Vô Hạn Thự Quang

“Phản kích, phản kích! Chúng ta phải phản kích! Phải trói đám tà giáo kia lên thánh giá rồi thiêu sống! Cho bọn chúng biết thế nào là phẫn nộ, thế nào là đau khổ! Đám khốn đó đã dám làm như vậy thì không thể tha thứ được!”

Tiếng kêu gào ầm ĩ lan rộng trong các khu doanh địa, tựa như dòng nước xiết vừa tìm được chỗ thoát. Tất cả sợ hãi, thống khổ, bi thương vì trường hạo kiếp u linh này đều dồn hết lên những kẻ được cho là đầu sỏ gây tội.

“Roger, thấy không? Đây chính là hình ảnh của những kẻ xâm nhập…”

Trong một trại tị nạn bình thường như vô số những trại tị nạn do chính phủ xây dựng khác, bảy người ngồi cùng nhau trên quảng trường, mắt hướng về màn hình. Đúng lúc này, ống kính vừa vặn xoay về phía một thanh niên trẻ tuổi, cả người hừng hực hắc diễm. Gã thiếu niên trong bảy người lập tức lên tiếng.

Gã trung niên bị băng bó như một cái xác ướp hất hất áo choàng, hắn vốn cũng đang tập trung vào màn hình, nghe vậy liền gật đầu: “Ừ, thấy rồi, đúng là người xâm nhập, nhưng mà gã này tựa hồ… so với tên chúng ta gặp ở Washington thì mạnh hơn nhiều. Ngọn lửa quanh người hắn đã biến thành màu đen cả rồi.”

“Ừ… Là ánh sáng tâm linh thì phải?” Thiếu niên hơi chần chờ hỏi.”

“Chỉ là hình thức ban đầu thôi.” Gã trung niên cười hằng hặc vỗ vai thiếu niên khiến hắn suýt nữa ngã nhào xuống đất: “Sợ cái gì? Khiêu chiến cường giả không phải là chuyện thú vị nhất sao?”

Khoé miệng thiếu niên khẽ giật giật nhưng không mở miệng phản bác mà chỉ trừng mắt nhìn lại.


Đúng lúc này, trên màn ảnh được thay bằng hình tổng thống: “Thật đau buồn khi phải thông báo cho mọi người, sư đoàn số hai phát động công kích lúc ba giờ đã bị tiêu diệt toàn bộ, hơn 200k người con ưu tú của chúng ta đã không thể trở về… Đối phương sử dụng một loại vũ khí giống như pháo năng lượng. Nó có uy lực cực mạnh, ngay cả thành phố St. Louis bên cạnh cũng bị ảnh hưởng. Một giờ trước, mọi người cũng cảm thấy mặt đất chấn động phải không? Thật xin lỗi, nhưng đợt tiến công của chúng ta đã thất bại. Hơn nữa theo tính toán thì dù cử ra bất cứ sư đoàn nào khác thì cũng sẽ chịu chung số phận như sư đoàn hai…”

“Bây giờ là lúc phải đưa ra lựa chọn, chúng ta rốt cuộc có nên sử dụng vũ khí hạt nhân hay không? Chúng ta liệu có thể thừa nhận phần trách nhiệm khi động dụng đến thứ vũ khí nguy hiểm này? Con cháu chúng ta liệu có tha thứ cho quyết định ngày hôm nay? Hiện tại… là lúc chúng ta phải đưa ra quyết định, nguyện Thượng Đế phụ hộ!”

Hình ảnh tổng thống biến mất, thay vào đó là mấy gã quân nhân. Bọn họ phân tích qua tình huống hiện tại cùng uy lực vũ khí mà đám tà giáo nắm giữ, ngoài ra, ngay cả mục đích của đám điên kia là muốn Tà Thần hàng lâm cũng được công bố… Cuối cùng, phần chính của buổi nói chuyện chính là kêu gọi toàn dân bỏ phiếu xem có nên sử dụng vũ khí hạt nhân hay không. Tuy bây giờ không thể thông tri tới từng người nhưng ít ra số may mắn sống sót ở các trại tị nạn vẫn chiếm phần đông, nên có thể tiến hành một cuộc trưng cầu ý kiến toàn dân…

Cả doanh địa đều lâm vào trầm mặc, rồi từng tiếng gào thét đòi báo thù, đòi phản công, sử dụng vũ khí hạt nhân, chiến tranh… lần lượt vang lên.

Đúng lúc này, bỗng một nhân viên chính phủ tầm 5-60 tuổi chạy xộc vào trường quay, nếu ai quen với tình hình chính trị nước Mỹ thì sẽ nhận ra hắn là một chính khách có tiếng. Tuy bị ba bốn người lôi kéo giữ lại nhưng ông ta vẫn cố gào vào máy quay: “Mọi người, hãy tôn trọng phiếu bầu của mình, hãy nghĩ cho kỹ, nếu không sử dụng vũ khí hạt nhân bây giờ thì ngay cả cơ hội để con cháu trách cứ chúng ta đã làm ô nhiễm thế giới cũng không có nữa đâu, bởi nhân loại sẽ không còn tương lai…!”

Gã chính khách bị kéo đi song âm thanh của hắn vẫn vọng lại trường quay. Mấy lão quân nhân ở đó đều gật đầu tỏ vẻ tán đồng.

Cả trú địa lập tức sôi trào, bây giờ thì ngay cả người bảo thủ nhất cũng lớn tiếng kêu gọi bỏ phiếu, xem ra việc sử dụng đạn hạt nhân đã trở thành định cục.


Gã trung niên vốn một mực trầm mặc nhưng hiện tại lại đột ngột bật dậy, tay vẫn không quên cầm theo chai rượu đi nhanh ra bên ngoài. Sáu người phía sau tức thì đánh mắt với nhau rồi cũng vội đứng lên theo sát.

Thiếu niên chạy nhanh thêm vài bước tới cạnh gã trung niên, mở miệng hỏi: “Roger, ông lại muốn làm gì thế? Không phải lại muốn đi trải nghiệm uy lực của vụ nổ hạt nhân đấy chứ?”

Trung niên đại thúc vừa đi vừa trầm giọng đáp: “Các ngươi có nghe thấy không?”

“Nghe thấy gì cơ?” Sáu người kỳ quái cẩn thận nghiêng tai, ngoại trừ tiếng ầm ĩ ở xung quanh ra thì không thấy có gì đặc biệt cả.

“Thanh âm của thời đại này…”

Sắc mặt trung niên đại thúc âm trầm, hai tay mở ra làm động tác ôm lấy thứ gì đó: “Thời đại bây giờ… là thời đại khoa học bị huỷ diệt, u linh quỷ quái xuất hiện đuổi nhân loại khỏi mái nhà của họ. Đại đa số thành quả khoa học kỹ thuật trở thành thứ bị nguyền rủa và vứt bỏ. Sự tồn tại của u linh khiến khoa học không ngừng bị hoài nghi, thậm chí vài năm, vài chục năm sau, con người sẽ coi khoa học là tà giáo và bị cấm tiệt…”

“Khoa học không phải vạn năng, ta cũng chán ghét cái bọn cuồng khoa học lúc nào cũng treo hai chữ ‘hiện đại’ trên môi, nhưng muốn thay đổi cũng phải do con người chúng ta tự mình thay đổi, chứ không phải là đám u linh vớ vẩn ngoài kia tác động vào.”


“Các ngươi không nghe thấy sao? Nỗi lòng của những người trong doanh địa, tiếng gầm gừ đó… là tiếng nhân loại đang khóc than!!!”

Sắc mặt trung niên đại thúc dữ tợn gào lên: “Là tiếng khóc khi bọn họ đã dùng tất cả lực lượng, tri thức, văn minh cũng không thể ngăn cản u linh, không đánh bại được người xâm nhập! Đạn hạt nhân chẳng qua là át chủ bài cuối cùng trước khi con người rơi vào tuyệt vọng mà thôi, nhỡ may dùng nó rồi mà vẫn thất bại thì sao, tinh thần của nhân loại sẽ rơi vào vực sâu vô tận!”

“Đây không phải là lần đầu tiên chúng ta giao chiến với người xâm nhập. Đạn hạt nhân đã không còn ảnh hưởng gì tới chúng nữa rồi. Vũ khí công nghệ cao sẽ triệt tiêu tất cả đạn hạt nhân. Đánh bại người xâm nhập duy chỉ có những tiểu đội luân hồi như chúng ta! Cho nên, nếu dùng đạn hạt nhân thì tương lai nhân loại nhất định sẽ là vực sâu không đáy…”

Nói đến đây, sắc mặt trung niên đại thúc đầy phẫn nộ, hắn cúi đầu nhếch áo choàng lên, dưới chân lại nhanh thêm một chút: “Đi, Đại Tây châu đội xuất chiến…”

“Chúng ta sẽ ngăn tất cả đạn hạt nhân lại! Nếu có thể, phải đập bay mấy tên ngốc đòi bỏ phiếu kia đi! Sau đó…”

“Chúng ta quyết chiến với người xâm nhập, đánh bại bọn chúng. Còn về mộng tưởng của thế giới này…”

“Phải đoạt lại!!!”

Sở Hạo cực kỳ hài lòng với tình hình phát triển trước mắt. Y theo hắn gợi ý, lão già chính khách có chân trong tháng bầu cử tổng thống sắp tới lập tức răm rắp làm theo, diễn một màn vì nước vì dân lâm li bi đát khiến tất cả phiếu bầu đều đổ sang cột ‘chấp nhận…’ ”

Quá trình bỏ phiếu diễn ra trong ba ngày. Tiếp đến, thành phố nơi người xâm nhập đang cư trú sẽ bị rải bom nguyên tử một lượt, đảm bảo đám đó chết không có chỗ chôn. Chẳng qua có tốt thì cũng có xấu… Điểm không hoàn mĩ duy nhất là tâm trạng của Bailey, đội trưởng Nam Mĩ châu đội.


Khi sư đoàn số hai triển khai tấn công thành phố, Bailey tận mắt chứng kiến một đạo cường quang quét ngang khiến tất cả bị chôn vùi. Đối với hắn, đây là một đả kích mạnh mẽ, tuy không nói gì nhưng kể từ đó liền tự nhốt mình trong phòng. Thứ duy nhất khiến mọi người nghĩ hắn còn sống là từng đợt thánh quang vờn quanh trước cửa, còn không thì ngay cả các đội viên Nam Mĩ châu đội cũng chẳng thể tiến vào. Tình trạng như vậy khiến bọn họ vô cùng lo lắng.

Nhưng… Là người thì luôn có lúc phải đưa ra lựa chọn…

Sở Hạo không biết lời nói ấy là giải thích hay là tự bào chữa cho mình, nhưng đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu người phải hi sinh là hắn mà có thể đổi lấy thắng lợi, đổi lấy cái kết hoàn mĩ thì dù vất bỏ tính mạng bản thân cũng không tiếc. Sở Hạo thật sự không phải vì chính mình nên mới lựa chọn hi sinh kẻ khác!!!

Song… mọi người muốn nghĩ là hắn đang giải thích hay tự bào chữa cũng được…. chả sao cả.

Cứ như vậy, tâm tình của cả hai đội đều cực kỳ nặng nề. Song ba ngày bỏ phiếu vừa chấm dứt, căn cứ thử nghiệm đạn hạt nhân lớn nhất nước Mĩ đột nhiên gặp phải tập kích. Quân đội ở đây bị đánh bại nhanh chóng, mà nhân số thương vong cũng chưa biết. Nhưng một điều chắc chắn là cái căn cứ quân sự này không còn thuộc về chính phủ Mĩ nữa rồi.

Ngay sau đó, chính phủ Mĩ nhận được tin tức phát ra từ cái căn cứ ấy, thông điệp của nó…

“Các ngươi ai dám phóng đạn hạt nhân, vậy tất cả đạn hạt nhân ở căn cứ này sẽ phóng loạn ra toàn thế giới. Yêu cầu của bọn này rất đơn giản. Cho bọn này một tuần, sau một tuần mà chưa giải quyết hết người xâm nhập thì tuỳ các ngươi muốn phóng thế nào thì phóng. Một tuần thôi! Đợi bọn này một tuần thôi…”

“Sẽ đoạt lại giấc mộng cho các ngươi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui