Tiêu đi thẳng một đường xuống phía dưới lòng đất, vừa đi trong lòng hắn vừa cẩn thận suy nghĩ gì đó.
Tất cả những điều này đều phát triển đúng như dự đoán của hắn. Hiện tại hắn có thể bình yên vô sự đi vào sâu trong tổng bộ Nerv như vậy, rõ ràng không khác dự đoán của hắn lắm, chỉ là không biết vì sao, hắn vẫn có một chút bất an, luôn cảm thấy hình như có chuyện gì không đúng.
Roger đang chiến đấu với Nagisa Kaworu, A Tinh cũng đang bảo vệ EVA số 1, tình hình hiện tại cũng giống như ta dự đoán. Roger không rảnh, A Tinh sắp chết, nhưng vì sao ta vẫn bất an như vậy? Có chuyện gì ta chưa nghĩ tới sao?
Tuy rằng trong lòng Tiêu đang trầm tư hồi tưởng, nhưng ngoài mặt hắn vẫn ung dung thản nhiên, vẫn đi đầu đội ngũ, những người khác lại nơm nớp lo sợ đi theo sau lưng hắn. Tất cả mọi người đều có bộ dạng lo lắng sợ hãi, sợ rằng bất cứ lúc nào cũng có thể có một đám người từ đâu đó xông ra công kích bọn họ, hoặc là ANGEL gì đó còn đáng sợ hơn. Nếu bây giờ bọn hắn gặp phải ANGEL hoặc EVA, vậy thì chết chắc rồi.
Nhưng hiển nhiên, trong lòng Tiêu căn bản không lo lắng về những điều đó, hắn rất có lòng tin vào suy luận của bản thân, cũng không phải là hắn không bỏ sót bất cứ điều gì, nhưng những sự thiếu sót này tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng gì tới sự an nguy của hắn, chí ít trước khi nhìn thấy Ikari Gendo hắn sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Điều thật sự khiến hắn để ý đến không phải là cái này.
Lúc trong lòng Tiêu đầy tâm tư, lo lắng nặng nề, hắn đã dẫn dắt mọi người tiến vào vị trí rất sâu trong tổng bộ Nerv, toàn bộ tổng bộ Nerv vẫn luôn chấn động, phía xa hình như vẫn nghe được nổ mạnh, tiếng đạn rít gào, quân đội của Liên Hiệp Quốc đã từ mặt đất bắt đầu công kích tới, bản thân tổng bộ Nerv cũng không phải ngồi không, tập hợp tất cả nhân lực và vật lực trên toàn thế giới để xây dựng ra các điểm mấu chốt trong đô thị. Dù nói là xây dựng nó để đối đầu với ANGEL, nhưng việc này cũng có một phần rất lớn có thể chống lại chính bản thân nhân loại, cho nên dù quân đội liên hiệp quốc chiếm ưu thế áp đảo, nhưng việc đẩy mạnh tốc độ vẫn sẽ không làm nhanh được.
Đám người Tiêu đi vào trong tổng bộ Nerv, vì dùng tinh thần lực quét qua nên chỗ nào có chiến đấu, chỗ nào phát sinh sụp đổ, chỗ nào có các loại cơ quan canh phòng, bọn họ thông qua tinh lần lực quét qua, đều có thể thấy được và tránh né. Hơn nữa điều khiến mọi người cảm thấy kỳ quái là chỉ có duy nhất một con đường không có quân đội, không có cơ quan, không có đề phòng, trống rỗng giống như đang mời mọi người đi tới vậy.
Những việc này đều nằm trong dự đoán của Tiêu, cho nên hắn đi tương đối thản nhiên, ngược lại với hắn, những người khác lại càng run sợ hơn. Nhìn thế nào, tình huống như vậy cũng rất quỷ dị, tuyệt đối phải có vấn đề mới đúng. Nhưng hiện tại đã đến nơi này, ở bên ngoài tổng bộ Nerv đều đã biến thành chiến trường, chỉ sợ cho dù bọn họ có dùng lực tinh thần quét qua cũng chưa chắc thoát được. Đối với đám người mới như bọn họ, vũ khí chiến trường hiện đại mới chính là tử địa, cho nên bọn họ đã chạy tới đây rồi, biện pháp duy nhất là tiêp tục đi xuống.
Biểu tình của Tiêu vẫn không thay đổi, trong lòng hắn lại mơ hồ cảm thấy mình dường như nắm bắt được cái gì đó, nhưng nghiêm túc suy nghĩ hắn không không nghĩ ra được điều gì cả, loại cảm giác này quả thực khiến cho lòng hắn càng bất an.
Lại như vậy, mọi người tiếp tục đi xuống dưới, dọc đường đi thông thoáng, ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy, chỉ có điều ở dưới tinh thần lực quét qua, mọi người quả thật nhìn thấy được một người đang đợi bọn họ ở phía trước. Trên thực tế, vị trí hiện tại của mọi người đã rất gần với Giáo Điều Cuối Cùng, bởi vì ở phía dưới chỗ này, tinh thần lực quét qua lại không thể quét được gì cả, giống như có một bức tường vô hình cản trở, mặc dù không cách nào khẳng định, nhưng phía dưới này có khả năng rất lớn chính là Giáo Điều Cuối Cùng.
Người chờ đợi mọi người ở phía trước, người này thường xuất hiện trong bức tranh động, đó chính là Fuyutsuki Kozo sĩ quan phụ tá của Ikari Gendo, đây cũng là một người cực kỳ thần bí trong EVA.
Quả nhiên, khi mọi người đi tới góc này, lại nhìn thấy được Fuyutsuki Kozo đang đứng ở chỗ thang máy trước mặt, hắn nhìn thấy mọi người nhưng không có bất kỳ tỏ vẻ kinh ngạc gì, hắn chỉ đi tới trước mặt mọi người, nhìn Tiêu nói: "Tư lệnh sai ta tới đón các ngươi, đoạn đường tiếp theo có thể sẽ có chút kỳ lạ, nếu như không có ai dẫn đường, các ngươi có thể sẽ bị lạc mất phương hướng ở trong đó, cho nên ta sẽ làm người dẫn đường cho các ngươi."
Tiêu gật đầu, lại trực tiếp nói: "Vậy làm phiền ngươi, Fuyutsuki tiên sinh... hay SEELE?"
Fuyutsuki mỉm cười nói: "Là một trong những thành viên, chứ không phải là SEELE, vậy mời các vị đi theo ta."
Tiêu gật đầu, lại trực tiếp theo ở phía sau Fuyutsuki, những người khác nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, trong lúc nhất thời đều có chút do dự, chỉ có điều nhìn hai người đã đi xa, sắp tới cửa thang máy nên mọi người lập tức đi theo, dù sao đã đến nơi này, chỉ còn cách Giáo Điều Cuối Cùng một bước, nếu không tiến vào, vậy bọn họ cần gì phải mạo hiểm tới đây chứ?
Lại như vậy, mọi người đi thang máy xuống phía dưới. Trong thang máy, nhất thời không có ai nói gì, thang máy vẫn di chuyển xuống phía dưới, xuống phía dưới, xuống phía dưới, xuống phía dưới...
"Ta nói này, có gì đó không đúng thì phải?" Lúc này, lại có người khẽ nói.
Gương mặt mọi người khác đều thâm trầm không biết phải trả lời thế nào, không sai, thật sự có gì đó rất không đúng. Dù chưa cẩn thận tính toán thời gian, nhưng từ lúc họ tiến vào thang máy rồi thang máy bắt đầu di chuyển xuống phía dưới, thời gian này chí ít đã hơn ba mươi phút, hoặc lâu hơn, nhưng thang máy vẫn không dừng lại, phải biết rằng tốc độ của thang máy dân dụng sẽ di chuyển khoảng 2 mét mỗi giây, còn thang máy trong tổng bộ Nerv phải là cực nhanh, mọi người đều có thể cảm thấy được tốc độ thang máy xuống rất nhanh, mỗi phút di chuyển được khoảng ba trăm thước, thời gian hai mươi phút đủ để xuống chín ngàn đến một vạn thước. Chỉ sợ một lần xuống là chín kilomet, đây cũng không phải là khoảng cách theo chiều thẳng, mà là khoảng cách vuông góc từ trên xuống dưới. Chín kilomet có nghĩa là gi? Có nghĩa là bọn họ sợ rằng đang ở dưới đáy biển, đây cũng là khoảng cách sâu cực hạn của đại dương. Nhưng đây chắc không phải biển sâu mà đây là Nhật Bản. Trừ khi dưới quần đảo Nhật Bản này có khoảng trống nếu không thì khoảng cách này đã là vô cùng sâu.
Hoặc nói là… Fuyutsuki Kozo trực tiếp dẫn bọn họ đi gặp Giáo Điều Cuối Cùng? Vậy có phải ngay khi cửa thang máy mở ra là bọn họ có thể lập tức hoàn thành nhiệm vụ hay không?
So với những người khác, Tiêu lại hơi nhíu mày, hắn dùng tay bứt từng sợi tóc của mình, mỗi một khi bứt đứt một sợi, chân mày của hắn lại càng nhíu chặt hơn. Trong tất cả mọi người, chỉ có Fuyutsuki Kozo là vẫn ung dung thản nhiên, biểu tình vẫn như trước, đứng ở nơi đó.
Cứ như vậy, thang máy tiếp tục đi xuống phía dưới, thêm ít nhất mười phút nữa, Tiêu bỗng nhiên quát lên: "Đáng lẽ phải tới rồi chứ? Vì sao còn chưa tới?"
Không đơn thuần là Tiêu, những người khác cũng lẩm bẩm vài từ như vậy, đều hỏi là đã đến nơi hay chưa, hoặc là thang máy căn bản là không có chuyển động. Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, Fuyutsuki Kozo quay đầu mỉm cười nói với mọi người: "Ừ, thang máy đến rồi, vậy mời các vị đi theo ta, tiếp theo, chính là ngoài cửa lớn của Giáo Điều Cuối Cùng."
Tất cả mọi người đều khẽ hoan hô, chỉ có sắc mặt của Tiêu càng lúc càng tái mét, hắn đã mơ hồ biết rõ mình rốt cuộc bỏ lỡ cái gì, suy luận của hắn gần như đều chính xác, chỉ có một chỗ sai, chỗ này... rất có khả năng chính là... trí mạng
Nhưng đã đến nơi này, Tiêu cũng không có cách nào quay đầu lại, hắn chỉ có thể dẫn dắt mọi người đi theo Fuyutsuki Kozo tiếp tục tiến về phía trước. Trong đầu hắn vẫn đang điên cuồng suy nghĩ, dù sao hắn chỉ mơ hồ nghĩ đến một khả năng cùng một linh cảm, nguyên nhân cụ thể thế nào hắn cũng không hoàn toàn hiểu rõ, cho nên hắn nhất định phải làm rõ nơi đây rốt cuộc là nơi nào, rốt cuộc là có tình huống thế nào... Hắn rốt cuộc đã nghĩ sai cái gì?
Ở bên ngoài thang máy cũng không phải là cục diện kinh thiên động địa như mọi người nghĩ, mặt đất cũng có màu vàng kim loại giống như bên ngoài thang máy bọn họ đi. Vẫn là bố cục phòng nghiên cứu, chỉ là xung quanh thoạt nhìn có khá nhiều lối đi nhỏ, Fuyutsuki Kozo đã đi vào một lối đi nhỏ trong đó, mọi người đi theo sau lưng hắn, tiến về phía trước, tiến về phía trước, tiến về phía trước, tiến về phía trước...
Đi ước chừng năm phút, Tiêu bỗng nhiên nói: "Đã đến rồi."
Trừ Fuyutsuki Kozo, mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía hắn, Edwin Van Cleef hiếu kỳ khẽ hỏi: "Ngươi đã tới đây rồi sao? Làm sao ngươi biết đường đến đây?"
Tiêu cũng không trả lời, chỉ nói: "Ừ, đến rồi."
Quả nhiên giống như Tiêu nói, Fuyutsuki Kozo lúc này cũng nói: "Ừ, đến rồi."
Trước mặt mọi người có một cánh cửa lớn khác với các gian phòng bên cạnh, đây là cánh cửa lớn cuối cùng của hành lang, xung quanh không có lối đi nhỏ nào khác. Fuyutsuki Kozo nhập mật mã gì đó ở bên cạnh cánh cửa lớn, tiếp theo cửa lớn mở ra, phía sau chính là một gian phòng tối tăm, mọi người thông qua ngọn đèn trên lối đi nhỏ nhìn về phía bên trong, chỉ thấy có một cái bàn, sau cái bàn là một nửa bóng người ngồi ẩn nấp trong màn đêm của Ikari Gendo, hắn đặc biệt bày ra tư thế hai tay khoanh lại.
Fuyutsuki Kozo đi vào trong đó, gương mặt Tiêu xanh mét nhưng cũng đi vào trong, mọi người nhìn nhau vài lần, nhịp tim đập nhanh hơn, nhưng cũng không thể không đi vào trong đó, khi mọi người đều đi vào, cánh cửa lớn liền đóng...
Bên trong cả gian phòng lập tức rơi vào sự tối tăm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...