Dịch giả: Phan Ngọc
Để giết chết được gã quái vật kia, thực sự là Sở Hạo đã sử dụng hết sạch vốn liếng. Phải biết rằng hiện tại trong một ngày hắn cũng chỉ có thể phát ra nhiều nhất là bảy đến tám hỏa cầu. Tuy hắn vẫn luôn có thói quen tích trữ ma pháp bên trong thần cách, nhưng thực sự cũng không có cách nào chứa trong đó hết thảy đều là hỏa cầu thuật a? Hắn cũng chẳng phải là tín đồ của ngũ hỏa thần giáo gì đó, trên cơ bản thì hắn đã công kích bằng toàn bộ hỏa cầu bên trong thần cách rồi, sau này nếu phải triển khai công kích ma pháp nữa thì chỉ còn cách sử dụng những ma pháp khác mà thôi.
Nhưng mà việc này dù sao cũng không bõ công. Từ sau thời điểm gã quái vật kia xuất hiện, mọi chuyện đều không được như ý muốn. Cứ hết việc này đến việc khác xui xẻo, để gã may mắn chạy thoát được. Vừa hay đến bây giờ, tự nhiên từ đâu xuất hiện lũ bò cạp khổng lồ, địa hình thì cực kỳ phù hợp để tẩu thoát. Vậy nên Sở Hạo cũng chẳng thèm để ý gì nữa cả mà dùng hết pháp lực điên cuồng oanh tạc gã. Mỗi hỏa cầu đều có uy lực tương đương với một quả lựu đạn, cứ như vậy oanh tạc đến gần trăm khối thì quả thực có thể so sánh với bom hạt nhân cỡ nhỏ. Xét về lực phòng thủ của gã kia cũng không phải là yếu, đến hai lưỡi đao địa ngục của hắn còn được đấu khí đậm đặc bao bọc, kháng được ma pháp. Nhưng suy cho cùng thì còn phải xét đến chất và lượng, ví như nước có thể khắc chế lửa, nhưng một giọt nước chẳng lẽ lại có thể dập được cả một khu rừng bị lửa thiêu đốt hay sao? Đạo lý kia chính là như thế.
Khi nổ hỏa cầu có thể dẫn dắt lẫn nhau tăng cường uy lực, gần trăm khối oanh tạc cùng lúc, cái này chính là chất và lượng kịch biến. Đừng có nói là sinh vật, có là hợp kim vững chắc nhất cũng sẽ bị hóa lỏng. Cho nên việc gã quái vật này bị tiêu diệt không nằm ngoài dự kiến.
Sau đấy thì Sở Hạo cũng không tiếp tục công kích nữa. Bởi vì ma pháp hắn tuy cũng không ít, nhưng thực sự rất quan trọng, dùng tiếp thì không được lợi gì. Hơn thế nữa, bên cạnh hắn còn có Trương Hằng và đám binh sĩ luân hồi, cách đó không xa còn nhóm người của Perseus, chỉ cần thế là đã đủ chiến đấu với bò cạp rồi, miễn sao đến lúc nhóm người đi trên sa mạc xuất hiện là được.
Tính toán xong, Sở Hạo liền lui xuống, nhường lại chiến trường cho Trương Hằng và nhóm người Perseus tác chiến cùng binh sĩ luân hồi. Tuy thân xác bò cạp khổng lồ có cứng rắn, nhưng dù sao cũng không phải là thép hợp kim chân chính, cũng chẳng có đấu khí bao bọc, vậy nên đạn của súng bắn tỉa có thể dễ dàng xuyên thủng. Đã thế phong cách chiến đấu của luân hồi binh sĩ được phát huy triệt để, nhất là phong cách đánh du kích giữ khoảng cách. Mặc dù vũ khí của họ không đem đến sát thương lớn tới con bò cạp nhưng họ lại chỉ tập trung vào những vị trí trọng yếu như các giác quan hay mắt, bởi thế kiềm chế hoạt động của bò cạp rất nhiều.
Còn bên kia, nhóm người Perseus cũng không có ngồi không, họ đều có đấu khí a. Tuy trong phim không thấy đề cập tới, nhưng quả thực đấu khí của họ không thể coi thường. Sau khi họ bộc phát đấu khí, chỉ cần hai hoặc ba người là có thể đối kháng được con bò cạp khổng lồ này rồi. Việc hai binh sĩ bị con bò cạp đánh bay lúc trước là vì họ bị tập kích đột ngột nên không kịp phản ứng. Còn bây giờ khi tất cả đã nghiêm túc chiến đấu, thì dù con bọ cạp này có hình thể khổng lồ nhưng cũng không phải đối thủ của nhóm Perseus. Mấy người liên thủ lại công kích, chỉ một lúc sau, con bọ cạp đã bị nhóm người Perseus tiêu diệt.
Phù.
Tất cả đều không hẹn mà thở ra một hơi. Tuy kết quả là đã tiêu diệt được con bò cạp khổng lồ kia, nhưng quá trình chiến đấu cũng chẳng có ung dung gì. Con bò cạp đó phải dài đến mười mét, uy lực phi thường mạnh a. Đặc biệt là... chúng còn chưa chết hết...
Chưa kịp xả hơi thì mọi người lại thấy chấn động dữ dội từ mặt đất. Ngay sau đó thì từng đụn cát trồi lên đến hơn chục con bọ cạp khổng lồ. Con nào bé nhất cũng dài tới 7,8 mét, dài thì đến mười 17,18 mét gì đó. Tất cả chỉ nhìn nhau rồi không hẹn mà cùng rút lui. Đến lúc này thì chẳng có vinh dự vinh diếc gì nữa cả. Chỉ hận là bản thân có mỗi hai cái chân, chạy không đủ nhanh mà thôi.
Song khi nhóm Perseus chạy tới chỗ nhóm người Sở Hạo thì bất đắc dĩ phải dừng lại, bởi vì lúc này bọn họ đã bị bao vây hoàn toàn. Xung quanh khu di tích, từ xa xa trên sườn núi cũng xuất hiện vô số bò cạp khổng lồ. Đáng nói là trong đó có cả một con bò cạp to như trái núi nhỏ, chiều cao đến hơn 10 mét, chiều dài thân thể phải dài ít nhất 50 mét. Vậy thì chạy cũng chỉ là vô nghĩa mà thôi. Tất cả chẳng biết làm sao, trong lòng họ đã sợ đến mất hết hồn vía rồi. Mọi người chỉ còn biết trông cậy vào Sở Hạo để xem có cách thần kỳ nào thoát khỏi tình thế này không thôi.
"Không cần hoảng sợ, người dẫn đường khắc sẽ xuất hiện."
Sở Hạo thừa biết nội dung cốt truyện như thế nào, vậy nên hắn giả thần giả quỷ nói như thế. Quả nhiên y lời hắn nói, lũ bò cạp còn chưa làm gì thì đã nghe thấy một tiếng còi trầm thấp từ sườn núi vọng đến. Sau khi nghe được âm thanh thì lũ bò cạp dừng hết hành động lại. Từ trên sườn núi nhỏ, đám bò cạp tách ra tạo lối đi cho mười con bọ cạp khổng lồ đi xuống, trên lưng những con bọ cạp này đều là nhân loại. Dựa vào trang phục trường bào kín mít từ đầu tời chân thì có thể suy đoán được họ là những người chuyên du hành trên sa mạc.
Trên con bọ cạp to nhất, có vẻ là con đầu đàn, có một người mặc trường bào màu đen, gương mặt lộ ra thoạt nhìn rất giống nhân loại, chỉ là làn da đen kịt tựa như vỏ côn trùng, hốc mắt cũng đen đặc, không có nhãn cầu, chỉ có hai luồng màu xanh yếu ớt giống như lửa ở sâu bên trong.
Quái nhân áo đen này chợt gào thét ngữ điệu rất kỳ quái. Sau khi nghe được ngữ điệu này, những đám bò cạp đang bao vây nhóm Sở Hạo chậm rãi lùi lại hết. Sau cùng dưới sự dẫn dắt của những con bò cạp khổng lồ ở đằng xa, toàn bộ bọ cạp nhanh chóng rời đi biến mất sạch sẽ khỏi khu di tích.
Ngay sau đó, quái nhân áo đen nhìn về phía mọi người, tiếp tục dùng ngôn ngữ quái lạ kia nói chuyện.
"Nếu không muốn chết thì đừng có tiến vào lãnh thổ của Hắc Sa Chi Vương a. Lũ thiển cận này, hành động ngu ngốc của các ngươi thiếu chút nữa là chọc giận ngài ấy đấy. Đến lúc đó, thì trừ phi là hiến tế một nửa nhân loại trong đoàn, không thì cả ta nó cũng công kích. Nhanh nào, theo bọn ta rời khỏi nơi này."
"Hân hạnh gặp mặt, người sống trong sa mạc, những kẻ bị thần linh chối bỏ…"
Sở Hạo và Io gần như nói cùng lúc, hai bên còn liếc nhìn nhau, song cả hai đều không kinh ngạc. Sở Hạo không kinh ngạc là vì hắn biết Io là người sống rất lâu rồi nên việc biết rõ ngôn ngữ của văn minh sa mạc là hiển nhiên. Còn Io thì nghe nói Sở Hạo là hiền giả, lúc trước còn không tin, bởi vì nàng sống đã lâu như vậy, số lượng hiền giả ngày càng mai một, mà Sở Hạo thì lại quá trẻ, nhưng sau khi thấy Sở Hạo bộc lộ sức mạnh, nàng cũng đã tin tưởng thân phận này của Sở Hạo rồi, mà hễ là hiền giả, thì thông thạo ngôn ngữ văn minh sa mạc là đương nhiên.
Những người còn lại thì ngược lại, chẳng cảm thấy gì. Mặc dù đều có chút tỏ ra ngạc nhiên và kiêng kị đối với những người đi trên sa mạc này, nhưng nơi đây rõ ràng chính là sào huyệt của đám bò cạp khổng lồ, bọn họ cũng chẳng dám ở lại. Sau khi được những người này dẫn ra khỏi khu vực sa mạc, bọn họ bắt đầu đi tới một khe núi. Đi được một lúc, lại có thêm một nhóm người khác tham gia, nhóm người này chỉ có độc một con bò cạp, còn lại... tất cả đều là khô lâu và xác sống!
"... Những người này là bị Thần Linh nguyền rủa. Quả nhiên bản tính của đám người này vẫn chẳng thay đổi, bọn họ vẫn không hề e ngại quấy rầy người chết!"
Điều khiến cho Sở Hạo và Trương Hằng cảm thấy kỳ quái là nhóm người Perseus lại không hề tỏ ra sợ hãi. Trái lại, bọn họ tỏ ra oán giận, rồi bắt đầu xì xào bàn tán, có vẻ như là sớm đã biết chuyện này xảy ra.
Sở Hạo liên nháy mắt với Trương Hằng. Trương Hằng lập tức hiểu ý, tham gia bắt chuyện với nhóm Perseus, nghe ngóng sự tình của những con người sống trên hoang mạc này.
"... Bọn họ là những con người bị Thần Linh chối bỏ. Họ vốn là cư dân của thành thị State, nhưng họ đã bị trừng phạt. Khu di tích - sào huyệt bò cạp lúc nãy chính là thành thị trước kia. Có thể do họ bất kính với Chư Thần nên bị chán ghét rồi vứt bỏ, hoa màu không lên, thiên tai giáng xuống, chẳng mấy chốc mà cả thành phố bị bỏ hoang. Còn những người có năng lực như thần thánh, phần lớn là pháp sư tử linh thì bị Thần Linh truy sát. Những con người còn đang cố gắng kéo dài hơi tán bị Thần Linh vứt bỏ đành phải lưu lạc chốn hoang mạc này, họ chính là Djinn."
Đây là lời kể của đội trưởng nhóm kia, mọi người cũng đều gật đầu, đến cả Io cũng không tỏ ra phản đối. Vì thế, hiển nhiên đây chính là lai lịch của nhóm người trên sa mạc. Pháp sư tử linh?
Trương Hằng tỏ ra ngạc nhiên hết sức nhìn Sở Hạo. Chính hắn cũng không thể nào tin được, tùy ý nói ra cái tên pháp sư tử linh, hóa ra lại tồn tại thực sự trong bộ phim này, còn có nguồn gốc sâu xa nữa.
" Nguyên lý vị nhân... Gaia ở đâu... Chủ Thần không gian... Thế giới luân hồi... Điểm thưởng, chi tiết kịch tính, quyền hạn tồn tại... Sau đó là Meme, vị diện tan vỡ, cùng với ý nghĩa tồn tại của Chủ thần, thì ra là thế..."
Sở Hạo nheo mắt lại, thì thào, âm thanh cũng chỉ có Trương Hằng có thể nghe được.
"Ta hiểu rồi, không phải là không có Gaia, mà là..."
"Chủ Thần chính là Gaia!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...