Vô Hạn Thiên Phú Chi Vị Diện


Trong phòng La Lão vẫn đang chú tâm làm việc, bỗng nhiên cảm thấy không gian ba tại nơi đây ba động, ngay sau đó trong phòng ông ấy xuất hiện một vết nứt không gian…
Ánh mắt của La chấp sự ngay lập tức co rụt lại, vì người tiến ra từ trong đó lại là gia chủ và phu nhân cùng hai thiếp thân nha hoàn của họ…
Không kịp để La lão hành lễ, Tố Phong đã lên tiếng hỏi:
“La Lão, Tố Tố hiện đang ở nơi đâu? Vì sao ta dùng thần niệm của bản thân quét từng ngõ ngách Hoang Mạc Đảo rồi, vậy mà không phát hiện một chút khí tức hay thân ảnh của nó?”
Nghe xong những gì phụ thân Tố Nhi nói, la chấp sự đã kinh hãi vạn phần rồi, ông ấy không ngờ kiện pháp bảo của Vũ Thiên vậy mà cường hãng đến như vậy, cho dù là thần niệm của một cái cường giả khủng bố như vậy, mà vẫn không có thể phát hiện người nó chứa ở bên trong…
Thấy sắc mặt của Tố Phong cực kỳ không tốt, La Chấp sự vội vàng đáp:
“Thưa gia chủ, tiểu thư chắc đang tu luyện trong không gian pháp bảo của Vũ Thiên tiểu hữu…”
Khi nhận được câu trả lời của La Lão, phụ thân của Tố Tố đã cực kỳ kinh ngạc, phải biết toàn bộ pháp bảo ở hạ giới này, làm sao có thể ngăn cảm thần thức của hắn, thế mà cái pháp bảo kia có thể làm được.

Hiện tại Tố Phong, đã rất hiếu kỳ về chàng thiếu niên tên Vũ Thiên này rồi, muốn nhanh nhất có thể nhìn xem hắn, để coi đến cùng là thần thánh phương nào, mà có thể làm cho La chấp sự đánh giá cực cao, đồng thời còn cướp đi phương tầm tiểu công chúa của hắn.

Gia chủ Tố gia hướng La Lão nói:
“La chấp sự đi gọi cái tiểu tử kia đến đây gặp mặt ta một chút”.

Như Hạ cũng nói với La chấp sự:
“Cũng mong la lão nói thiếu niên kia, cho Tố Nhi ra khỏi pháp bảo”.


La Lão gật đầu tỏ ý mình đã hiểu, sau đó hướng hai người đề nghị:
“Gia chủ và phu nhân từ xa đến đây chắc đã mệt rồi, mời gia chủ cùng phu nhân và hai cái nha hoàn đây đến phòng khách dùng trà nghĩ ngơi trước một thoáng, lão nhân ta sẽ ngay lập tức đi thông tri Vũ Thiên tiểu hữu ngay”.

Thấy Tố Phong gật đầu với đề nghị của mình, La chấp sự mới dùng một phương thức đặt biệt liên lạc với Ái Hoa Tiên Tử, khi biết tin gia chủ và phu nhân đến đây, nàng đã ngay lập tức phá không gian đến phòng La Lão.

Tiếp đó, Tiên Tử là người dẫn đường cho Tố Phong, Như Hạ cùng Diệp Nhi và Ngân Nhi đến phòng khách.

Còn La chấp sự thì đi tìm nhân vật chính…
Nhưng sau khi đi khắp chi nhánh Kinh Thiên Thương Hội này bốn năm lượt, La Lão mới cay đắng nhận ra một điều nha, tuy thương hội có an bài phòng nghỉ cho Vũ Thiên… Cơ mà căn bản là mặc dù có phòng đó, nhưng khi ngủ cái tiểu hữu này của lão cứ chui vào không gian pháp bảo của bản thân…
Bây giờ còn là mới sáng nữa, nếu Vũ Thiên vẫn chưa ngủ dậy, không có chui ra khỏi Vạn Thiên Châu, ông ấy phải tìm bằng niềm tin à? Đến thần niệm cường hãn của Tố Phong gia chủ còn không tìm được nó a.

Bất đắc dĩ La chấp sự đành phải tay không quay trở lại phòng khách.

Khi Như Hạ nhìn trước nhìn sau không thấy một bóng người nào theo chân La lão, không vui hỏi:
“Người đâu”.

La Chấp sự cũng chỉ có thể cười khổ mà đáp:
“Bình thường khi đi ngủ Vũ Thiên tiểu hữu cũng chui vào cái pháp bảo kia a, thế nên cho dù lão phu đã lật tung cả thương hội lên mất lượt rồi cũng không thể tìm thấy cậu ta.

Mong gia chủ và phu nhân thứ lỗi… Bây giờ chúng ta chỉ có thể đợi mặt trời lên cao một chút, Vũ Thiên thức dậy tự mình chui ra mà thôi…”
Nếu như La chấp sự biến hiện tại nhân vật chính đang làm gì chắc phải tức chết a, vì bây giờ Vũ Thiên cùng Uyển Nhi và Tố Nhi đang trần như nhộng, ôm chặc lấy nhau sung sướng nằm nghỉ, sau một đêm cật lực song tu.

Một thứ chất lỏng màu trắng đục, hiện vẫn đang chảy ra từ trong đôi cánh hoa của hai nàng.

Nghe được câu trả lời của La Lão, Tố Phong cũng không có trách ông ấy, hớp một ngụm trà sau đó tiếp tục nói:
“Vậy chúng ta chờ đợi thêm một lát cũng được, trong thời gian này La chấp sự hãy hướng ta nói cụ thể hơn chuyện tiểu tố muốn ta giúp nó”.

Sau khi biết tường tận sự việc Tố gia chủ cười cười nói:
“Đâu đuôi câu chuyện là, một tòa bí cảnh xuất thế, trong đó có yêu thú Phệ Thiên Thần Long, chiến lực đỉnh thiên của phe nhân loại không thể chống lại, nên tiểu công chúa nhờ ta giúp đỡ sinh linh ở vị diện này tiêu diệt loài yêu thế tàn bạo này?”

La Lão gật gật đầu đáp:
“Đúng thế thưa gia chủ”.

Tố Phong sau một hồi suy nghĩ, mới lên tiếng nói tiếp:
“Nếu ta nhớ không nhầm, cái hòn đảo này là nằm dưới sự bảo hộ của Hoang Mạc Thần, nên nó mới có được lấy tên là Hoang Mạc Đảo luôn, để ta đi gặp mặt hắn một chuyến, dù sao đây cũng là đất của người ta, muốn ra tay cũng phải hỏi tên kia một tiếng.

Tuy tu vi của ta cao hơn hắn, nhưng trên cái vị diện này ta cũng chỉ là khách mà thôi, sự tình ở Hoang Mạc Đảo, người ta là chủ nhà chưa nói gì, ta đã ra tay giải quyết như thế có chút không hay”.

Nói xong Tố Phong đã nhắm mắt lại, lan tỏa ra thần niệm của mình, bắt đầu vượt giới câu thông cùng Hoang Mạc Thần.

La chấp sự có chút không hiểu hướng về phía Như Hạ hỏi:
“Phu nhân với tu vi của gia chủ, làm sao còn phải để ý một tên thần nho nhỏ này?”
Ánh mắt của Hạ phu nhân lập tức ngưng trọng khi nghe thấy vẫn đề này của La Lão, sau khi quan sát một vòng thấy không có người ngoài, nàng mới thấp giọng giảng:
“La Lão suy nghĩ của người quá đơn giản rồi, nếu tu vi cao có thể hoành hành vô kỵ, thì chúng ta đã không thể trải qua những ngày tháng yên bình tại thượng giới rồi.

Theo như sự hiểu biết của ta, ở ngoài kia ít nhất vẫn còn có hai mươi cảnh giới nằm ở phía trên tu vi của Tố Phong chàng ấy.

Còn việc tại sao gia chủ phải để ý mấy cái có tu vi thấp kia, là bởi vì phải tuân theo luật của Vũ Trụ Chấp Pháp Điện.

Là cường giả đến từ vị diện cao cấp hơn không thể tùy tiện ra tay ở vị diện cấp thấp, khi chưa có sự đồng ý của những tồn tại bảo hộ vị diện đó”.


Nghe xong những lời này mọi người đã minh bạch tại sao gia chủ phải làm vậy rồi, chỉ có Ngân Nhi hiếu kỳ lên tiếng hỏi:
“Thưa phu nhân, thế trong vũ trụ có tồn tại nào vượt qua tổ chức chấp pháp điện kia không?”
Như Hạ nhanh chóng đáp:
“Theo một điển tịch ta đọc được thì là có”.

Diệp Nhi cũng hiếu kỳ theo hỏi:
“Thế trong đó viết gì vậy phu nhân”.

Như Hạ nhớ lại những gì mình đọc được nói:
“Trong đó ghi rằng, Vũ Trụ chúng ta đang ở này do một tồn tại có trí tuệ siêu phàm sáng tạo ra, và nó không ngừng giản nở về tất cả mọi phía.

Những thành viên thuộc Vũ Trụ Chấp Pháp Điện kia, là những cá thể ưu tú của từng tộc, đã may mắn vượt qua hết khảo hạch của tồn tại kia, được tồn tại kia ban cho quyền năng, giúp tồn tại ấy duy trì trật tự ở một mảnh vũ trụ này.

Ở cuối điển tịch này còn có một câu kết, Vũ Trụ vẫn đang mở rộng vô hạn, như thế hàng ngày số tổ chức ngang bằng hay vượt qua Vũ Trụ Chấp Pháp Điện kia vẫn không ngừng được sinh ra”.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui