Vô Hạn Thự Quang

Sở Hạo khá hứng thú với danh hào luật sư đỉnh cấp của gã này, không khỏi tò mò hỏi: “Vì sao anh không nghĩ tới chuyện tôi nói thật hay giả trước mà lại lo vấn đề tôi có lừa các vị hay không trước? Dường như anh không sợ chết thì phải?”

Connaught Han cười cười. Hắn tựa hồ rất thích khoe ra hàm răng sáng trắng của mình: “Nếu như anh đang lừa gạt, chuyện trên đồng hồ cũng giả nốt, vậy thì anh sẽ không giết chúng tôi. Bởi vì khi lừa ai đó tức là họ đang hướng tới mục đích, đồ vật hay những thứ tương tự của người bị lừa. Tóm lại, nếu thật sự muốn giết chúng tôi thì cứ ra tay lúc cả đám đang hôn mê có phải nhẹ nhàng hơn không. Cái anh muốn, thực ra là tiếp nhận năng lực của người mới, thậm chí nếu người đó không có gì đặc biệt thì cũng sẽ không cản chân các anh, bảo sao nghe vậy. Mà tôi, những vấn đề trên tôi đều có thể hoàn thành. Anh cần gì phải giết tôi nữa chứ?”

Sở Hạo nhìn sâu vào mắt Connaught Han, hồi lâu mới quay sang ba thiếu nữ: “Các cô cũng giới thiệu về mình đi, có năng khiếu gì cứ kể hết ra. Đúng như những gì vị luật sư này nói, tôi sẽ không làm hại các vị, hơn nữa còn cung cấp sự bảo hộ. Có điều, dưới tình hình cho phép, tôi tất nhiên sẽ cố gắng hết sức, nhưng nếu gặp phải vấn đề nguy hiểm, tôi chỉ có thể đảm bảo tính mạng của thành viên quan trọng.”

Ba thiếu nữ liếc nhìn nhau, mãi lâu sau, cô nàng nhỏ nhắn xinh xắn trong đám mới rụt rè mở miệng: “Em là Pelias, chúng em đều là sinh viên trường mỹ thuật XX của Đức. Hai người họ là bạn học cùng lớp với em, Lý Trữ Thu và Ivanova. Chúng em... chúng em vẫn đang học. Em biết một chút về chế tác websites, còn có thể quét dọn. Em....”

Giọng cô bé này như sắp khóc đến nơi. Sở Hạo bấy giờ mới phát hiện ra, trong ba người có một là con lai, một mang huyết thống Nga điển hình. Hắn khẽ thở dài! Mỗi lần luân hồi có chút thu hoạch đã là tốt lắm rồi, không thể tất cả tân nhân đều là nhân tài đặc thù như quân nhân, khoa học gia, võ sĩ... Ý tưởng ấy không thực tế chút nào. Xuất hiện một Connaught Han đã là tạ ơn trời phật lắm rồi.

Sở Hạo nói tiếp: “Tôi sẽ cố gắng bảo vệ mọi người. Nhưng như trên đồng hồ đã nói, hiện tại là đoàn chiến, chúng ta – Bắc Băng châu đội phải đấu với hai đội khác - Ấn châu đội và Thiên Thần đội. Tôi không có ý gì khác, chỉ mong các vị hãy nghe theo sự sắp xếp của tôi, đừng quấy rối, bằng không... bất đắc dĩ tôi phải áp dụng phương thức mà chẳng ai trong các vị thấy thoải mái cả. Tôi có lòng tin vào chiến đội của mình, muốn giết vài kẻ của đối phương để cân bằng điểm số chẳng là gì cả. Cho nên... xin tuân theo an bài của tôi, hiểu cả rồi chứ?”


Ba cô bé lập tức gật đầu, mà Connaught Han thì trầm mặc quan sát bốn phía. Sở Hạo lơ đễnh cau mày nhìn Trương Hằng với chiếc rương bạc đứng đằng sau: “Này, mình Niệm Tịch Không đã khiến ta lo lắng rồi, giờ ngươi lại vác cái hòm to tướng kia theo làm gì? Hay là vất luôn vào Á không gian của ta đi cho rộng chỗ.”

Trương Hằng chẳng để ý, hắn tháo dây lưng chòng xung quanh rồi vác lên vai, tiếng cười hắc hắc trầm thấp quanh quẩn: “Ông không mặc được Thánh Ý chẳng nhẽ không vác nó theo người như Thánh Đấu sĩ được à? Con mẹ nó, dám lừa ông, Chủ Thần ngươi giỏi đấy. Đã thế ông đem nó đi tặng, để người khác cũng bị hố như ông, hắc hắc...”

Sở Hạo bởi vì ở gần nên vừa vặn nghe thấy mấy lời này, lập tức đầu đầy hắc tuyến, gân xanh lượn vòng, cảm giác tương lai u ám đuổi mãi không đi... Cứ thế này thì đúng là không xong mà!

Bất kể thế nào, khi vòng phòng hộ biến mất thì bọn họ đã biết được tên của nhau. Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, một gã cao chừng mét mốt mét hai vừa đi vừa lầm bầm bước ra ngoài... Cánh cửa mở ra, còn chưa kịp nói gì thì cả đám người lùn thân thể tráng kiện đã ùa vào trong.

“Đúng, đúng là người Hobbit rồi! Cô nàng Pelias vẻ mặt ngạc nhiên chỉ vào gã ‘chủ nhà’đang thở hổn hên bên cánh cửa, sau đó nói nhỏ với hai người bạn đứng cạnh.

Đứng sau lưng ba cô gái, gã luật sư Connaught Han híp mắt lại: “...Cả người lùn nữa, đội trưởng, chúng ta làm gì đây? Đối với họ thì chúng ta là người lạ đúng không? Sao chẳng tên nào phản ứng gì thế?”


Sở Hạo nhìn một màn quen thuộc này, đây đúng là đoạn mở đầu của bộ phim The Hobbits, Gandalf triệu tập các ải nhân tới nhà gã Hobbit Bilbo Baggins. Vương tử người lùn Thorin Khiên Sồi chuẩn bị dẫn theo mọi người bước vào chuyến hành trình. Sở Hạo chính là đang muốn đội mình xuất hiện vào thời điểm này.

“Yên tâm đi, nếu Chủ Thần bảo chúng ta đi theo hoặc giúp đỡ một nhân vật nào đó trong phim thì nó sẽ tạo ra một thân phận thích hợp cho chúng ta. Mà cái thân phận này thì ngay cả người trong phim cũng biết nên không cần phải tốn công nghĩ cách chứng minh. Chỉ cần không tự lòi đuôi thì không vấn đề gì. Cho nên nếu có thể, mọi người tận khả năng không nói, tất cả cứ giao cho tôi.”

Vừa dứt lời, nhóm người lùn đã tới trước mặt Sở hạo. Gã đi đầu dáng người cường tráng lên tiếng: “Các vị là lính đánh thuê mà pháp sư Gandalf triệu tập à? Ừ, đúng giờ lắm, cùng vào bàn đi. Thức ăn của người Hobbits ngon có tiếng đấy!” Những người này không hề dừng lại mà đi ngang qua nhóm Sở Hạo vào đại sảnh. Bilbo kêu gào chạy theo. Đi cuối cùng là một lão già cao lớn, ăn mặc đậm chất phù thủy châu Âu. Khi hắn thấy đám người Sở Hạo liền mỉm cười gật đầu rồi cũng bước vào bên trong.

Sở Hạo gật đầu chào hỏi với lão phù thủy này. Đây hẳn là Gandalf rồi, Sở hạo nói nhỏ với mọi người: “Thế nào? Cũng vào ăn chứ hả?”

Tất cả không ai phản đối. Thực ra bụng họ không đói, song bảo nhấm nháp một chút gì đó cũng không thành vấn đề. Sở Hạo dẫn đầu, Niệm Tịch Không theo sát, những người còn lại nối bước đi vào bên trong. Gian phòng này rộng rãi hơn những gì thấy trên phim rất nhiều. Mười mấy người lùn, hơn chục nhân loại tập trung mà không hề lộ vẻ chen chúc. Cả đám cùng nhau ‘động thủ’, căn bản không thèm để ý tới tiếng kêu la vô lực của Bilbo. Cứ như vậy, gần mười chiếc bàn ghép lại với nhau thành nơi để đồ ăn, các loại lương thực trong bếp bị lôi ra hết. Còn đám Sở Hạo thì vẫn ngồi yên, song chẳng ai nhận ra một điều, lẫn trong đám người lùn có một thiếu nữ vận cung trang sắc đẹp kỳ ảo cũng đang chúi mũi tìm đồ ăn...

Gandalf yên lặng nhìn mọi việc, cuối cùng rút ra chiếc tẩu của mình... Hắn quay sang phía Sở Hạo: “Thật có lỗi, tôi vẫn chưa biết tên của dong binh đoàn các vị, cũng không biết trong các vị lại có cả tinh linh.”


Sở Hạo cười đáp: “À, nàng ta là bán tinh linh. Ngài xem, tai nàng ta không hề nhọn. Mà đoàn đội nào chẳng có bí mật, dong binh đoàn chúng tôi cũng vậy. Nhưng ngài yên tâm, tôi cam đoan nó không ảnh hưởng tới toàn cục. Về phần tên gọi của dong binh đoàn, chúng tôi là ‘Hạo’ đoàn”. Đây là một ký tự tinh linh cổ, xuất hiện vào thời đại đầu tiên.”

Nhãn tình Gandalf sáng ngời, phun ra từng vòng khói trắng: “Đương nhiên đương nhiên, mỗi người đều có bí mật. Tôi sẽ không hỏi ngọn nguồn... Cơ mà thời đại đầu tiên vẫn còn sót lại văn tự sao? Tôi tưởng nó thất truyền rồi chứ. Giới pháp sư chúng tôi nghiên cứu rất nhiều mà cũng không thu được bao nhiêu. Là ‘Hạo’ à?”

Sở Hạo mỉm cười đáp: “Đúng vậy, ý đại khái của nó là mặt trời trên cao, ánh sáng quang minh. Đây chính là tên của dong binh đoàn chúng tôi.”

Gandalf vui vẻ gật đầu nhìn những thành viên còn lại của Bắc Băng châu đội. Ánh mắt đảo qua Trương Hằng, Tom, nét mặt ông ta càng thêm thỏa mãn. Sterry, John Loupe cũng thu được sự tán thưởng. Song khi nhìn Tier, Gandalf lộ vẻ ngạc nhiên. Mà đám tân nhân càng khiến ‘ông’ pháp sư này phải nhíu mày. Cuối cùng, ánh mắt rơi trên người Auchi, nhãn thần Gandalf không tự chủ được liền tỏa sáng.

“Xin lỗi.” Gandalf vội hỏi, thậm chí lớp khói trong miệng còn chưa kịp phun ra: “Vị này, vị thành viên này của các vị... cũng là pháp sư sao? Hoặc giả cậu ta cũng có huyết thống tinh linh?”

Sở Hạo thoáng sửng sốt, sau đó vẫy tay gọi Auchi đi qua: “Sao ngài lại hỏi vậy? Từ bề ngoài cũng thấy được rất rõ mà, cậu ấy không có huyết thống tinh linh.”

Gandalf đứng lên đi vòng quanh Auchi, ngữ khí khẳng định: “Tuy không được rõ, nhưng tôi cảm nhận được khí tức của phu nhân Geller Deli {*} trên người cậu ta. Đây là một trong ba vị tinh linh vương vĩ đại, đồng thời cũng là pháp sư mạnh mẽ, người bảo vệ Middle-earth, nhân vật bất hủ của kỷ nguyên đầu tiên... Cậu dám chắc tổ tiên của người này không hề có huyết thống tinh linh chứ?”


Sở Hạo giật mình thầm nghĩ, vị tinh linh vương kia là nhân vật quan trọng được nhắc đến trong cả The Hobbits và Lord of the Rings. Đặc điểm rõ nhất của người này là không cần mở miệng cũng có thể truyền đạt ý muốn tới nội tâm người khác, ngoài ra còn có thể thăm dò suy nghĩ của đối phương. Từ đó mà xét thì người này có năng lực khống chế tinh thần cường đại, một tinh thần khống chế giả bản thổ, tương đương với giáo sư X của X-Men...

Auchi cảm thấy kỳ quái đáp: “Tôi là nhân loại mà, nếu như có gì khác thì, oái...” Còn chưa nói xong, Sở Hạo đã dẫm lên chân hắn, ánh mắt nhìn thẳng vào Gandalf.

“Nghe ngài nói làm tôi chợt nhớ ra, ghi chép về tổ tiên cậu ta thời kỳ Kỷ nguyên thứ nhất không được rõ ràng lắm, rất có thể rây mơ rễ má gì đó với vị tinh linh vương kia. Tất nhiên sự thật thế nào thì tôi cũng không rõ lắm, chỉ phỏng đoán như vậy mà thôi.” Sở Hạo mỉm cười nói.

(Lại bắt đầu rồi, bốc phét thần thuật khai màn...”

Thấy nụ cười đặc hữu của Sở Hạo, ý nghĩ ngày chợt hiện lên trong đầu nhiều người Bắc Băng châu đội...


{*} Bạn nào nhớ được tên chính xác của vị nữ thần tinh linh này không? Cái tên này chỉ là google dịch thì tạm thời để lại thế thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui