Quái phó bản rốt cuộc cũng bắt đầu xuất hiện.
Không cần chờ nhắc nhở, Cố Văn Nhạc, Vương Viễn, đám thú triệu hồi bắt đầu đánh quái.
Vân Nhàn nhàn nhã đứng bên cạnh, chờ mấy tiểu đệ đánh gần chết quái rồi mới ra tay thu hoạch.
Tô Thần chăm chú quan sát trận doanh Thâm Hắc, lâm vào trầm tư.
Phát thanh viên trực tiếp hiện trường Mập Mạp có chút bất an, rất muốn làm tốt công tác của mình nhưng nhìn tình huống trước mắt thì hoàn toàn không cần đến anh ta.
Bỗng nhiên Tô Thần cử động, anh sử dụng thuật Lôi Điện đánh chết quái bên phó bản Thâm Hắc.
"Có vật phẩm không?" Vân Nhàn dò hỏi.
"Có, một bình hồng dược." Tô Thần nhếch miệng, như đã nảy ra ý tưởng mới.
Vân Nhàn liếc mắt một cái đã nhìn thấu anh đang nghĩ gì, giật giật khóe miệng: "Đừng nói với tôi anh muốn quét hai phó bản cùng lúc đấy nhé."
"Vì sao không chứ?" Tô Thần đúng lý hợp tình hỏi lại: "Đội đối thủ đã phế rồi, chính là cơ hội tốt để gom đồ.
Chờ đến lúc gánh không nổi nữa thì có thể kết thúc trò chơi luôn."
Vân Nhàn nhìn Tô Thần bằng ánh mắt nhìn thanh niên khùng điên muốn tìm đường chết: "Ý anh là tôi phải đoạt quái ở hai phó bản cùng một lúc?" Cô nhìn chằm chằm anh, rất có khí thế nếu anh gật đầu một cái cô sẽ rút dao chém chết anh luôn.
Tô Thần dùng gương mặt nghiêm túc, lời lẽ thấm thía nói với cô: "Thời khắc khảo nghiệm cô đã tới rồi."
Vân Nhàn lập tức lấy pháp trượng làm gậy vung qua.
Tô Thần nhanh nhẹn tránh thoát, bổ sung: "Bớt chút thời gian là được mà.
Ngoài ra tôi cũng hỗ trợ nữa, dù sao cũng là tiện tay."
Vân Nhàn nhìn chằm chằm Tô Thần, nghiêm túc nói: "Vậy anh đổi chỗ với thuật sĩ.
Anh ở lại phó bản Thuần Bạch đánh quái, thuật sĩ đi phó bản Thâm Hắc đoạt quái."
Tô Thần lập tức đen mặt: "Ý gì đây?"
"Tôi không yên tâm về anh." Vân Nhàn nói thẳng: "Tôi không hi vọng bỏ công bỏ sức ra cuối cùng chỉ nhặt được mấy thứ đồ linh tinh vớ vẩn."
"Tôi không." Tô Thần giận dữ.
Dân Châu Phi thì không có nhân quyền chắc? Vật phẩm chất lượng kém thì không phải vật phẩm sao? Đây là kì thị trắng trợn!
Vương Viễn rụt rụt cổ, giả vờ như không thấy gì, lặng lẽ lui lui lại hai bước.
Sau đó, Tô Thần lại nói: "Thôi đi, cô vốn không định nhiều chuyện còn gì, cứ để một mình tôi đi đoạt quái của trận doanh Thâm Hắc là được." Nói xong anh thả một đợt lôi điện xuống, giúp trận doanh Thâm Hắc tiêu diệt một con quái nữa.
Nếu nhìn từ đằng xa thì người ta sẽ cho rằng Tô Thần đang muốn làm phản.
Vân Nhàn: "..."
"Lão đại đang làm gì vậy?" Mập Mạp nhìn đăm đăm hai người.
Vân Nhàn không muốn làm dao động quân tâm, vì thế cô hỗ trợ che dấu cho anh: "Để chúng ta giết được nhiều quái hơn một chút thì anh ấy đi hỗ trợ, giúp trận doanh Thâm Hắc giữ cửa lâu hơn."
Mập Mạp bừng tỉnh đại ngộ: "Lão đại anh minh."
Anh minh quỷ ấy! Vân Nhàn nghĩ thầm, lần đầu tiên hai người gặp mặt, người nào đó tính kế đến độ kéo cả cái mạng nhỏ của bản thân vào trong luôn.
Thời gian qua mau, lại bắt đầu không nhớ giáo huấn rồi.
Hiện tại mỗi trận doanh chỉ còn khoảng hơn trăm người, thêm hai ba lần trận doanh chiến nữa là có thể phân thắng bại, còn liều mạng lăn lộn làm gì nữa?
Từ trước đến nay Vân Nhàn đều cảm thấy khi bắt đầu trò chơi cần phải tàn nhẫn, vì muốn tạo ra khoảng cách về ưu thế thì tất yếu phải mạo hiểm.
Về cuối cần ổn định, như vậy mới có thể đề phòng chuyện lật thuyền trong mương, chỉ một chút sơ sẩy sẽ chôn vùi cục diện đang tốt đẹp.
Hoặc là nếu bây giờ trận doanh Thâm Hắc chỉ còn lại một người chơi, vậy chạy qua đó quét phó bản cũng là ý kiến không tồi.
Nhưng còn tận ba người chơi? Quá nhiều!
"Tùy anh ta đi." Vân Nhàn lẩm bẩm, tập trung vào việc thu hoạch quái của cô.
- ------------------------
Cung tiễn thủ trận doanh Thâm Hắc trợn mắt há mồm: "Trận doanh Thuần Bạch còn đặc biệt cử một người qua đây hỗ trợ đánh quái? Điên rồi hay sao?" Hai bên chính là quan hệ ngươi chết ta sống đó!
Chiến sĩ liếc mắt một cái đã hiểu: "Chỉ là qua đây đoạt quái mà thôi.
Dưới tình huống nắm chắc thắng lợi trong tay, họ cử một người lại đây giúp đánh quái cũng sẽ không ảnh hưởng đến toàn cục."
Áo choàng đen than nhẹ: "Đáng tiếc, nếu có thêm một người nữa qua đây thì khả năng chúng ta đánh úp thành công sẽ lớn hơn nữa."
Cung tiễn thủ thử thăm dò: "Hay là chúng ta cứ dứt khoát dừng tay thử xem? Vì giết được thêm ít quái, có khi trận doanh Thuần Bạch sẽ phái thêm người nữa giúp chúng ta dọn phó bản đó."
"Cũng đúng, cứ thử xem sao." Chiến sĩ nghĩ nghĩ, cuối cùng đáp ứng: "Dù sao trong năm tòa tháp bắn tên cũng đã lắp đặt tổ hợp tinh thạch rồi.
Đợt tập kích thứ nhất cũng không có nhiều quái lắm." Dù cho đối phương không ra tay thì bọn họ cũng có thể kịp thời giết sạch quái.
Vì thế, người chơi Thâm Hắc dừng tay lại hết.
"Ha." Tô Thần cười nhạo một tiếng, cũng ngừng tay lại, bày ra tư thế không có lợi thì không thèm làm.
Những người còn lại chỉ cắm đầu dọn quái ở phó bản của mình, hoàn toàn không xem xét tình hình bên cạnh.
Lúc đàn quái thuận lợi đi qua tòa tháp bắn tên thứ ba, cung tiễn thủ rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa phải ra tay.
Ai ngờ trước khi mũi tên bắn trúng người quái lại có một quả đạn ma pháp rơi xuống, tiếp sau là sấm sét khiến quái chỉ còn dính một chút máu lập tức ngã xuống.
"Không phải cô nói không muốn dọn quái hộ trận doanh Thâm Hắc sao?" Tô Thần lãnh đạm nhìn thoáng qua bên cạnh.
Vân Nhàn thản nhiên nói: "Dưới tiền đề đã dọn sạch quái của trận doanh mình thì dọn nốt quái của bọn họ cũng vẫn có thể được."
"Nhát chết!" Tô Thần khinh bỉ.
"An toàn là trên hết, nhát chết thì nhát thôi." Vân Nhàn chẳng thèm để ý: "Hai gã pháp sư bị tôi đánh chết, một trong số đó có thiên phú.
Trận doanh Thâm Hắc rất có thể sẽ có người thứ hai, người thứ ba có thiên phú.
Cẩn thận không bao giờ sai."
"Tôi đã nghĩ đến khả năng đó từ sớm rồi, cho nên tính toán lúc đầu là chỉ có hai chúng ta tập trung đoạt quái thôi." Tô Thần mặt không biểu tình nói.
Vân Nhàn coi như phục anh rồi.
Đã đoán được có người chơi có thiên phú mà cũng dám dũng cảm khiêu chiến độ khó cao cấp như vậy, đây không phải chuyện mà người bình thường có thể làm đâu: "Sửa lại kế hoạch một chút.
Trước hết dọn cho xong quái phó bản của mình rồi mới quay sang dọn quái phó bản Thâm Hắc."
Tô Thần mặt không biểu cảm nghĩ thầm, tôi có thể nói không sao?
- ----------------------
Chiến sĩ nhìn người chơi trận doanh Thuần Bạch nhiệt tình chạy qua hỗ trợ, nhanh chóng quét dọn sạch sẽ đám quái, sắc mặt cực kì nghiêm trọng: "Không bị mắc lừa à..."
Một mặt, đối phương phải dọn xong quái bên nhà mình mới có thể dọn sang quái phó bản Thâm Hắc.
Mặt khác, bọn họ hầu như chỉ dùng các đòn đánh thường, khi nào đoạt quái mới dùng đến kĩ năng, cứ như vật nên mức tiêu hao MP là gần như không có.
"Chờ một chút nữa." Giọng áo choàng đen khàn khàn vang lên.
Chiến sĩ và cung tiễn thủ không hẹn cùng gật đầu.
Nhưng qua thêm ba đợt tập kích nữa, người chơi Thuần Bạch vẫn luôn dọn xong phó bản nhà mình mới qua dọn phó bản Thâm Hắc, không có ngoại lệ.
"Đừng chờ nữa." Chiến sĩ nhịn không được nói: "Lúc dọn phó bản Thâm Hắc, bọn họ không hề dùng pháp lực đánh nghiêm túc, đợt tiếp theo có lẽ sẽ kệ cho quái chạy đến Truyền Tống Trận thôi." Rốt cuộc cũng không phải thực sự muốn hỗ trợ bọn họ, mục đích chính của họ chỉ là vớt thêm lợi ích mà thôi, không biết chừng khi nào sẽ dừng tay.
"Tôi cũng có ý này.
Mọi người chuẩn bị đi." Áo choàng đen hít sâu một hơi, sau đó hạ lệnh: "Chiến sĩ học quyển trục thiên phú của pháp sư đi, cố gắng giữ chân đám quái."
"Được." Chiến sĩ vừa nói vừa lấy quyển trục ra.
"Đầm lầy: Kĩ năng bị động.
Khiến tốc độ di chuyển của quân địch chậm lại 30% trong phạm vi 2*2."
Chiến sĩ cực kì tiếc nuối: "Quả nhiên uy lực giảm hẳn, phạm vi hiệu quả cũng rút nhỏ lại."
"Tạm chấp nhận thôi." Cung tiễn thủ nhịn không được oán hận: "Cũng không biết bên kia có cái thiên phú quỷ gì, lại có thể giết người ngay trong khu vực an toàn.
Nếu chủ công vẫn còn thì sao chúng ta lại phải chịu bị động như vậy chứ!"
"Tập trung chú ý, lập tức bắt đầu đây!" Áo choàng đen nhắc nhở.
Khi hắn ta đang nói chuyện, hệ thống đã làm mới 25 quái tinh anh.
Chờ đàn quái đi đến tòa tháp bắn tên thứ ba, áo choàng đen bắt đầu hành động.
Hắn ta lấy ra một quả cầu thủy tinh màu đen, bắt đầu niệm chú.
"Làm gì đấy? Tụ chưởng à?" Mập Mạp vô ý nhìn thoáng qua, cảm thấy tò mò.
Vài giây sau, bên cạnh tòa tháp bắn tên thứ ba của trận doanh Thuần Bạch xuất hiện một cánh cửa màu đen chầm chậm mở ra, mười con quái vật mình người đầu trâu lục tục đi ra.
"Người đầu trâu? Vận khí không tồi." Áo choàng đen lẩm bẩm.
Đây chính là kĩ năng thiên phú của hắn ta, Cổng Địa Ngục.
"Cổng Địa Ngục: Khi sử dụng kĩ năng, người chơi sẽ triệu hồi ngẫu nhiên ác ma đến từ vực sâu.
Mỗi mười giây sẽ triệu hồi được một đám ác ma.
Cổng địa ngục tồn tại trong vòng tối đa một phút, mỗi lần mở cổng địa ngục sẽ tiêu hao mười năm tuổi thọ của người chơi, mỗi phó bản chỉ có thể sử dụng một lần."
"Quả nhiên là có hậu chiêu mà." Vân Nhàn không cảm thấy ngoài ý muốn lắm, thậm chí cô còn có mấy phần vui sướng.
Quái tập trung tốt như vậy mà không nhân cơ hội dùng mấy kĩ năng quần công thì thật quá lãng phí.
Cô lập tức sử dụng kĩ năng hiến tế, ném trang bị ra ngoài từng cái từng cái một.
"Ầm." Tiếng nổ mạnh bỗng vang lên, khiến đám người chơi Thâm Hắc kinh sợ run rẩy cả người.
Nhưng ngay sau đó, hàng loạt tiếng nổ mạnh liên tục vang lên, cùng với đó là số lượng quái thú trong phó bản Thuần Bạch giảm mạnh.
Áo choàng đen không tự chủ được nắm chặt nắm tay.
Vân Nhàn đang ném trang bị dần dần cảm thấy có chỗ không thích hợp.
Sao quái đầu trâu chết lại không cho vật phẩm? Càng quá đáng là, chưa được bao lâu trong cánh cửa đen đó lại xuất hiện thêm một đám quái triệu hồi, lần này là mười kị sĩ mặc áo giáp cưỡi chiến mã hùng hùng hổ hổ.
Đã phiền phức lại còn không cho vật phẩm! Vân Nhàn cực kì tức giận.
Lúc này, Tô Thần cao giọng nhắc nhở: "Phụ Trợ tiếp tục hiến tế đi, những người khác tập trung tấn công vào cánh cửa!"
Tấn công cánh cửa màu đen? Những người khác ngẩn ngơ, nhưng bản năng lại làm theo lời Tô Thần nói.
Dưới sự tập trung hỏa lực của moji người, thanh máu của cánh cửa màu đen giảm với tốc độ chóng mặt.
Vân Nhàn cũng không hỏi vì sao, tiếp tục dùng trang bị hiến tế.
Tô Thần biết mọi người cảm thấy khó hiểu nên anh giải thích: "Người chơi Thâm Hắc cũng quá xui xẻo.
Ban nãy Phụ Trợ ném trượt một món trang bị, vừa lúc cánh cửa kia cũng nằm trong phạm vi phát nổ.
Sau khi bị tấn công, không ngờ bên trên cánh cửa lại xuất hiện một thanh máu khiến tôi cảm thấy rất kì quái.
Chờ đến lúc đám quái vật thứ hai xuất hiện tôi mới hiểu, kĩ năng này có lẽ không phải dùng một lần là xong, mà là triệu hoán từng nhóm từng nhóm một.
Nhanh chóng đánh vỡ cánh cửa đó, để tôi xem bọn họ còn giở trò gì được nữa!"
Mọi người đồng thanh ứng tiếng, tăng tốc tấn công.
Áo choàng đen nhìn cánh cửa địa ngục bị tấn công, mắt trừng lớn như muốn nứt ra.
Cổng Địa Ngục không phải là không có cách hóa giải, quái vật đi ra từ cánh cửa đó chỉ tồn tại trong vòng hai phút, hết hai phút quái triệu hồi lập tức biến mất.
Hắn ta luôn lo lắng đối phương cố kéo dài thời gian, nhưng trăm triệu lần cũng không nghĩ đến việc đối phương trực tiếp tấn công cánh cửa, càng không bao giờ nghĩ tới chuyện đám quái vật triệu hồi bị đánh chết hết như thế.
Mỗi một lần sử dụng Cửa Địa Ngục sẽ tiêu hao mười năm tuổi thọ! Trái tim áo choàng đen đang nhỏ máu.
Hắn chầm chậm gỡ lớp áo choàng xuống, lộ ra cơ thể già nua, làn da khô quắt.
Thật ra năm nay áo choàng đen chỉ vừa mới 30 tuổi, nhưng bởi vì sử dụng kĩ năng thiên phú quá mức nên bề ngoài trông y như một ông già 7 80 tuổi.
Càng đau đớn hơn, cho dù trả giá lớn như vậy nhưng hắn vẫn không thể là người thắng đến cuối cùng.
"Sớm biết trước sẽ có kết cục này, chẳng bằng dùng bộ dạng lúc đầu của mình mà chết." Hai mắt áo choàng đen bỗng nhiên chảy xuống một dòng nước mắt vẩn đục..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...