Vì lần trước không có an bài chiến thuật rõ ràng, sau khi phá được trận pháp cứ như thế mà cấm đầu xông ra, khiến phe mình ăn phải thiệt thòi.
Khiến cả tộc phải nhận thất bại.
Không ít tộc nhân phải chịu trong thương, là người cầm đầu cả tộc đàn Long Đại không thể nào chối bỏ trách nhiệm của bản thân được, chính vì sơ xuất của hắn mà dẫn đến lần giao phong trước thất bại.
Thế nên lần này, Long Đại quyết tâm phải xây dựng một chiến thuật công phòng hẳn hoi, thứ tự xông ra một cách hợp lý, để có thể giành thắng lợi trước phe nhân loại.
Sau khi mọi cá thể trong bầy đàn đến nơi tập chung xong, Long Đại mới về tất cả nói:
“Rút kinh nghiệm của trận chiến lần trước, lần này chúng ta không thể tùy tiện xong ra như thế được nữa, không thể cứ như thế làm bia ngấm dưới kỹ năng của phe nhân loại được.
Vì thế cho nên lần này ta gọi tất cả đến đây là muốn xây dựng đội hình tiến công cho cuộc chiến sắp tới”.
Để đồng tộc của mình tiếp thu xong, Long đại mới hướng về tất cả tiếp tục nói:
“Lần này khi xông ra, chúng ta sẽ chia quân thành hai nhóm.
Nhóm đầu tiên sẽ được gọi là quân tiên phong, do một trăm cái đồng tộc thập nhất cấp tạo thành, được dẫn đầu bởi Long Tứ và Long Ngũ.
Nhóm này sẽ có nhiệm vụ đánh trận đầu với phê nhân loại, đồng thời cũng là lá chắn đón nhận kỹ năng của đám con người kia, để tất cả đồng tộc ở nhóm hai có thể xong ra.
Đồng thời làm như thế cũng có thể tránh việc giống như lần trước, nhóm chiến lực đỉnh phong của tộc ta bị nhân loại khống chế lại hết”.
Nghe Đại Ca mình nói xong, Long Tam ngay lập tức hướng về huynh trưởng nói:
“Đại ca, muội cũng muốn vào quân tiên phong a”.
Nghe thế, Long Đại nhanh chóng đáp:
“Không được”.
Long Tam vẫn chưa chịu thôi, hướng về Long Đại nói:
“Đại ca quá thiên vị a, vì cái gì tứ muội và ngũ đệ được vào quân tiên phong còn muội thì không được, nhị ca huynh mau nói giúp muội vài lời đi”.
Nghe lời này của Long Tam, Long Nhị có biết cười khổ đáp:
“Tam muội đừng bướng nữa, đại ca an bài như thế, chắc hẳn là có toan tính riêng của huynh ấy chúng ta nghe theo được rồi…”
Sau khi nhị đệ mình nói xong, Long Đại mới vui vẻ giảng:
“Đúng là chỉ có Long Nhị hiểu ta, Long Tam ta không cho muội vào quân tiên phong, không phải là ta thiên vị gì hết, chỉ là do năng lực của muội không thích hợp mà thôi”.
Nghe thế Long Tam càng không phục nói:
“Làm sao lại không thích hợp, trong năm huynh muội chúng ta, chỉ có muội là công kích cường đại nhất.
Như thế muội là tiên phong mới đúng, chỉ cần xông ra ngoài được, muội sẽ giết cho đến khi đám nhân loại kia không còn một móng a”.
Thấy vẻ cố chấp của tam muội, Long Đại lúc này cũng đành phải giải thích tường tận mà thôi:
“Haiz… Việc muội sở hữu sức mạnh cũng như công kích mạnh nhất trong năm cái chúng ta, đại ca không có phủ nhận.
Nhưng Long Tam, muội nghĩ lại mà xem nhược điểm của muội là gì?
Đó chính là cận chiến a, khả năng của muội là tấn công đơn mục tiêu, và đối thủ cũng phải cách muội không quá ba mét, thì Long Tam muội mới có thể phát huy hết khả năng của mình được.
Thế nhưng tình huống bây giờ lại không phải là một đấu một, mà là cuộc chiến giữa hai phe.
Sở dĩ ta chọn tứ muội, là vì Long Tứ sở hữu kỹ năng có phạm vi công kích cường đại nhất trong năm huynh muội chúng ta.
Bổ sung thêm Long Ngũ là vì trong năm người chúng ta, chỉ có năng lực của đệ ấy là nghiên hẳn về phòng thủ.
Như thế khi xông ra ngũ đệ sẽ là cá thể đón nhận đợt kỹ năng đầu tiên của phe nhân loại, che chở cho tứ muội tung ra kỹ năng diện rộng của mình, để lấy lợi thế đầu tiên về cho tộc chúng ta.
Qua đợt công kích đầu tiên rồi, một trăm cái đồng tộc thập nhất cấp sẽ cố gắng đánh ra một vùng an toàn, để nhóm hai có thể thoải mái xông ra.
Khi hai nhóm hội họp, cũng là thời điểm đồ sát toàn bộ nhân loại có mặt tại đây.
Ta nói như vậy tam muội và mọi người đã minh bạch chưa?”
Nghe đại ca mình giảng xong, Long Tam cũng đã hiểu được phần nào rồi.
Lúc này Long Nhị mới hướng về Long Đại nói:
“Nếu như theo lời đại ca, ngoại trừ mọi người của quân tiên phong ra, thì tất cả động tộc còn lại thuộc nhóm hai à?”
Nhị đệ mình vừa nói xong, Long đại đã gật đầu đồng ý với lời này rồi.
Thấy đại ca mình tỏ ý tán thành.
Long Nhị mới nói tiếp:
“Đại ca an bài như thế thì trọng trách mà tứ muội và tứ đệ phải gánh rất lớn đó”.
Nghe thế, Long Đại chỉ có thể cười khổ đáp:
“Chuyện này ta cũng đã tính qua rồi, nhưng cũng phải đành chịu thôi, vì huynh cũng không thể tìm ra biện pháp nào tốt hơn nữa.
Nhưng mà đệ yên tâm đi, huynh sẻ đi giữa hai phe, nếu có biến sẽ ra tay giúp tứ đệ và ngũ muội một tay.
Việc dẫn đầu nhóm hai ta giao lại cho muội và tam đệ đó”.
Sau khi nói chuyện với Long Nhị xong, Long Đại mới hướng về Long Tứ và Long Ngũ nói:
“Ta biết lần này trọng trách trên vai của Tứ Muội và Ngũ Đệ rất lớn… Nhưng huynh không còn lựa con nào khác, chỉ đành cực khổ cho cả hai vậy”.
Nghe đại ca mình nói thế, Long Tứ ngay lập tức đáp:
“Không có cực khổ đâu đại ca, muội còn rất vui mừng khi huynh giao việc quan trong này cho muội nữa, vì thắng lợi chung của cả bầy đàn muội sẽ cố gắng hết sức a”.
Long Ngũ cũng tiếp lời:
“Đệ cũng sẽ hảo hảo bảo vệ thật tốt tứ tỷ…”
Nhìn thấy sự quyết tâm trong mắt cả hai, Long Đại cũng không không biết nói gì thêm ngoài việc động viên đệ muội của mình:
“Như thế Tứ muội và Ngũ đệ cố gắng lên nhé”.
Tiếp đó Long Đại mới hướng về tất cả đồng tộc còn lại hỏi:
“Kế hoạch tác chiến ta an bài như thế tất cả đã rõ chưa, có còn đồng tộc nào muốn đóng góp thêm ý kiến gì không?”
Nhận được câu hỏi này của Long Đại, tất cả Phệ Thiên Thần Long cao cấp có mặt tại hiện trường đồng thanh đáp:
“Đã rõ, đã rõ, đã rõ”.
Những con thấp cấp hơn không sử dụng được ngôn ngữ của nhân loại cũng không ngừng rống lên:
“Ngang ngang ngang…”
Biểu thị cho sự tán thành của mình, tại hiện trường cũng không có một âm thanh nào ý kiến về sự an bài của Long Đại.
Để tất cả cuồng nhiệt một hồi xong, Long Đại mới ra dấu cho những đồng tộc có mặt tại đây im lặng.
Sau đó nói tiếp:
“Đã không còn gì nữa tất cả có thể phân biệt trở về ổ của mình rồi.
tiếp tục tu luyện và dưỡng thương chuẩn bị cho cuộc chiến vào hai ngày sắp tới.
Ta mong vào hôm khai chiến sẽ nhìn thấy tất cả đồng tộc đạt được trạng thái đỉnh phong”.
Đợi toàn bộ đồng loại của mình đi hết rồi, Long Đại mới hướng về Long Tứ và Long Ngũ dặn dò:
“Tứ muội không hiểu tại sao có một cổ bất an cứ hiện ra trong lòng ta.
Cho nên lần hành động này, muội phải phi thường cẩn thận đó? Nhớ chiếu cố ngũ đệ một chút”.
Nghe thế Long Tứ vội đáp:
“Muội biết rồi, muội cũng giống huynh nữa không hiểu sao cứ gần đến ngày chúng ta xông ra, một cỗ bất an cũng càng hiện rõ ra trong lòng muội”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...