Cả hòn đảo hoang đều tối đen như mực, chẳng khác gì miệng của dã thú đang chực nuốt chửng con mồi. Đám quý tộc và binh sĩ đều đang nơm nớp lo sợ, nếu không phải vì thực lực và thân phận là một nhà hiền triết của Sở Hạo thì có nói sao bọn họ cũng sẽ không dám lên đảo vào cái giờ này. Mà Sở Hạo và Trương Hằng hiển nhiên đã giảm được rất nhiều áp lực trong tâm lý, sau khi trông thấy thực lực của Trịnh Xá, cái thế giới này kể cả có là các vị thần thì chẳng qua cũng chỉ đứng cùng thứ hạng lót dép phía sau lưng hắn giống như hai người họ mà thôi. Có bản lĩnh thì đi đánh với Trịnh Xá một trận đi!
Chỉ có điều, để tránh những trận chiến dư thừa, họ vẫn chọn cách đi đường không dùng tới lửa mà chỉ dựa vào thị giác nhìn trong bóng tối và sự nhạy bén của Trương Hằng để dẫn dắt mọi người tránh khỏi những khu vực nguy hiểm trong rừng rậm và hướng thẳng đến nơi Hỏa thần đã rơi xuống trong lời đám quý tộc nói mà thôi.
Mọi người đã đi trong khu rừng này hơn hai tiếng đồng hồ, nhờ vào Trương Hằng mà mấy lần tránh thoát được nguy hiểm, thế nhưng không biết vì sao mà theo bước chân mọi người ngày một tiến sâu vào trong thì những nguy hiểm này lại bắt đầu di chuyển, từ bốn phương tám hướng đổ dồn về quây xung quanh đoàn người.
Không thể không nói, sự nhạy cảm với nguy hiểm của Trương Hằng cứ như là gian lận vậy, hắn chẳng khác nào một chiếc ra-đa dò nguy hiểm hình người cả. Dù cách xa thật là xa và chẳng có tí thông tin nào cả, thế nhưng hắn vẫn có thể phán đoán ra được ngay, sau đó liền tránh thoát. Thậm chí Sở Hạo còn cho rằng dù cho có ném hắn vào giữa chiến trường kiểu cối xay thịt tựa như thế chiến thứ nhất hay thế chiến thứ hai thì phỏng chừng tên này cũng có thể trở ra nguyên vẹn như thường thôi, hoặc dù cho có ném hắn vào giữa một trận địa địa lôi thì phỏng chừng hắn vẫn có thể vừa nhảy múa vừa lăn lộn trong đó thôi nhỉ?
Không phải Trương Hằng không cảm nhận được hay là không thể tránh được những mối nguy hiểm đang đến gần này, mà thật ra là hắn đã tránh khỏi chúng rồi đấy chứ. Thế nhưng những mối nguy hiểm này vẫn dồn tới quây xung quanh đoàn người như cũ, chuyện này rõ ràng rất kỳ lạ. Đến cuối cùng, Trương Hằng quyết định không đi nữa mà chỉ đứng yên một chỗ chờ đợi.
“Cảm giác cứ như là đối phương đang dùng Cheat game (1) và tấn công toàn màn hình vậy, khốn kiếp, thế này thì bảo tôi tránh kiểu gì đây chứ? Có tránh đằng trời cũng chẳng thoát được nữa là.” Trương Hằng cảm giác được nguy hiểm tứ phía đang ngày càng tiến lại gần hơn, hắn cũng chỉ có thể càu nhàu mấy câu này với Sở Hạo.
Vẻ mặt của Sở Hạo thì lại từ hơi kinh ngạc lúc đầu dần hồi phục lại sự thản nhiên, hắn quay đầu nhìn xung quanh rồi nói với đám quý tộc và binh sĩ: “Mọi người dừng lại tại đây, tự tìm chỗ nấp cho mình đi. Nếu có nguy hiểm thì cứ trốn trước đi, phần chiến đấu cứ giao hết cho tôi là được.”
Dứt lời, hắn liền nhìn Trương Hằng nói: “Cũng là do tôi sơ sót, vốn cho rằng một kẻ từng là thần linh, đã bị Zeus cách chức và giáng xuống làm người thì hẳn là giờ đã không còn bao nhiêu sức mạnh nữa mới đúng, cũng giống như mấy tình tiết trong phim ảnh ấy. Thế nhưng tôi lại quá chú ý tới thực lực của kẻ này khi còn là một vị thần mà bỏ qua mất trong nội dung của phim gốc còn có một loại sức mạnh… Vị Hỏa Thần này… cũng không phải là một vị thần bình thường.”
“Hả?” Trương Hằng lập tức lộ vẻ tò mò, hắn vội vàng hỏi: “Tôi ít đọc sách lắm, cậu đừng có lừa tôi đấy nhé. Cậu phải biết là tôi cực thích bộ phim hoạt hình Thánh đấu sĩ Seiya thôi, chứ tôi không biết trong thần thoại Hy Lạp thì Hỏa Thần sẽ có chỗ đặc biệt nào đâu. Hay là… tên Hỏa Thần này là Boss cuối được ẩn giấu? Là Thánh Ác Ma Thần trong truyền thuyết? Hay là Thần Hỗn Độn (2) ngày tận thế? Hay là Thần Sáng Thế? Hay là…”
“Dừng!”
Sở Hạo bất chợt cảm thấy đầu mình có hơi căng ra. Tuy so với một Trương Hằng suốt ngày trầm lặng như trước đây thì như thế này mới chính là Trương Hằng, thế nhưng Sở Hạo thật sự thà rằng hắn cứ câm miệng đi cho rồi.
“Không có Boss cuối được ẩn giấu gì cả, Hỏa Thần chính là Hỏa Thần trong thần thoại Hy Lạp! Cái không giống tôi muốn nói không phải là chỉ thân phận và thân thế của hắn không giống, mà là chỉ hành vi và tri thức của hắn không giống kìa. Bất kể là trong thần thoại hay là trong nội dung phim gốc thì Hỏa Thần đều là người sáng tạo, đều có vai trò tựa như các nhà khoa học ấy. Đặc biệt là trong nội dung phim gốc, năng lực sáng tạo của hắn thậm chí còn vượt qua cả thân phận Hỏa Thần của hắn nữa kìa. Có thể nói thế này, tri thức và sức sáng tạo hắn nắm trong tay đã vượt qua cực hạn của thế giới phim “Cuộc chiến của các vị thần” và thời đại Hy Lạp cổ này rồi. Hắn chính là một nhà khoa học lớn!”
“Đợi chút.” Trương Hằng bỗng nhiên xoa đầu mình, sắp xếp từ ngữ nói: “Chúng ta đang ở trong thế giới phim “Cuộc chiến của các vị thần” được sáng tạo dựa trên nền móng thần thoại Hy Lạp mà phải không? Người chúng ta đang tìm kiếm ở đây là Hỏa Thần trong thần thoại Hy Lạp mà phải không? Là thần thoại Hy Lạp mà phải không? Là Hỏa Thần mà phải không nào? Thế tại sao cậu lại nhắc tới nhà khoa học lớn gì gì đó với tôi vậy? Kịch bản này lệch tuồng rồi đấy!”
Sở Hạo lập tức chẳng thèm để ý tới hắn nữa, cứ đứng yên tại chỗ chẳng động đậy gì cả, trong đầu thì lại đã có một cách nghĩ khác.
Tiểu đội Luân Hồi muốn cho nhân vật trong phim gia nhập đội ngũ thì cần phải có vốn liếng và cần phải đổi vật phẩm ở chỗ Chủ Thần. Hơn nữa, chưa chắc gì đối phương đã đồng ý, mà đồng thời người này cũng sẽ chiếm mất một vị trí trong số hai mươi người của tiểu đội Luân Hồi, thế nên thật sự phải hết sức cẩn thận. Cứ thế này thì hắn sẽ phải bất đắc dĩ mà bỏ qua rất nhiều anh hùng, người tài… trong thế giới phim. Ví dụ như trong thế giới phim “I am legend” mà Sở Hạo đã từng trải nghiệm, nhân vật nam chính trong đó chính là một người tài. Dù là xét về năng lực của anh ta cũng được, có thể một mình nghiên cứu virus trong thời đại tận thế cho thấy năng lực và tri thức của anh ta vô cùng đáng kinh ngạc. Hay là xét về mặt ý chí của anh ta cũng được, có thể chịu đựng được cái chết của vợ con, có thể chịu đựng được sự cô độc trong những ngày tận thế, có thể chịu đựng được sự tuyệt vọng của việc có khả năng toàn nhân loại chỉ còn mình anh ta sống sót mà thôi, có thể chịu đựng được cái chết của người bạn đồng hành cuối cùng của mình, cho thấy ý chí của anh ta quả thật có thể nói là chẳng khác nào siêu nhân cả. Một nhân vật như thế mà gia nhập vào tiểu đội Luân Hồi thì lo gì không trở thành một cường giả đi đầu được chứ. Thật ra Sở Hạo đã thầm suy nghĩ đến việc sau này sẽ chiêu mộ người này vào đội Bắc Băng Châu.
Vị Hỏa Thần trước mắt này cũng vậy. Dù đã mất đi thần lực và địa vị thần linh nhưng hắn vẫn là một nhà phát minh và nhà khoa học vô cùng tài năng. Tuổi tác bao nhiêu hoàn toàn chẳng thành vấn đề, Sở Hạo có thể lập nên đội quân Luân Hồi ở thế giới hiện thực chẳng phải đều dựa vào thuốc tăng tuổi thọ cả đó sao? Còn về những vấn đề khác thì dễ bàn bạc thôi.
Đúng vậy, số người của tiểu đội Luân Hồi có hạn, chiêu mộ thì phải có tiền vốn, vậy vì sao lại không chiêu mộ những nhân tài kiệt xuất trong thế giới phim ảnh này vào đội quân Luân Hồi nhỉ? Cái này cũng được xem như là một dạng dự trữ nhân tài mà. Thành viên của tiểu đội Luân Hồi thường hay vì đủ loại nguyên nhân mà mất mạng, ví dụ như hiện tại chính là thời khắc khó khăn nhất của đội Bắc Băng Châu kể từ lúc Sở Hạo gia nhập cho đến nay, nếu sớm có những người tài dự trữ thế này thì hà cớ gì mà tiểu đội của hắn còn lâm vào cảnh khó khăn thế này nữa chứ?
Nghĩ đến đây, suy nghĩ của Sở Hạo liền mở rộng ra hơn nữa, đồng thời cũng nghĩ tới rất nhiều điểm trước đây chưa từng nghĩ đến, ví dụ như muốn trang bị vũ trang cho đội quân Luân Hồi, cần gì cứ phải dựa hết vào Chủ Thần mà làm gì? Thế giới phim nhiều thế kia cơ mà. Trước tiên là thế giới vô ma, trong những thế giới khoa học kỹ thuật cao đó, khoa học kỹ thuật đều đã sắp phát triển đến trình độ không biên giới như trong phim “Stargate” các loại cả rồi. Hoặc là trong thế giới hữu ma thì sẽ có đấu khí, ma pháp hay những thứ cao cấp hơn nữa như tu chân, tiên thuật, thần thuật… Đội quân Luân Hồi, đội quân Luân Hồi, vậy vì sao lại không thể biến nó thành một đội quân được hợp thành từ những người thuộc thế giới Luân Hồi nhỉ?
Ánh sáng lóe lên ngay thời khắc đó khiến cho Sở Hạo bất chợt nhớ đến thứ mà trước đây hắn đã bỏ sót. Đúng vậy, hắn có một nhận thức tương đối với tính nguy hiểm của thế giới Luân Hồi, đồng thời cũng vì tính nguy hiểm này mà trong tiềm thức của hắn luôn từ chối suy nghĩ đến khía cạnh này. Mà lúc này trong đầu lóe sáng như thế, hắn mới biết rốt cuộc trong đó có bao nhiêu lợi ích cực lớn…
Trên thực tế, nếu tư duy mở rộng thêm chút nữa thì đội quân Luân Hồi sẽ càng mạnh hơn thêm chút nữa, gần như thật sự có thể mạnh được như trong tưởng tượng của đám cấp cao ở thế giới hiện thực vậy, triển khai chính sách bán thực dân giữa các vị diện, chiêu mộ số lượng lớn đơn vị tác chiến của các vị diện, ví dụ như tay súng máy của người lùn, vua quỷ Trundle (3) hay là lính nhảy dù Phi Long các loại…
Ngay lúc Sở Hạo đang càng nghĩ càng thêm kích động thì hắn bỗng nhiên cảm thấy sự rung động của mặt đất, đồng thời bên tai cũng vang lên tiếng của cây cối đổ ngã với số lượng lớn, từ xa đến gần, tốc độ phải nói là cực nhanh, hơn nữa không chỉ truyền đến từ một nơi mà là từ rất nhiều nơi khác nhau vọng đến, mục tiêu của chúng chắc chắn là nơi mọi người đang đứng đây.
Lúc này, đám quý tộc và binh sĩ nọ lại bỗng dốc sức biểu hiện trình độ tinh nhuệ của mình. Ở cái thế giới này có đủ loại quái vật, có đấu khí, có thần linh, hơn nữa còn là loại thần linh chuyên chèn ép loài người tùy hứng đó nữa, thế nên không gian sinh sống của loài người thật ra vô cùng nhỏ hẹp, hơn nữa còn đầy rẫy nguy hiểm. Bất kể những kẻ được gọi là quý tộc rốt cuộc có bẩn thỉu đến mức nào, bất kể những tên bị gọi là kẻ bóc lột có gian ác đến nhường nào, thế nhưng ít nhất thì đám quý tộc trong thế giới này đều là tinh anh cả, bởi vì những kẻ không phải là tinh anh gần như đều đã chết hết cả rồi, cho dù có là quý tộc thì cũng vậy mà thôi. Từ nhỏ bọn họ đã trải qua sự huấn luyện tốt nhất mà thế giới này có thể đạt đến, bọn họ là giai cấp cao nhất nắm được nhiều tri thức nhất, nhiều chiến lực nhất và nhiều nguồn tài nguyên nhất trong nền văn minh của thế giới này. Nói một cách tương đối thì bọn họ nhất định cũng sẽ có sự giác ngộ đối với việc chiến đấu thậm chí là hy sinh xứng với địa vị của mình.
Lúc trước bọn họ đã cố khuyên Sở Hạo đừng lên đảo vào ban đêm, thế nhưng lúc này khi đối mặt trước nguy hiểm, bọn họ lại chẳng hề oán trách tiếng nào cả, mà chỉ lặng im dùng tay ra hiệu, sau đó tự phân công cho nhau trong tình cảnh không thể giao tiếp bằng ngôn ngữ. Căn cứ theo địa hình và vị trí của nơi này, những quý tộc và binh sĩ này tạo thành một chiến trận đơn giản, tìm kiếm chỗ che chắn và ẩn nấp, tiếp ứng cho nhau. Bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón trận chiến sắp tới này.
Thế nhưng Sở Hạo lại chẳng hề có hành động nào để chuẩn bị chiến đấu cả. Cho dù ngay cả Trương Hằng cũng đã cầm sẵn cung tên trong tay chuẩn bị bắt đầu nghênh địch, nhưng hắn lại làm một việc khác, đó chính là nhắm mắt lại, bắt đầu cảm nhận và kiểm soát thần tính trong cơ thể. Nếu hắn không đoán sai thì… trận chiến này thật ra không hề cần thiết.
Lúc này, những trận rung động ở xung quanh đã đến rất gần, dù là trong bóng tối cũng có thể từ những đường nét mơ hồ mà nhìn ra được những trận rung động này đều là do những sinh vật hình người cực lớn gây ra. Bọn chúng cao chừng bảy đến tám mét, cơ bắp toàn thân cuồn cuộn, trên đầu chỉ có một con mắt, trên tay thì đang cầm một loại vũ khí nguyên thủy ví dụ như gậy gỗ, rìu đá… thoạt nhìn chẳng khác nào người nguyên thủy phiên bản phóng to cả.
Thế nhưng không một người nào dám xem thường bọn chúng, chiều cao của những sinh vật này đã đủ để nói lên tất cả, hơn nữa trong bóng tối vẫn có thể trông thấy ánh sáng nhàn nhạt bao quanh cơ thể chúng, đó rõ ràng chính là dấu hiệu của đấu khí. Trời ạ! Đã có chiều cao bảy đến tám mét rồi mà còn có thêm đấu khí nữa chứ. Nói thật thì nếu trang bị thêm cho chúng áo giáp và vũ khí sắc bén thì mấy tên khổng lồ này sẽ có thể đối đầu được với cả một đội quân quy mô nhỏ của thế giới này.
Những con quái vật khổng lồ trông ra rất hung ác, thậm chí là dữ tợn này vốn định lập tức tấn công khi đã xông đến gần đoàn người, có hai tên khổng lồ đã giơ vũ khí trong tay lên, thế nhưng bỗng nhiên có một tiếng gầm phát ra từ trong đám bọn chúng, sau đó một tên khổng lồ tuổi tác rất cao trong đám khổng lồ này bỗng dưng chậm rãi quỳ xuống đồng thời không ngừng nói gì đó, vẻ mặt vừa thành kính vừa sợ hãi…
***
(1) Cheat game: phầm mềm gian lận khi chơi game.
(2) Thần Hỗn Độn: thần Chaos trong thần thoại Hy Lạp.
(3) Trundle: nhân vật trong game Liên Minh Huyền Thoại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...