Vô Hạn Sủng Ái
"Ngài muốn đi nơi nào?! " Hoắc quản gia lo lắng sót vó lên.
Trái tim già của hắn thật sự rất xuống cấp rồi có được hay không? Một lần không đủ phải đến thêm nhiều lần nữa? Hắn có chết cũng không giám gặp mặt Hoắc lão gia tử a.
"Ta đi gặp hắn!" Hoắc Tinh Tuyền dấu không được phấn khích.
Người hầu nhìn thấy đã quen phản ứng không lớn lắm tiếp tục làm công việc.
"Ngài lại sinh ảo giác sao? Thuốc uống hết rồi? Ta gọi Tiết tiên sinh đem qua? " Hoắc quản gia lắc đầu thở dài.
Chứng ảo giác của thiếu gia càng lắc càng nặng.
Đến cả thuốc đều sắp không có tác dụng gì rồi.
" Ta rất bình thường.
" Hoắc Tinh Tuyền gấp không chờ nổi nói.
" Người cứ phái bảo vệ đi theo ta là được.
"
Hoắc quản gia nhìn thấy nam nhân vội vàng, đành cắn răng làm theo.
Kêu hai cái vị sĩ to khỏe nhất đi theo canh chừng nam nhân.
Nam nhân nói địa điểm, thúc dục tài xế lái xe nhanh thêm một chút.
Tài xê mồ hôi tuôn ướt cả trán.
Người có tiền thật kỳ lạ.
Là muốn hắn dùng tốc bộ bàn thờ sao? Hắn còn có vợ, mẹ già, con thơ cần phải chăm sóc a.
Hoắc Tinh Tuyền gấp không chờ nổi lao vào quán cà phê.
Nơi này là nơi đầu tiên mà hắn và ái nhân cùng nhau hẹn hò.
Hắn vẫn còn nhớ như in cái ngày đó.
Ái nhân ngượng ngùng nắm lấy tay hắn, nói thích hắn rất nhiều rất nhiều.
Hoắc Tinh Tuyền bị ánh mắt thu hút đến, hắn quay lưng lại.
Chợt sững người, biểu tình méo mó như sắp khóc đến nơi.
Nhân viên phục vụ thì thào to nhỏ, không biết vị soái ca này đến tìm ai.
Hoắc Tinh Tuyền mười bước đi như mười năm, chậm rãi chậm rãi.
Như muốn xác nhận sự thật nói.
" Bảo bối?! "
"Xin chào Hoắc tiên sinh, ta gọi Tô Văn Chiêu.
Rất vui được gặp ngài." Thanh niên mỉm cười tươi rói nhìn nam nhân, ánh mắt trong trẻo không chứa một tia tạp chất.
Hoắc Tinh Tuyền mỉm cười, run rẩy nắm lấy tay của thanh niên.
"Ngươi hảo Tô tiên sinh, ta gọi Hoắc Tinh Tuyền, rất vui được gặp.
"
"Ngươi, sao lại thành ra bộ dạng như vậy?" Thanh niên đau lòng chạm vào gương mặt hõm sâu của năm nhân.
Có chút chuyền thành bóp lấy.
" Ta không phải đã nói, phải chăm sóc bản thân cho thật tốt hay sao?" Thanh niên hiểu rõ, nguyên nhân từ hắn mà ra.
Nhưng không tức giận là không được.
"Không có ngươi, sống không bằng chết.
" Nam nhân mặc thanh niên thích làm gì thì làm.
Hắn bàn tay vẫn luôn nắm chặt thanh niên.
Dù thay đổi hình dạng khác, hắn vẫn có thể nhận ra người hắn yêu.
Chỉ cần thông qua một ánh mắt.
" Vậy bây giờ còn như thế nữa không?" Thanh niên trái tim xót xa.
Sẽ không giống như thân thể cũ.
Thân thể này đã chân chính thuộc về hắn.
Hắn có thể ở bên lão công thật lâu thật lâu.
"Sẽ không." Nam nhân lắc đầu.
Chỉ cần có thanh niên bên cạnh, hắn tất nhiên sẽ tốt lên.
" Lão công, ta nói cho ngươi nghe.
Ta thân thể này không có dị ứng với rượu.
Ta và ngươi sau này có thể thoả thê mà uống rượu.
Ta nhìn chằm chằm tủ rượu của ngươi đã lâu.
Có mấy loại ta chưa thử qua đâu.
" Nói rồi thèm thuồng liếm liếm môi.
"Chỉ cần ngươi muốn, tất cả đều có thể." Mọi ước nguyện của ái nhân chính là lý tưởng sống của hắn.
Ba cái chai rượu nhập khẩu nhằm nhò gì, thanh niên có muốn sống trên mặt trăng hắn đều có thể thỏa mãn.
"Vậy, Hoắc tiên sinh có muốn về nhà ta ăn một bữa cơm sao?" Hoắc Tinh Tuyền có chút đơ người ra, ngây ngốc gật đầu.
Thanh niên che miệng phì cười, chậm rãi cùng nam nhân tâm sự.
" Cha mẹ, ca ca.
Bọn con về rồi đây.
" Theo tiếng gọi của thanh niên.
Ba người xuất hiện vào tầm mắt của nam nhân.
Nam nhân có chút lúng túng không biết phải phản ứng ra sao.
" Cha, mẹ, ca ca.
Rất vui được gặp mọi người.
" Bốn người Tô gia ngây ra như phỗng nhìn nam nhân cong lưng cúi chào bọn họ.
Lễ này..Cũng lớn quá mức đi.
" Hài tử, mau vào trong nhà đi." Tô mẫu hiền hòà nói.
Không quên đánh thức hai người kia rất địch ý nhìn nam nhân.
Nam nhân thân thiện mỉm cười, nhìn như không nhìn thấy Tô phụ và Tô đại ca.
"Tiểu Chiêu đã nhắc đến ngươi với chúng ta.
Làm ta lúc đó đều giật cả mình, không giám tin đó là sự thật.
" Tô mẫu chăm chú nhìn nam nhân, hài lòng đến không được.
Tiểu hài tử tỉnh lại dù hoạt bát hơn trước rất nhiều.
Nhưng trong ánh mắt chứa đầy tâm sự.
Nàng và trượng phu không thể nhịn nữa.
Cố gặn hỏi cho bằng được.
Biết tiểu hài tử có người trong lòng, hai người có chút không biết phải làm sao.
Dặn dò tiểu hài tử mang người về nhà xem xem.
Đứa trẻ này nhìn qua hơi gầy một chút, tổng thể không có gì chê bai.
Tô phụ Tô đại ca hết trừng đến liếc.
Vậy ra kẻ này là người đã cướp cải trắng bọn họ vất vả nuôi lớn..
"Là quá đường đột.
" Nam nhân thấu hiểu gật đầu.
"Nào, chắc mấy đứa đói rồi đi.
Đi ăn cơm thôi.
" Tô mẫu bất đắc dĩ nhìn hai người kia.
Nàng phá vỡ không khí có chút gượng gạo này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...