" Tiểu Thanh, ăn nhiều vào.
Tất cả đều là món cháu thích.
" Hoắc quản gia cố ý dặn dò đầu bếp làm những món mà thanh niên thích ăn.
Hắn tất nhiên nhớ những gì mà thanh niên thích ăn, không yêu thích ăn và không thể thích ăn.
Thanh niên mỉm cười nhìn núi thức ăn trước mặt.
Hoắc quản gia hoàn toàn bỏ quen luôn thiếu gia.
Chỉ chăm chú gắp thức ăn cho thanh niên.
" Hoắc quản gia, ngài cũng cùng ăn với chúng ta đi." Hoắc Tinh Tuyền không ghen tị chút nào cả.
Hắn hiểu ý thanh niên nhìn Hoắc quản gia.
" Làm sao có thể như vậy được." Hoắc quản gia lắc đầu.
Hắn chẳng qua chỉ là người hầu thân phận, không thể vượt qua phép tắc.
" Hoắc quản gia..." Hoắc quản gia rùng mình, mím môi không giám đối diện với ánh mắt mong chờ của thanh niên.
Lại nghe thanh niên làm nũng.
" Hoắc quản gia...."
"Được, được.
" Hoắc quản gia trước sau ăn không tiêu bộ dạng này của thanh niên.
Hơn nữa, hắn thật lòng xem thanh niên là cháu trai mà đối đãi.
Hắn bổng chốc bật cười, ngối đối diện hai đứa cháu ngoan.
Bữa cơm hôm nay, ba người đều ăn uống đến tận hứng.
" Hoắc tổng, có người xưng Tô Chiêu Quân, muốn gặp ngài." Nam Tùng Anh từ tốn gõ cửa.
Người này dưới đại sảnh làm loạn.
Nếu không thể gặp được lão bản, vậy đừng mong gặp được đệ đệ của hắn.
Nam Tùng Anh nghe được chỉ cảm thấy buồn cười.
Đệ đệ của ngươi thì liên quan gì đến lão bản của chúng ta.
A,
Tô Chiêu Quân hắn nhớ.
Còn không phải trẻ tuổi tổng tài của Tô thị hay sao.
Dùng cách này đến gặp lão bản, có hơi thấp kém đi.
" Đưa hắn đến gặp ta.
" Nam Tùng Anh sửng sờ vài giây.
Hắn còn tưởng lão bản sẽ nói là.
" Bảo an ở đâu, làm hắn biến đi.
" Như mọi khi chứ.
Nam Tùng Anh lĩnh mệnh làm theo.
"Ngươi giỏi a ngươi!" Tô Chiêu Quân thấy được nam nhân, tức giận sôi máu chỉ vào mặt hắn.
" Ngươi vậy mà là
Vĩnh Thịnh lão bản.
Ngươi lúc đầu nói không phải sao? Ngươi giám lừa chúng ta?!! " Vĩnh Thịnh lão bản rất ít khi xuất hiện trước công chúng, hình ảnh của hắn trên các trang báo ít đến đáng thương.
Nhưng mới tuần trước đây,
Vĩnh Thịnh lão bản lộ mặt trước bàn dân thiên hạ.
Cha mẹ và hắn đều không giám tin tưởng, đôi mắt trợn to nhìn vào màn hình tivi.
Vĩnh Thịnh lão bản không ai không biết, nghe đến tên đã sợ vỡ mật.
Hơn hết, Vĩnh Thịnh lão bản nam phu nhân vừa mất cách đây không lâu.
Hắn quen biết Tiểu Chiêu vì mục đích gì.
Hắn Tô Chiêu Quân phải đích thân hỏi cho ra le!
"Ngươi tiếp cận tiểu Chiêu vì mục đích gì? Ta nói cho ngươi nghe rõ, nó không phải là thế thân, là người ngươi tìm kiếm hình bóng người đã chết! " Nam Tùng Anh trợn mắt nhìn lão bản, lại nhìn Tô Chiêu Quân.
Oh my god!! Ai có thể giải thích cho hắn chuyện gì đang xảy ra không? " Nếu đúng là như vậy.
Cho dù có trở thành tội nhân thiên cổ, ta cũng phải chia cắt các ngươi.
" Hắn tại nơi này mặt mũi ném hết cũng không sao.
Hắn cần thiết phải đòi lại công đạo cho đệ đệ đáng thương của hắn.
Nếu tiểu Chiêu biết được tất cả, nó sẽ phản ứng ra sao a.
Hoắc Tinh Tuyền bất lực đỡ trán.
Hắn là nên nói em trai ngươi bên trong linh hồn là hắn ái nhân sao? Nói vậy ai tin? Kẻ điên cũng chẳng giám tin.
Hắn không biết, nên giải thích như thế nào a.
Thật sự quá khó nhằn.
" Ca..." Lời nói bị nghẹn trong cổ họng, Tô Chiêu Quân trợn mắt há mồm nhìn từ nơi nào xuất hiện đệ đệ.
Nam Tùng Anh đồng dạng, cấm địa có người xâm phạm?? God my oh!! Hắn cần một lời giải thích!!
"Tiểu Chiêu, sao đệ lại ở đây?!! " Đệ đệ ở nơi này, vậy còn không phải đã biết hết mọi chuyện rồi sao? Hắn đi đến gần thanh niên, trên dưới quan sát cố gắng tìm ra điểm bất thường.
Nhưng mà...!Không có a.
Sắc mặt hồng hào, nụ cười thoải mái.
Nhìn không ra một điểm ủy khuất thương tâm a.
" Ca, ta và Tinh Tuyền là thật lòng.
" Thanh niên cầm lấy tay ca ca làm nũng, trao ánh mắt chắc nịch nhìn ca ca.
Không có thế thân nào ở đây cả.
Hắn và lão công yêu nhau là chân thật tình cảm.
"Ta không tin..." Tô Chiêu Quân lắc đầu.
Một người vừa mới tang thê như Hoắc Tinh Tuyền, một người thủ đoạn vô biên như Hoắc Tinh Tuyền.
Tin hắn mới là lạ....Chạm vào ánh mắt không vui của đệ đệ, nói chưa hết câu đã không giám tiếp tục.
Mọi chuyện bại lộ, Hoắc Tinh Tuyền đến Tô gia để tạ lỗi.
Khác với lần đầu tiên, lần này quả thực áp lực nhân đôi, đầu ngón tay bất giác run rẩy.
Tô phụ Tô mẫu đằng đằng sát khí nhìn Hoắc Tinh Tuyền.
" Thúc thúc, a di.
Xin hai người hãy tin tưởng ta.
Ta đối với tiểu thanh là chân tình, không có lừa dối.
Ta tại đây trước mặt mọi người xin thể, sẽ không phụ tiểu Thanh, đời này kiếp này sẽ yêu thương hắn cho đến lúc chết đi.
"
Tô phụ Tô mẫu giật mình.
Dưới gối nam nhân có dát vàng, là tôn nghiêm kiêu ngạo của một người nam nhân.
Ngay tại đây, hắn vì muốn được cùng thanh niên ở bên nhau mà không ngại cúi đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...