Vô Hạn Sủng Ái


Hằng Phỉ bị mời ra tòà, Hằng gia người hoàn toàn không có ý đồ muốn đi giúp đỡ hắn.

Hằng Phỉ bị người đưa đến tòa án, mặt như trò tàn hắn quay đầu muốn tìm kiếm thứ gì đó từ Hằng gia.
Hằng gia chủ và Hằng phu nhân gấp rút trở về, không tức giận hay đánh mắng Hằng Phỉ.

Nhưng từ thái độ lạnh nhạt nhìn hắn cũng đã đủ khiến hắn khiếp sợ.

Tiến được vào Hằng gia, trở thành một thành viên của Hằng gia
Hằng Phỉ không thể không nhớ đến công lao của Hằng phu nhân.
Từ sự yêu thích của nàng mới có thể cảm hóá được lòng bài xích của những người còn lại, dần dần chấp nhận và mở lòng với Hằng Phỉ.

Và tất nhiên, thứ tình cảm mà Hằng phu nhân dành cho Hằng Phỉ biến mất.

Chắc có thể,
Hằng Phỉ sẽ chẳng còn là Hằng gia người.
Hoắc Phỉ có luật sư, là Hằng Vân giúp hắn mời đến.

Hằng Phỉ mấy ngày này ăn không ngon, ngủ không yên, căng nặng đều giảm xuống vài kg, khuôn mặt cũng hỗng hác trong thấy.

Chỉ là một cái tai nạn nho nhỏ, nhưng từ tính cách của hắn mới dẫn đến cố sự như bây giờ.

Hằng gia không bỏ rơi Hằng Phỉ, chỉ là muốn lợi dụng lần này dạy cho Hằng Phỉ một bài học nhớ đời.

Hoắc Tinh Tuyền và Lâm Tử Thanh không trực tiếp tới phiên tòà, nam nhân cử đến tư nhân luật sư phụ trách.

Với yêu cầu, ngồi tù cũng được, bồi thường cũng đúng.

Nhưng phải làm cho nặng nhất.
Hằng Phỉ không thấy người kia xuất hiện, âm thầm thở phào.

Chánh án nói gì đều ngoan ngoãn đáp lại, cực kỳ phối hợp.

Hắn sẽ không cần phải ngồi tù, nhưng số tiền đền bù cũng không hề nhỏ.
Hằng Phỉ rụt rè đối diện với Hằng phu nhân, không giống như trước kia thân thiết chạy đến làm nũng.

Đột nhiên cảm nhận được bàn tay xoa mái tóc của hắn, Hằng Phỉ ngấn nước mắt nhìn nàng, muốn nhào vào lồng ngực của nàng nhưng không giám.

Hắn đắc tội với người không nên đắc tội, có thể Hằng gia có thể chọn bỏ rời hắn, làm hắn đối diện với số tiền bồi thường kếch xù kia.

Nhưng bọn họ đã không làm như vậy, Hằng Phỉ cảm thấy hắn ở trong Hằng gia người còn có vị trí.
"Cậu là ai?!" Lâm Tử Thanh gác chân lên bàn trà, vừa coi phim vừa ăn trái cây.

Tư thế cực kỳ bất nhã.

Đột nhiên, cánh cửa được mở ra, đi vào là một nữ nhân.

Nàng phải nói rất xinh đẹp, cái gì nên có đều đều có.

Lâm Tử Thanh không khỏi tấm tắc.

Nhưng là, ở công ty có thể ăn mặc thiếu vải như vậy sao?
"Cô là ai?!! " Nữ nhân nhíu mày, có không ngờ đến trước sự xuất hiện của thanh niên.

Nàng giật mình khi, có người lạ trong phòng tổng tài.

Nàng không biết thanh niên thân phận, ngầm suy đoán hắn có thể là tình nhân nào đó của tổng tài.
"Tại sao tôi phải trả lời cho cô?! Cô tự tiện tiến vào, gõ cửa đều không.

Coi chừng tôi méc lão bản của cô.

" Nhìn thấy trong ánh mắt nàng khinh thường.

Lâm Tử Thanh bĩu mỗi.


Nàng như vậy nhìn hắn là có ý gì.

Còn có, nàng thể không có tâm tư bất chính với hắn lão công sao?!
" Vậy còn cậu?! Cậu lấy thân phận gì?! " Lý Tâm Liên mỉm cười.

" A, tôi biết rồi.

Cậu chẳng nhẽ là lão bản người bao nuôi?! Không trách được không trách được, lão bản người như vậy người mơ tưởng đến không thiếu.

" Nàng biết một chuyện, lão bản đã kết hôn.

Tuy nhiên đó là hôn nhân sắp đặt, lão bản cực kỳ không mừng mối hôn sự này.

Cực kỳ chán ghét người kia.
Nàng từng thương tâm cơ hội đều mất hết.

Không ngờ ông trời còn thương xót nàng.

Lại cho nàng lần nữa cơ hội.
Lý Tâm Liên từng bước áp sát, chuyên nghiệp và tâm lý.

Mỗi lần đi công tác lão bản đều sẽ cho nàng đi theo cùng
Lý Tâm Liên trong lòng nở hoa, có lẽ nàng kế hoạch sắp đạt thành.
Nàng lá gan càng ngày càng lớn, lão bản đi họp cổ đông, sẽ không ngay lập tức trở về.

Nàng vừa mua được thứ tốt, muốn thử ngay trong nay.

Ai biết ma xui quỷ khiến, bất thình lình xuất hiện một cái ngáng chân.

" Hình như, cô cũng muốn giống như tôi?! Được bao nuôi?! " Lâm Tử Thanh nhàm chán muốn biết.

Ai ngờ có kẻ tới tìm niềm vui cho hắn." Chắc cô biết, lão bản của cô đã kết hôn.

Một khi chưa ly hôn, vậy các mối quan hệ bên ngoài đều gom vào ngoại tình, và cô không gì khác lạ kẻ thứ ba, kẻ phá hủy hạnh phúc của gia đình người khác.

"
Nàng nói rất hay.

Vậy nàng là gì?! Cũng không ngượng miệng một chút.

Nàng lời nói còn không phải nói chính mình sao?!
"Hạnh phúc?! Cậu chọc tôi cười đó sao?! Cậu có nghe qua, người không được yêu mới là người thứ ba! Lão bản không thích phu nhân, đó là điều mà ai cũng biết! " Lý Tâm Liên chắc nịch nói.

Từ khi trở lại Vĩnh Thịnh làm việc, các buổi gặp mặt và tiệc rượu lão bản đều đến một mình.

Không hề nhìn thấy được bóng dáng của nam phu nhân.

Từ đó nhìn ra, lão bản chán ghét nam phu nhân này.
" Là như vậy sao?! Vậy cô có được pháp luật bảo vệ không?! Được đường đường chính chính ở bên cạnh hắn sao?!
" Lâm Tử Thanh che cười nhìn ngạo mạn nữ nhân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui