Vô Hạn Thự Quang

Cảm giác nửa tỉnh nửa mê quen thuộc ào tới… không biết qua bao lâu, rốt cuộc Sở Hạo tỉnh lại. Hắn phát hiện mình đang ngồi trong một phòng chiếu phim của rạp. Chẳng hề ngạc nhiên, điều này hắn đã dự liệu từ trước. Bởi lẽ nội dung bộ phim này có hạn chế về mặt không gian rất lớn. Nếu Chủ Thần muốn tiểu đội luân hồi nào đó bắt buộc phải đối mặt với nguy hiểm, vậy chỉ có thể để bọn họ trực tiếp ‘xem phim’…

Đầu tiên, Sở Hạo xác định số người tham gia, uhm, trừ người cũ thì có thêm bảy người nữa, tổng cộng mười ba… Uhm, khá khó nhưng so với tưởng tượng thì dễ thở hơn nhiều…

Nhìn tới nhiệm vụ trên đồng hồ, Chủ Thần yêu cầu bọn họ sống sót đủ 72 tiếng, đặc biệt ngày cuối cùng nhất định phải ở trong rạp chiếu phim. Vừa đọc đến đây, Sở Hạo đã phát hiện ra cả đống cạm bẫy ẩn dấu bên trong…

Đúng lúc này, Niệm Tịch Không tỉnh lại. Vừa mở mắt ra đã thấy Sở Hạo đứng đó, nàng không khỏi sững sờ một hồi, khẽ nói: “Ngươi hồi phục nhanh thật.”

Sở Hạo trả lời một cách vô thức: “Bởi vì Thần tính quang hoàn trong người ta có thể giúp… Ack.”

Nói đến đây, Sở Hạo bỗng giật mình vì bản thân thu được đáp án quá nhanh, chỉ vừa nghĩ tới Thần Tích giúp tăng tốc độ tính toán liền lập tức quy kết nguyên nhân cho nó. Chẳng qua không kịp suy xét nhiều, hắn chợt nhận ra Niệm Tịch Không đột nhiên trầm mặc. Trong lòng Sở Hạo nhảy dựng, lập tức hỏi thăm.

Niệm Tịch Không thoáng đặt tay lên ngực: “Linh Bảo bổn mạng của ta vừa nhảy lên một cái, cảm giác như vậy rất lâu rồi không xảy ra. Trừ khi gặp chuyện nguy hiểm tới tính mạng hoặc đụng phải phúc duyên thâm hậu thì ta mới cảm giác được nó. Thực lực còn quá yếu nên ta tạm thời chẳng thể lấy ra sử dụng…Song, nó vừa động.”


“Là phúc hay họa đây…”

Ánh mắt Sở Hạo đầy phức tạp nhìn xuống bảy gã tân nhân nằm trên mặt đất, khẽ thì thào: “Thế nhưng độ khó của bộ phim lần này chỉ là mười ba… hẳn không thể uy hiếp tính mạng cô tới mức đó được chứ?” Giọng hắn ngập tràn cảm giác vô lực.

Trương Hằng, Tom… đám lão binh cũng nối đuôi nhau tỉnh lại. Bọn họ thấy sắc mặt Sở Hạo xấu như thế thì đều bâu đến, Trương Hằng cất tiếng hỏi: “Sao vậy, cứ như vừa gặp quỷ thế, à mà chúng ta đang trong phim quỷ mà, ha ha ha…”

“Không, không có gì…”

Sở Hạo lắc đầu im lặng. Chẳng tốn nhiều thời gian, bảy gã tân nhân đều lần lượt đứng lên. Người thức dậy đầu tiên là gã thanh niên đeo kính thoạt nhìn 24~25 tuổi, khuôn mặt bình thường, da rám rắng đúng tiêu chuẩn Đông Âu. Sáu người còn lại đều vẻ mặt ngu ngơ trì độn, phải mất một lát mới hồi thần. Chẳng qua làm Sở Hạo cảm thấy kỳ quái là mấy người này chỉ quan sát bốn phía với biểu tình sợ hãi chứ không huyên náo ồn ào như tân nhân của các bộ phim trước. Không khí có chút trầm mặc!

(Tố chất người mới lần này xem ra không tệ, nhưng mà… đáng tiếc…)


Sở Hạo ổn định tâm thần liền bắt đầu giảng giải đơn giản các thông tin về Chủ Thần không gian và thế giới Luân Hồi, song lại không hề hé răng bất cứ một chữ nào liên quan đến bộ phim kinh dị lần này. Và rồi, màn hình trong phòng chiếu sáng lên, hình ảnh một mụ thái bà bị treo cổ lập tức xuất hiện. Sở Hạo thử đi vài bước liền phát hiện ra vòng phòng hộ xung quanh cũng đã được giải trừ.

“Uhm…” Sở Hạo định rời đi, đám Trương Hằng thấy vậy cũng trầm mặc theo sau hắn. Sở Hạo biết mọi người đều nhận ra cách giới thiệu vừa rồi của mình có vấn đề, song lạ ở chỗ Tom vốn lúc này phải nhảy ra phản đối mới đúng, nhưng tên kia vẫn lặng im… Là ‘trưởng thành’… hay là sa đọa đây?”

Đúng lúc này, gã thanh niên đeo kính đang nhìn lên màn ảnh bổng nhiên tò mò hỏi: “Nếu đây là thế giới Luân Hồi, vậy thì chúng ta đều đang trong một bộ phim kinh dị? Là bộ nào đây?”

Sở Hạo dừng bước, thoáng giãy dụa một lát hắn mới quay đầu lãnh đạm nói: “Tên nó là… Coming Soon.” Nói xong, hắn mặc kệ gã thanh niên đeo kính kia có nói gì tiếp không, cứ như thế trực tiếp bước ra ngoài, tựa như đang tránh né hay trốn chạy gì đó. Đám Trương Hằng một mực bám sát, chỉ có Tom là bước chân hơi chậm một nhịp. Hắn bỏ lại một tờ bùa ẩn hiện Phật quang rồi mới tăng tốc đuổi theo mọi người.

Nhóm Sở Hạo ra tới bên ngoài rạp chiếu phim, trong khi đó đám tân nhân dường như vẫn chưa hồi thần, cũng không hề cuống quýt đuổi theo bọn họ. Sở Hạo thoáng dừng lại một chút: “Ta… Tom, ngươi không có gì muốn nói với ta sao?”

Lắc lắc đầu, Tom nói khẽ: “Không, ta không có gì muốn nói cả… Ta hiểu ý ngươi. Chúng ta dù sao cũng vừa mới chịu nhiều tổn thất trong Terminator, cả đội thương tật đầy mình…. Đã thế bộ phim này lại có độ khó rất cao là mười ba người, tương đương với một lão binh phải kèm một tân binh. Chúng ta còn chưa biết thực lực của Lệ Quỷ thế nào, nhỡ không bảo vệ được thì chính chúng ta sẽ bị đoàn diệt. Ta… ta không có gì muốn nói cả. Hơn nữa, đây không phải quyết định của một mình ngươi, ngươi không cần tự mình gánh lấy tất cả trách nhiệm. Nếu chúng ta mạnh hơn thì sẽ không phải đưa ra lựa chọn như vậy. Ta hiểu, ta không có gì muốn nói, bởi vì….”


“Bởi vì, đây là lựa chọn của tất cả chúng ta.”

“Thật ư?” Sở Hạo nghe xong không khỏi thất thần, tựa hồ phát hiện ra gì đó nhưng lại không thể nắm được. Chẳng qua những gì Tom nói khiến hắn cảm thấy thấy ấm áp, mà cảm giác tội lỗi cũng tựa hồ nhỏ đi nhiều. Hắn lắc đầu tạm bỏ qua cái ‘linh quang’ kia sang một bên: “Ta… sẽ cố hết sức tìm ra nhược điểm của Lệ Quỷ, nếu hoàn cảnh cho phép cũng sẽ tận lực cứu bọn họ…”

“Đúng rồi, Tom, lần sau đừng vứt bỏ đạo cụ trọng yếu đi như thế nữa.”

Trong lúc nói chuyện, Sở Hạo đã mang mọi người tới trước một tòa cao ốc ở gần rạp chiếu phim. Chẳng hề dừng lại, hắn dẫn đầu tiến vào bên trong rồi một đường đi thẳng lên sân thượng: “Tier, tính từ bây giờ, trong vòng bảy mươi hai tiếng liên tục mở chế độ quay hình, tất cả những gì ngươi nghe thấy nhìn thấy đều phải ghi vào Chip… Ừ mà dung lượng con Chip của ngươi hẳn rất lớn phải không? Nền khoa học chế tạo ra ngươi vượt xa thời đại này mà, ít nhất cũng phải hai ba mươi Zb nhỉ?”

Tier lập tức trả lời: “Dung lượng Chip của tôi là 30Zb. Nếu quay liên tục 24/24 thì sẽ lưu được…”

Sở Hạo sửng sốt một chút liền gật đầu: “Vậy à? Đơn vị dung lượng của ngươi… 1028Tb tương đương với 1Pb, 1028Pb = 1Eb, 1028Eb = 1Zb vậy là đủ rồi. Từ giờ trở đi cứ mở chế độ quay ghi lại tất cả những gì ngươi thấy, cho đến khi ta yêu cầu mở ra xem lại mới thôi.

Vừa dứt lời, cửa rạp chiếu phim bên dưới xuất hiện thân ảnh bảy gã tân nhân đang vội vàng lao ra ngoài, trên người bọn họ còn ẩn hiện Phật quang mơ hồ. Đuổi giết mấy gã tân nhân ấy tất nhiên là lão thái bà Lệ Quỷ của bộ phim này rồi. Bà ta bay lượn trên đầu bọn họ với tốc độ cực nhanh. Mấy người Sở Hạo thấy vậy không khỏi khẩn trương hẳn lên. Chứng kiến Lệ Quỷ sắp đuổi kịp đám người mới, Sở Hạo rốt cuộc nhịn không được lên tiếng: “Trương Hằng, cung của ngươi tựa hồ có thể gây sát thương cho linh thể phải không?”


Trương Hằng hơi sững sờ nhưng rất nhanh lại nở nụ cười tươi rói. Hắn tháo cung lắp tên, ngắm thẳng xuống dưới: “Không sợ bại lộ vị trí của chúng ta à? Hơn nữa ta không dám cam đoan cung của mình có thể làm gì được con Lệ Quỷ kia đâu.”

Sở Hạo chẳng hề ngần ngại: “Không sao, bọn họ không có ai thuộc lĩnh vực quân sự, chỉ một mũi tên thì cùng lắm phán đoán ra phương hướng đại khái, hơn nữa tất cả đều đang chạy trối chết về phía trước. Bắn đi!”

Chưa dứt lời, tiếng bật cung khe khẽ đã vang lên. Ở nơi xa, ma ảnh tránh trái né phải chạy loạn một phen nhưng vẫn bị mũi tên ghim thẳng xuống đất, không còn động tĩnh. Bảy gã tân nhân chạy ngày càng xa, cuối cùng biến mất sau một góc rẽ.

Sở Hạo thoáng thở dài. Nhìn sắc trời thì hiện tại vào khoảng từ đêm khuya tới rạng sáng: “Đi thôi, chúng ta trước hết tìm chỗ ở đã. Ngày mai binh chia hai đường, một nhóm bám theo bảy gã tân nhân kia tiếp tục quan sát. Nhóm còn lại đi điều tra tất cả thông tin về bộ phim Coming Soon này.”

Cứ như vậy, Sở Hạo dẫn theo mọi người rời khỏi tòa cao ốc. Trên đường, không khí có chút trầm mặc. Mà Sở Hạo cũng tựa hồ nhận ra có gì đó không đúng nhưng khi cẩn thẩn ngẫm lại thì chẳng phát hiện ra gì cả. Có lẽ thật sự nghĩ nhiều chăng…

Bộ phim lần này tựa hồ vô cùng khó.

Mang theo tâm tình như vậy, Sở Hạo dẫn mọi người rời xa khỏi rạp chiếu phim…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui