Vô Hạn Tháp Phòng


"Tấm thẻ đó ở đâu ra?" Vân Nhàn dò hỏi.

Cô nhớ đến Ức Mộng tự nhiên đổi phe trong trận đoàn chiến.
"Đánh quái rơi ra." Vân Nhàn vừa định nói là cô đã nhặt được vô số thứ khi đánh quái, sao chưa bao giờ thấy thẻ phản bội, thì đã nghe nữ xạ thủ buồn rầu nói tiếp: "Nhưng mà tỉ lệ rơi thấp đến nỗi khiến người ta sôi máu..."
"Thấp đến mức nào?" Tô Thần tò mò.
Nghĩ nghĩ một chút, nữ xạ thủ nói: "Trò chơi này sắp kết thúc rồi, nhưng trừ bản thân tôi ra thì tôi chỉ từng gặp được một người mà tôi nghi là có thẻ phản bội."
"Là sao? Làm sao cô biết được?" Tô Thần truy hỏi.
Nữ xạ thủ biết trong tay bọn họ có thẻ mời chiến, có thể gϊếŧ chết người chơi cùng trận doanh, nên cô ta biết gì nói nấy, không dám giấu diếm nửa lời: "Quy tắc của trò chơi Vô Hạn Tháp Phòng là một khi nhân số của một trận doanh chết hết thì toàn bộ người chơi còn sống của trận doanh còn lại có thể sống lại, không hạn chế số người, cũng không có yêu cầu gì khác.

Bởi vậy, dưới tình huống không có xung đột lợi ích, người chơi đối với đồng đội cùng trận doanh vẫn tương đối thân thiện, nhưng người chơi nhặt được thẻ phản bội thì khác, bởi vì một khi đã sử dụng thẻ thì sẽ đổi phe, đồng đội ban đầu biến thành kẻ địch.

Những người đó thường sẽ theo đuổi sức mạnh cá nhân, không quan tâm đến sự sống chết của người chơi cùng trận doanh, bởi vì kẻ đó có thể thay đổi trận doanh bất kì lúc nào nên không băn khoăn quá nhiều."
Nghĩ đến những hành vi của Ức Mộng, Vân Nhàn không thể không thừa nhận rằng nữ xạ thủ nói đúng.
Tô Thần nhanh nhẹn hơn, anh nhanh chóng nghĩ đến đối sách: "Thẻ phản bội có thể cứu mạng một lần trong tình huống nguy hiểm, nhưng nếu sưu tập thêm mấy tấm thẻ nữa thì sao? Mỗi lần đánh trận doanh chiến lại dùng một tấm, chẳng phải có thể sống được đến cuối cùng hay sao?"
Nữ xạ thủ đập vỡ ảo tưởng của anh: "Thứ nhất, không có nhiều thẻ đến thế.

Thứ hai, mỗi người chơi chỉ có thể dùng duy nhất một lần thôi.

Ví dụ như tôi vừa dùng thẻ để chuyển sang trận doanh Thuần Bạch, cho nên nếu muốn sống lại thì tôi chỉ có thể cố gắng hết sức để đưa trận doanh Thuần Bạch đi đến thắng lợi.

Với lại dù tôi có vận may cực lớn, sau này lại có được thêm một tấm thẻ phản bội nữa thì tôi cũng không dùng được.

Đối với người bình thường, có thẻ phản bội như có thêm một cái mạng chứ cũng không đủ để thay đổi kết quả cuối cùng của trò chơi."
Tô Thần trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, bỗng nhiên anh nói: "Chứng minh những lời cô đã nói đi.

Cô nói thẻ phản bội chỉ có thể dùng một lần, cô nói số lượng rất ít, cô nói đánh quái rơi ra chứ không phải được tạo ra từ thiên phú, ai biết được những lời này là thật hay giả?"
Nữ xạ thủ cảm thấy cạn lời: "Anh muốn tôi chứng minh kiểu gì bây giờ? Tôi đã dùng mất tấm thẻ duy nhất rồi, không thể lấy ra cho anh xem được nữa.


Trước đây mấy người chưa từng gặp ai sử dụng thẻ phản bội, chẳng phải đã chứng minh là nó rất ít rồi hay sao?"
Nghĩ đi nghĩ lại, Tô Thần vẫn chưa yên tâm lắm.

Thỉnh thoảng anh lại đánh giá nữ xạ thủ, sắc mặt không tốt lắm, dường như đang nghĩ rằng phải gϊếŧ chết cô ta thì mới yên tâm được.
Nữ xạ thủ bị nhìn như thế thì sởn hết cả da gà, không nhịn được phải thuyết phục thêm: "Những lời tôi đã nói đều là nói thật! Trừ việc liều mạng vì trận doanh Thuần Bạch ra thì tôi không còn đường lui nữa rồi! Trận doanh Thuần Bạch tự nhiên lại có thêm một người chơi có thiên phú thì có gì không tốt chứ?"
"Nếu người chơi có thiên phú này âm mưu gây rối, cầm thẻ mời chiến trà trộn vào thành Bạch Lạc thì rất không tốt." Hai mắt Tô Thần lóe lên tia hung ác.
Nữ xạ thủ: "..."
Cô ta rất muốn chuồn luôn khỏi phó bản ngay bây giờ.

Nói mãi không ai tin thì còn nói làm gì cho mất công nữa!
Đúng lúc này, Vân Nhàn kéo kéo áo Tô Thần: "Chắc là nói thật đấy.

Anh nhìn mặt cô ta kìa, trông như sắp bị anh ép đến điên luôn rồi."
Tô Thần không hề tỏ ra xấu hổ, lạnh lùng nói: "Dù sao cũng là người của trận doanh Thâm Hắc chuyển sang."
Nữ xạ thủ không còn gì để nói.
Tô Thần còn định nói gì nữa nhưng Vân Nhàn lại giữ chặt anh lại, nháy nháy mắt.
Tô Thần hơi khựng lại, cuối cùng cũng im lặng.
Vân Nhàn nói với nữ xạ thủ: "Cô cũng biết tôi có thẻ mời chiến rồi, nếu cô làm chuyện gì khiến trận doanh bị ảnh hưởng thì tôi không khách khí đâu."
Vẻ mặt nữ xạ thủ như sắp phát điên: "Muốn tôi nói thêm bao nhiêu lần nữa đây? Mấy người còn có thể dùng thẻ phản bội để bỏ đi, nhưng tôi đã bị buộc chặt với trận doanh Thuần Bạch rồi! Thuyền lật thì tôi cũng tàn!"
Cô ta cảm thấy đau gan.
Vân Nhàn thì chẳng hề để ý, tiện miệng nói: "Không có thì tốt."
Sau đó cô vẫy tay: "Kết thúc trận doanh chiến rồi, mọi người giải tán đi."
Ba người Trường Phong như được giải thoát, nhanh chóng chạy mất.
Mới vào phó bản đồng đội đã chém gϊếŧ lẫn nhau, sau thì đang ở khu an toàn lại bị người chơi Thâm Hắc đè đánh, sau nữa lại phải cảnh giác liên tục, mạo hiểm kíƈɦ ŧɦíƈɦ không chịu nổi.
Rốt cuộc cũng có thể rời khỏi đây rồi, nữ xạ thủ nở một nụ cười giải thoát.
Sau đó Vân Nhàn cũng biến mất.
Tô Thần: "..."

Chẳng lẽ vừa rồi cô nháy mắt với anh không phải là vì có chuyện muốn nói, mà là ý bảo anh im đi à? Tô Thần bắt đầu nghi ngờ nhân sinh.
Sắc mặt Vương Viễn thả lỏng hẳn ra, mối nghi ngờ trong lòng được xóa bỏ.
-----------------------
Sau khi trở về thành Bạch Lạc, giọng nói máy móc thông báo tình hình chiến đấu: "Trước phó bản thứ tám, số lượng người chơi của trận doanh Thuần Bạch là 79, số lượng người chơi của trận doanh Thâm Hắc là 60.

Hiện tại trận doanh Thuần Bạch còn 29 người chơi, trận doanh Thâm Hắc còn 21 người chơi, xin hãy tiếp tục nỗ lực."
Không giống như bình thường, lần này âm thanh máy móc thông báo xong không hề dừng lại, mà tiếp tục thông báo thêm một tin nữa: "Phó bản tiếp theo chính là trận quyết chiến cuối cùng, mong những người chơi còn sống sót hãy chuẩn bị sẵn sàng.

Mười lăm ngày sau, trận quyết chiến cuối cùng sẽ chính thức bắt đầu."
"Còn mười lăm ngày nữa." Vân Nhàn than thở: "Cuối cùng trò chơi này cũng sắp kết thúc rồi."
Nói xong cô mỉm cười thật nhẹ.

Trước khi trận quyết chiến cuối cùng bắt đầu, cô còn phải làm một ít việc nữa.
Vừa trở về thành Bạch Lạc, Tô Thần đã nhận được một tin tức.

Anh đọc lướt qua nội dung, biểu cảm trên mặt bỗng trở nên nghiêm trọng.
Anh đi thẳng đến sân huấn luyện, vào phòng, câu đầu tiên Tô Thần nói là: "Nếu nói chuyện không quan trọng thì cô biết tay!"
"Anh tưởng tôi là anh đấy à?" Người chờ trong phòng chính là Vân Nhàn.
Lúc này, cô nói thẳng: "Vốn định chờ mọi người truyền tống đi hết rồi nói chuyện với anh trong phó bản luôn, nhưng hình như thuật sĩ đã nhận ra điều gì đó, cho nên tôi về thẳng thành Bạch Lạc rồi mới liên hệ với anh."
"Có chuyện gì?" Tô Thần vào thẳng chủ đề, nhưng thật ra trong lòng anh đã bắt đầu có một ý nghĩ mơ hồ: "Cô không phải là người ngây thơ, ai nói cũng tin, nếu cô đã tin tưởng xạ thủ Thâm Hắc thì chắc chắn phải có lí do."
Ví dụ như cô nhặt được một tấm thẻ phản bội, xác nhận những lời xạ thủ Thâm Hắc nói là thật.
"Đúng là không có gì lừa được anh cả." Vân Nhàn thoải mái ném tấm thẻ phản bội cho Tô Thần.
"Thẻ phản bội: Sau khi sử dụng thẻ, người chơi sẽ đổi phe.

Chú ý: Mỗi người chơi chỉ có thể sử dụng thẻ phản bội một lần duy nhất." Tô Thần đọc phần thuyết minh, sau đó cười khẽ: "Bảo sao cô không cho tôi vặn hỏi cô ta nữa."
Vân Nhàn nghiêm túc nói: "Hiện giờ trận doanh Thuần Bạch đang chiếm ưu thế, có thêm một người chơi có thiên phú đồng tâm hiệp lực cũng tốt.


Chuyện nhặt được thẻ phản bội tôi không muốn để ai biết, đỡ phải bị những người khác coi như kẻ địch.

Hiện giờ tôi tính cứ tiếp tục chiến đấu để trận doanh Thuần Bạch giành được thắng lợi cuối cùng, còn thẻ phản bội coi như là bảo hiểm, tốt nhất là không phải dùng đến.

Lỡ như có tình huống không may xảy ra, trận doanh Thâm Hắc sắp thắng thì chúng ta mới dùng."
Tô Thần nhìn cô: "Cô lo chỉ có một người được đổi trận doanh thôi phải không?" Nếu hai người ở hai trận doanh khác nhau thì bọn họ chắc chắn sẽ phải chết.
Vân Nhàn không tỏ vẻ gì: "Tuy cặp nhẫn Tình Cảm Chân Thành rất đặc biệt, nhưng những chuyện ngoài ý muốn vẫn phải đề phòng.

Tôi không muốn suôn sẻ từ đầu xong đến cuối lại phải chết theo cách không thể hiểu nổi đâu."
Tô Thần nhếch miệng, ném thẻ phản bội lại cho Vân Nhàn: "Giữ tấm thẻ lại để dự phòng cũng tốt, tuy tôi không nghĩ rằng chúng ta sẽ dùng đến đâu."
Vân Nhàn bật cười, nhẹ nhàng trả lời: "Ừm."
-----------------------
Thành Bạch Lạc to lớn đến vậy mà chỉ còn lại có 29 người chơi, trông như một tòa thành chết, khắp nơi đều trống trải, không còn cảnh tượng náo nhiệt khắp nơi như hồi trước nữa.
Sáng hôm sau, công hội Tinh Thiên họp mặt ở tiệm cơm.
Vân Nhàn nói: "Mọi người có quen người chơi nào vẫn còn sống không? Có quyển trục kĩ năng không dùng đến, định đưa cho mọi người, dù sao cũng là người chơi cùng trận doanh."
"Danh Nhân Các..." Vương Viễn nhỏ giọng.
Mập Mạp chớp mắt: "Đồng đội trước chết hết rồi."
Cố Văn Nhạc tỏ ý như trên: "Những người chơi có quen biết đều ở công hội Tinh Thiên, còn người quen biết lúc trước đã nằm xuống hết rồi."
"Thế đưa Danh Nhân Các đi." Vân Nhàn ném quyển trục kĩ năng cho Vương Viễn, giao trọng trách cho anh ta: "Anh tranh thủ đi một chuyến."
Vương Viễn cười khổ.

Chẳng biết sao chứ giờ mỗi lần nói là đến Danh Nhân Các, anh ta đều có ảo giác con dâu mới về nhà mẹ đẻ...
"Trước khi bắt đầu trận quyết chiến cuối cùng thì phải đi xong phó bản bí cảnh, trừ việc này ra thì hình như cũng không còn việc gì nữa nhỉ?" Tô Thần cân nhắc.
Vân Nhàn xúc động: "Giai đoạn trước chúng ta nắm lấy ưu thế tuyệt đối nên bây giờ mới có thể nhẹ nhõm ngồi chờ khai chiến thế này."
Trong lúc mọi người nói chuyện, Đại Đương Gia của Danh Nhân Các đến.
Mập Mạp thì thầm: "Chưa đến giờ cọ điểm thuộc tính mà..."
Đại Đương Gia tai thính, nghe xong thì bản mặt dày cũng đỏ lên.

Anh ta ho nhẹ một tiếng, dùng giọng nói đứng đắn lên tiếng: "Lần này tôi đến đây là vì có chuyện đứng đắn!"
"Chuyện gì?" Tô Thần tò mò.
Đại Đương Gia lấy một quyển trục từ trong kho vật phẩm tùy thân ra.

"Bí cảnh: Phó bản đặc biệt, độ khó cao cấp, phần thưởng cực kì phong phú, mô phỏng trận quyết chiến cuối cùng.

Phó bản miễn sát thương giữa đồng đội với nhau, cho phép tối đa mười lăm người vào phó bản.

Sau khi sử dụng quyển trục, cánh cửa bước vào bí cảnh sẽ mở ra.

Chú ý: Quyển trục đặc thù, trận doanh Thuần Bạch chỉ có duy nhất một quyển."
Tô Thần lẩm nhẩm mấy từ mấu chốt: "Mô phỏng trận quyết chiến cuối cùng..."
Vân Nhàn nhướn mi: "Tức là chúng ta tham gia tập dượt trước? Đánh trước cho nóng người?"
"Nếu đã mô phỏng trận quyết chiến cuối cùng, vậy có lẽ bản đồ hay hình thức đều giống hết nhỉ?" Vương Viễn suy đoán.
"Đại Đương Gia may mắn thật." Nụ cười của Tô Thần tỏa ra khí lạnh.

Cùng là người sao có người tay thơm, lại có người tay thối chứ?
Đại Đương Gia không nhịn được run bắn lên.

Anh ta lấy lại bình tĩnh rồi nói: "Danh Nhân Các chỉ còn có ba người, còn lâu mới đủ mười lăm.

Tôi muốn tìm đủ đội mười lăm người để diễn tập quyết chiến."
Vân Nhàn vuốt cằm: "Muốn gom đủ mười lăm người thì hơi khó đấy.

Lần trước công hội Trường Mộng cho người ta leo cây xong, hầu hết người chơi không còn muốn tham gia hoạt động tập thể nữa, thà là ngồi ở sân huấn luyện còn hơn."
"Cho nên tôi mới liên hệ với người chơi quen biết trước đây này." Đại Đương Gia cười khổ.

Sau khi qua lại với công hội Tinh Thiên vài lần, anh ta phát hiện ra, cứ ngoan ngoãn nghe lời thì chẳng có chuyện gì xảy ra hết, còn muốn thông minh vặt, tính toán người khác, kết quả khá thê thảm.
"Được." Tô Thần đồng ý.
"Ba người Danh Nhân Các, năm người công hội Tinh Thiên, tổng cộng tám người, còn thiếu bảy người nữa." Trong lúc Cố Văn Nhạc vẫn còn đang mơ màng thì Vương Viễn đã nhanh chóng tính toán.
"Hồng Y với ba người Trường Phong cũng được đấy." Vân Nhàn đề nghị.
Tô Thần liếc cô một cái, hờ hững hỏi: "Cô có phương thức liên lạc với bọn họ không?"
Vân Nhàn nghẹn lời, đương nhiên là cô không có.
"Vậy để tôi tìm những người còn lại đi." Đại Đương Gia chủ động nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui