Vừa vào quán trọ có một tiểu nhị đã đến trước hai người Vũ Thiên lên tiếng hỏi:
“ Hai vị quý khách, cần dùng bữa hay nghĩ trọ vậy”.
Tố Tố lên tiếng trả lời:
“ Cả hai, mang cho chúng ta những món ăn ngon nhất của quán này, đồng thời chuẩn bị cho ta và huynh ấy hai gian phòng thượng hạng”.
Nghe xong yêu cầu của Tố Nhi, tiểu nhị hét to lên:
“ Ông chủ làm cho hai vị khác quý tất cả món ngon của bổn quán”.
Sau đó dẫn hai người Tố Tố và Vũ Thiên đến một chiếc bàn, tên tiểu nhị này lao lao chui chui vài cái rồi mới hướng hai người nói:
“ Hai vị mời ngồi, món ăn rất nhanh sẽ được mang lên, tiểu nhân đi thu xếp phòng cho hai quý khách”.
Hai người Vũ Thiên ngồi vào bàn ăn, sau hơn ba mươi phút thì thức ăn đã được dọn lên, những món ăn ngon nhất của quán trọ này cũng có phần đơn giản, một tô canh thịt yêu thú, một đĩa rau xào cùng với hai chén ngũ cốc và một ít cá khô trộn với một ít quả dại.
Lão bản của quán trọ cũng xuất hiện giải thích ( là một người trung niên nam tinh khoảng bốn mươi tuổi):
“ Do năm nay mùa vụ thất thu, nên những thứ ngon nhấn của quán chỉ còn có chừng này, mong hai vị khách quý dùng tạm…”
Tố Nhi rất nhanh lên tiếng đáp lời chủ quán:
“ Không sao đâu chủ quán, điều này chúng vãn bối hiểu, lần này hai người tiểu bối đến đây, là để đại diện Kinh Thiên Thương Hội góp một phần sức giúp người dân vượt qua khó khăn lúc này”.
Ông chủ quán ngay lập tức vui mừng ra mặt lên tiếng:
“ Tốt quá, tốt quá mọi người trong ốc đảo được cứu rồi, đa tạ các ngươi hai người trẻ tuổi, chi phí ăn ở của hai vị tiểu hữu ta sẽ miễn phí cho hai người, vậy thì hai vị đại diện trẻ tuổi của Kinh Thiên Thương Hội cứ tự nhiên tiếp tục dùng bữa, ta đi thông tri cho tất cả mọi người biết tin vui này”.
Vũ Thiên lúc này thì đang trầm mặt, cũng không để ý đến cuộc đối thoại giữ Tố Tố và lão bản, lúc nghe đến bốn chữ mùa vụ thất thu, nhân vật chính của chúng ta đã hội ức về Địa Cầu, về dãy đất hình chữ S rồi, ở trong dãy đất đó có một khu vực được gọi mà Miền Tây, người nông dân ở đó luôn phải chịu đựng một sự nghịch cảnh, khi trúng mùa thì mất giá, khi mùa vụ bội thu thì có giá, nhưng kể từ khi giống lúa ST25 được nghiên cứu ra, cái nghịch cảnh ấy cũng dần dần mất đi.
Cho dù đến năm hai nghìn hai trăm hai mươi hai, trước khi Vũ Thiên xuyên đến vị diện này, qua nhiều lần lai tạo, tăng thêm thuộc tính trội, giống lúa ST25 vẫn giữ được vị thế của minh, là giống lúa cung cấp loại gạo ngon nhất thế giới.
Lần đi cứu trợ này, ngoai việc chi phí hoàn toàn do Kinh Thiên Thương Hội phụ trách, Vũ Thiên còn chuẩn bị thêm một tấn lúa giống ST25 và một tấn hạt giống rau củ, để cấp cho mỗi thôn một trăm cân.
Hắn sẽ tự thân dạy cho người dân ở đây cách canh tác.
Hơn ai hết là một người con của dãy đất hình chữ S, Vũ Thiên hiểu rất rõ một đạo lý, cho người cần câu, luôn luôn tốt hơn cho người con cá.
Để có được một tấn thóc giống và hat giống rau củ này, Vũ Thiên cũng đã phải dành ra mười điểm uy danh hắn mới có được, do thu nhận thêm một đệ tử, người đệ tử này là Ái Hoa Tiên Tử giới thiệu, sau khi thấy chiến lực khủng bố của nhân vật chính tại Hoang Vu Đại Đấu Tràng.
Qua lời kể của Tố Tố, Vũ Thiên mới biết nền nông nghiệp của Vị Diện này rất lạc hậu, nên hắn mới chọn mua hạt giống, quyết tâm giúp người dân ở đây làm giàu từ nông nghiệp.
Giống như những người con ưu tú của dãy đất hình chữ S đã giúp người dân ở lục địa đen có được cuộc sống giàu sang ấm no hạnh phúc, vào năm hai nghìn hai trăm ở Địa Cầu.
Bỗng nhiên tiếng nói của tiểu nhị đã kéo Vũ Thiên ra khỏi hồi ức:
“ Xin lỗi hai vị quý khách, quán trọ chỉ còn duy nhất một phòng trống mà thôi, hai người có thể chịu khó ở chung một phòng được không”.
Vũ Thiên bình thãn trả lời:
“ Không sao như vậy cũng được”.
“ Trong lòng nhân vật chinh thầm nghĩ, nếu chỉ có một phòng vậy để cho Tố Nhi ngủ trên giường, ta vào Vạn Thiên Châu nghĩ ngơi cũng được”.
Tố Tố hai má ửng hồng đáp:
“ Ta biết rồi, ngươi có thể lui xuống”.
“ Tố Nhi nói thầm trong lòng, trước sau gì ta cũng sẽ trở thành nữ nhân của huynh ấy, song tu cùng huynh ấy, bây giờ ngủ chung một phòng thì đã có sao”.
Thấy hai người khách quý đều đã đồng ý, tên tiểu nhị này ngay lập tức lui xuống, để hai vị khách nhân tiếp tục dùng bữa.
Sau khi dùng xong bữa tối, Vũ Thiên cùng Tố Tố được tiểu nhị dẫn vào căn phòng thượng hạng còn trống duy nhất của quán trọ.
Đưa hai người vào phòng xong tiểu nhi rất nhanh đóng cửa phòng lại xoay người rời đi.
Sau khi tiểu nhị đã rời đi, Vũ Thiên mới lên tiếng nói:
“ Tố Tố muội tối nay ngủ trên giường, ta sẽ ngủ trong không gian pháp bảo của ta”.
Nghe thấy nhân vật chính sắp chui vào pháp bảo, Tố Nhi gấp gáp nói:
“ Vũ Thiên huỳnh có thể nghe muội nói vài lời rồi hãy vào pháp bảo của huynh có được không”.
Nhân vật chính gật đầu đồng ý với yêu cầu của Tố Nhi, hắn ngồi lên một cái ghế bên cạnh bàn trà được đặt giữa phòng, một bên gót trà, một bên đưa tai lắng nghe những lời nói tiếp theo của Tố Tố.
Tố Nhi lúc này đã đỏ bừng mặt rồi nhưng vẫn cố lấy hết can đảm nói ra:
“ Vũ Thiên, muội muốn làm nữ nhân của huynh, muốn song tu cùng huynh, muốn bên huynh mãi mãi không xa rời”.
Tố Tố hít một hơi thật sâu tiếp tục nói:
“ Huynh không cần phải đáp lời muội, nghe muội nói hết trước đã.
Từ lần đầu gặp huynh muội đã có ấn tượng rất tốt với huynh rồi, nhưng ban đầu muội chỉ nghĩ đó là do huynh quá ưu tứu, khiến muội sinh hảo cảm mà thôi.
Nhưng cho đến lúc cùng huynh và Uyển Nhi tỷ ở cùng một chổ tại Huyền Băng Yêu Thú Đảo, muội mới giật mình nhận ra, phương tâm của muội không biết từ lúc nào đã bị huynh bắt mất rồi.
Ngay lúc đó muội thật sự rất rất nói với huynh, là muội đã yêu huynh mất rồi, nhưng lúc đó huynh đã có Uyển Nhi tỷ rồi, muội không ngại việc có chung một người nam nhân với tỷ ấy, nhưng muội cũng không rõ suy nghĩ của Phương Uyển tỷ có đồng ý với việc đó hay không.
Mãi cho đến khi tại thách đấu phòng của Hoang Vu Đại Đấu Tràng, chính Uyển Nhi tỷ đề nghị muội cũng trở thành nữa nhân của huynh, huynh có biết không lúc đó bản thân Tố Tố đã vui mừng và hạnh phúc đến nhường nào.
Vui mừng hơn nữa là khi Tố Nhi thưa chuyện này với song thân, phụ thân và mẫu thân đã ngay lập tức chấp nhận với muội.
Và muội cũng phải cảm tạ La chấp sự và Uyển Nhi tỷ thật nhiều, chính hai người bọn họ đã nhân dịp lần cứu trợ này, đã tạo cơ hội cho muội được ở riêng cùng một chổ với huynh, để Tố Tố có thể nói ra hết lòng mình”.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...