Các ngươi thật sự không tính nếm thử sao? Thịt này ăn rất giòn."
Khi Trương Hằng trực tiếp đốt một đống lửa trong căn cứ quân sự, sau đó bắt đầu nướng thịt con trùng cát, mệnh lệnh Sở Hạo ban bố đã được truyền tới, yêu cầu Trương Hằng lập tức chạy về đảo chính, đồng thời trong thông tin cũng nói cho Trương Hằng biết, Thiên Thần tiểu đội ở dưới sự hướng dẫn của Lăng Tân đã tới chỗ bán vị diện này. Lăng Tân ngược lại không sao, nhưng hắn lo lắng về những người khác của Thiên Thần tiểu đội, hắn yêu cầu Trương Hằng trở lại trấn thủ đảo chính, lúc cần thiết, có thể sử dụng mặt nạ Ma Đăng Đại Thánh...
Trương Hằng lập tức im lặng, cho dù hắn đang đùa... Không, tuy rằng đầu óc Trương Hằng không thông minh như Sở Hạo, nhưng suy nghĩ như thế nào cũng biết, loại vũ khí chiến lược giống như mặt nạ Ma Đăng Đại Thánh này là thứ không thể tùy tiện sử dụng...
Bản thân cái mặt nạ này có lực lượng cực mạnh. Nó mạnh tới mức nào sao? Sau khi nhận một tát của Trịnh Xá lại có thể không có chết, thậm chí nói khoa trương một chút, bản thể vẫn tính là không bị thương chút nào, điều này cũng có chút quá khoa trương, phải biết rằng đây chính là một cái tát của Trịnh Xá đấy.
Nếu như sử dụng một cái tát của nhân loại để nói chuyện, có khả năng rất nhiều người đều không có cách nào tưởng tượng được như vậy rốt cuộc có bao nhiêu khoa trương, nhưng nếu như đổi thành vũ khí hạt nhân, hoặc nói là thiên tai quy mô tương tự để hình dung, vậy sẽ thấy rất dễ hiểu. Lúc đó Trương Hằng ở dưới trạng thái Ma Đăng Đại Thánh nhận một tát của Trịnh Xá, sau đó bị tát bay đến bên ngoài không gian. Khi đó, tuy rằng Trịnh Xá cũng không sử dụng toàn lực, nhưng cũng không có thu lực, lực chắc chắn cũng tương đương với một người bình thường tùy ý tát ra một cái, nhưng người này là Trịnh Xá, có đầy đủ lực ngưng tụ nhập vi, hơn nữa có lực lượng vượt qua sinh vật tưởng tượng siêu phàm. Dưới một cái tát, lực lượng ở dưới diện tích lòng bàn tay tiếp xúc đến gần như là một quả bom Hy-đrô lớn nổ mạnh, hoặc giống như là lực lượng của một thiên thạch loại nhỏ đánh xuống mặt đất, sinh vật bình thường, thậm chí là con Hắc Long Trương Hằng gặp được ở vị diện các vị thần, chắc hẳn lại trực tiếp bị đánh thành bột phấn, nhưng bản thể của Trương Hằng lại không bị thương chút nào.
Cho nên nói, mặt nạ Ma Đăng Đại Thánh này là một bảo bối, hơn nữa còn là một bảo bối khó có thể tưởng tượng được, sau khi từ vị diện các thần trở về, mặt nạ vốn đã tiêu hao sạch sẽ lại bắt đầu tự mình khép lại, hình như lại có năng lượng. Đây là một món đại sát khí. Ngoại trừ Bắc Băng Châu đội ngoại trừ triệu hoán Trịnh Xá ra, đây là một trong những lá bài tẩy lớn nhất.
Chỉ là... Cái mặt nạ này là một thanh kiếm hai lưỡi!
Lúc trang bị mặt nạ Ma Đăng Đại Thánh, vấn đề lớn nhất ở chỗ không có cách nào khống chế. Dựa theo những gì Trương Hằng nhớ lại sau đó, loại trạng thái này chính là một loại trạng thái cảm giác tương tự như nằm mơ vậy. Ở loại dưới trạng thái này, ý nghĩ cùng hành động hoàn toàn không có cách nào cân nhắc theo lẽ thường được, một ví dụ lớn nhất, trong giấc mơ ngươi muốn uống nước, sau đó ngươi lại nhảy vào trong biển. Ở trong giấc mơ, chuyện như vậy hoàn toàn không có gì thần kỳ, nhưng nếu như bị mặt nạ Ma Đăng Đại Thánh mạnh mẽ chuyển hoán đến trong hiện thực, vậy sẽ biến thành một chuyện đặc biệt quỷ dị, ví dụ như trong ý niệm của Trương Hằng suy nghĩ một chút, ừ, tên Thiên Thần tiểu đội có Thiên Thần, cho nên trang phục của bọn họ làm gì lại không phải là mặc váy, chân đầy lông dài như người Hy Lạp cổ ở Châu Âu? Hoặc là vì sao không phải trang phục màu trắng như thiên thần của Nhật Bản?
Sau đó dưới trạng thái Ma Đăng Đại Thánh, Trương Hằng lại thay đổi trang phục của tất cả thành viên trong Thiên Thần tiểu đội. Tiếp theo rất có khả năng hắn còn có thể thay đổi cảnh vật xung quanh cho bọn họ thích hợp với vai Thiên Thần. Sau đó nữa sẽ có một ít loại gọi là NPC, sau đó chính là cảnh tượng tồi tệ do Ma Đăng Đại Thánh làm ra...
Vừa suy nghĩ tới trường hợp như vậy đã khiến cho lòng người rét lạnh. Nhưng hết lần này đến lần khác, trong lòng Trương Hằng chỉ dự định đùa giỡn, từ trước đến nay hắn cũng không tính sẽ biến thành trò đùa như vậy. Trước đây không có, sau đó cũng sẽ không có!
Còn có một điểm mấu chốt nhất, đó chính là Ma Đăng Đại Thánh phá hủy hoàn cảnh xung quanh người, phải biết rằng ban đầu khi còn ở vị diện các vị thần, Trương Hằng trực tiếp ở sâu trên núi tàn Olympus bày ra một lôi đài, nếu như đổi thành đất đai của thế giới hiện thực, trực tiếp thay đổi hoàn cảnh của một hòn đảo như vậy không hề đơn giản, không chừng có thể di chuyển vị diện của toàn bộ hòn đảo. Nếu thật sự đi đến một bước kia, Sở Hạo còn không phải trực tiếp khóc chết sao.
"... Ta biết, cho nên, ta cần chính là uy hiếp, thật sự tới lúc vạn bất đắc dĩ ngươi lại sử dụng mặt nạ, cũng chính là khi đối mặt với nguy hiểm nhất kia, sau đó ta sẽ lập tức triệu hoán tới Trịnh Xá, ta tin tưởng cho dù ngươi thật sự thay đổi hình dạng của hòn đảo, Trịnh Xá cũng có thể giúp ta lấy lại.
Trong hình ảnh trò chuyện, trên gương mặt Sở Hạo đầy tiều tụy, nhìn thế nào cũng giống như bộ dạng khoảng mười ngày không ngủ, chỉ có điều ánh mắt của hắn vẫn tương đối tỉnh táo sắc bén. Mà khi hắn nói ra lời này, Trương Hằng lại trực tiếp hỏi: “Vậy tại sao ngươi không gọi Trịnh Xá qua bây giờ đi? Nói thật, ngươi nói về Giáo Điều Cuối Cùng kia có chút mơ hồ, nhưng Trịnh Xá... Ta cảm thấy Trịnh Xá có khả năng từng làm Giáo Điều Cuối Cùng kia, chắc hẳn có thể một đấm đánh cho Giáo Điều Cuối Cùng thành từng cái bánh nhỏ.”
Khóe miệng Sở Hạo khẽ giật một cái, chỉ có điều hắn vẫn lắc đầu nói: "Ta không biết Trịnh Xá có thể làm gì được Giáo Điều Cuối Cùng hay không, nhưng ta biết rõ ràng một việc, ta không có tư cách đi đánh cược, cho nên bất kể Trịnh Xá có làm gì được Giáo Điều Cuối Cùng hay không, điều duy nhất ta có thể làm chính là chuẩn bị tốt nhất để đối phó với xấu nhất. Đồng thời, sở dĩ hiện tại ta không lập tức triệu hoán Trịnh Xá, cũng vì nguyên nhân này, ta cũng không biết được mình có thể đủ gọi hắn được bao lâu, nếu chẳng may chỉ có thể có thời gian một ngày thì sao? Hoặc là mười ngày? Nói chung, trừ khi đến lúc đối diện với tình trạng nguy hiểm nhất khẩn cấp nhất, bằng không ta sẽ không triệu hoán Trịnh Xá, cho nên ngươi trở lại đảo chính, sau đó trấn thủ ở chỗ này cho ta."
"Vậy cũng được." Trương Hằng có không để ý đáp trả, dù sao chuyến này chính là một hành trình có nhiệm vụ thử thách sinh tử của Phương Chính, đối với hắn thậm chí còn chưa đủ làm nóng người, cho nên bất luận là trở lại cũng được, tiếp tục nhiệm vụ cũng tốt, đều không khác gì nhau. Nhưng hắn với đám người Phương Chính xem như là người quen biết, cho nên hắn lại đặt thêm một câu hỏi: "Như vậy còn đội ngũ điều tra thì sao? Không có ta ở đây, bọn họ gặp phải quái vật cũng sẽ có thương tích mà chết."
"Không sao cả." Sở Hạo lắc đầu nói: "Nếu Thiên Thần tiểu đội ngoài mặt đã gia nhập vào bên phía chúng ta, vậy cứ để cho bọn họ phái một người đi theo là được rồi. Trên phương diện này ngươi không cần lo lắng, so sánh xuống, ngươi vẫn cẩn thận suy tính một chút, nếu quả thật không phải tới lúc vạn bất đắc dĩ phải sử dụng mặt nạ Ma Đăng Đại Thánh, ngươi rốt cuộc nên đi khống chế vấn đề như thế nào."
Trương Hằng không nói gì, hắn cũng không định nói. Hắn sẽ không nói cho Sở Hạo biết, hắn chính là một memes, hiệu quả của memes sẽ làm hắn trở nên càng lúc càng nực cười, nếu như cái memes này có hiệu quả, lại thêm mặt nạ Ma Đăng Đại Thánh... Hình ảnh này thật sự quá đẹp, Trương Hằng cũng không dám tưởng tượng, cho nên tuy rằng Sở Hạo nói hắn sử dụng mặt nạ Ma Đăng Đại Thánh, nhưng trong lòng Trương Hằng đã có quyết định.
Có đánh chết hắn cũng không sử dụng mặt nạ Ma Đăng Đại Thánh!
Đánh không chết... vậy đừng nói...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...