Vô Hạn Sủng Ái

Lôi Tịnh đã đặt chân đến Hàn Quốc, lúc này đây anh ta lại trở về với bộ dáng vô hại, dễ gần. Hít một hơi thật sâu sau khi xuống máy bay, Lôi Tịnh mỉm cười ấm áp "Nơi nào có em, nơi đó đều dễ chịu như vậy. Tôi như điên lên vì em."

Hai hàng vệ sĩ giữ nguyên tư thế khom lưng, đồng thanh chào "Chủ nhân". Cũng may đường bay nơi họ đứng là một nơi vắng vẻ, nếu không với trận thế như vậy, nhiều người không biết còn tưởng là rước tổng thống.

"Không cần như thế đâu, ở đây làm gì có chủ nhân" Lôi Tịnh vẫn duy trì dáng vẻ hòa ái với mọi người. Trái lại câu nói của anh ta càng làm cho mọi người thêm run sợ, bởi vì họ nói sai rồi.

Thấy sự lo sợ của thuộc hạ, Lôi Tịnh lại cười thích chí, thật là một lũ nhát gan. "A Tứ, thông tin đâu?" Lôi Tịnh hỏi một người trong số những vệ sĩ.

Một tập tài liệu được dâng lên vô cùng cung kính, trong đó chứa đầy thông tin của Bá Mị khi cô tới Hàn Quốc, còn có thông tin về T&N và một số hình ảnh ít ỏi của Molly cùng Marco.

Vuốt ve cô gái trong tấm hình, đây là lúc Bá Mị bước ra từ salon tóc. Cô gái của anh, người phụ nữ khiến anh điên cuồng muốn chiếm hữu. Từ một bóng hồng lung linh quyến rũ không kém phần cao ngạo giờ đây lại như biến thành một người phụ nữ đầy hấp dẫn, vừa thu hút ánh nhìn vừa ngang ngạnh, mái tóc ngắn này như báo hiệu rằng một nữ cường nhân sắp tái thế. Thật là, máu trong người tôi đang sôi sùng sục lên vì em, chỉ vì em. Thật muốn có em!


"Chưa điều tra ra Dạ Môn Quan ở đâu sao? " Lạnh nhạt hỏi, nhưng biểu tình người đàn ông như mê luyến nhìn chằm chằm vào tấm ảnh trên tay.

"Dạ thưa, chưa ạ" A Tứ bước ra trả lời.

"Một lũ vô dụng, bảo Thác Sát rút người về. Bảo người gây khó khăn cho T&N" Bỏ lại sắc lệnh, Lôi Tịnh bước đi về chiếc xe đen đậu ở đằng xa, quanh thân xe đen nhánh, lớp vỏ dày chống đạn, cửa kính xe cũng là loại rắn chắc khó làm vỡ. Quả thật nhìn vào chiếc xe này, phần lớp ai cũng đoán được nhân vật trong xe là người có thân phận đặc biệt.

A Tứ khó hiểu, không phải T&N là của Kiều tiểu thư sao. Chủ nhân làm vậy là có ý gì? Nhưng mặc kệ khó hiểu đến thế nào, lệnh đã ban ra, anh chỉ có thể làm theo.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bá Mị dành hẳn một ngày nữa để nghiên cứu thị trường và tình hình gần đây của T&N. Thêm vào đó cô còn phải làm thủ tục nhập học tại trường học bên này. Vừa không muốn bỏ lỡ giấc mơ, vừa không muốn bỏ lỡ công ty, cô chỉ có thể cực nhọc một chút, chỉ một chút mà thôi.

Bây giờ chắc thông báo về cô đã loan khắp T&N rồi nhỉ? Nhưng Bá Mị lại ranh ma cười, đôi khi muốn bắt được chút bụi trong một căn phòng sạch sẽ, người ta nên bất ngờ mà đến, bất ngờ mà kiểm tra, đây là đạo lý ai cũng hiểu được.

Nhưng sai rồi, ở đời không phải ai cũng có thể hiểu triết lý đơn giản như vậy. Điển hình như Hạo Nghi, lúc này cô ta đang bĩu môi, nhăn nhó với cha mình "Tại sao đang êm đẹp mà cô ta lại đến vậy cha. Còn giữ chức vị của cha nữa"

"Nói bậy cái gì, cái ghế giám đốc đó không phải của ai hết, cha chỉ tạm thời quản lý thay mà thôi" Hạo Lôi tức giận đập mạnh cây gậy xuống sàn nhà.

"Xì, cũng chỉ là con nhỏ chưa ra trường thôi." Hạo Nghi không phục, dựa vào đây người ta vừa đến đã muốn leo lên đầu cha con cô ngồi. Cho dù là tiểu thư chân chính của tập đoàn thì sao chứ, nơi đây là địa bàn của Hạo gia cô, người ở đây cũng chỉ biết Hạo gia cô mà thôi.


Hạo Lôi thấy đứa con gái này vẫn tỏ vẻ khó chịu, khinh thường thì lắc đầu. Con bé này cần va chạm nhiều hơn nữa thì mới lớn được. "Sổ sách công ty con đã kiểm tra qua chưa, để khi nào Bá Mị đến ta còn ăn nói rõ ràng với con bé"

"Rồi, rồi. Sao cha cứ nhắc đi nhắc lại vấn đề này vậy chứ. Con làm việc, cha còn không yên tâm sao?" Hạo Nghi mềm giọng, nũng nịu với cha mình.

Hạo Lôi nghe vậy thì gật gật đầu, hài lòng. Ít ra đứa con này cũng không làm ông thất vọng.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Long Thiên đang đối mặt với người mà anh không muốn thấy nhất suốt tuần qua, LyLy. Anh khó chịu, khó chịu vô cùng, mỗi khi nhìn cô ta thì lại nhớ đến sự chia ly của anh và bảo bối nhà mình. Nhưng anh không thể làm như Jack nói, cho dù cô ta và Vũ nói dối mình, nhưng họ cũng là bạn bè của anh, cho nên hôm nay anh lựa chọn nói thẳng.

LyLy nghe Long Thiên hẹn mình thì vui rạo rực, Bá Mị gì đó chỉ là niềm vui nhất thời thôi, làm sao sánh bằng cô, người đã từng cứu anh, lại còn bên anh mấy năm qua chứ.

"Anh Thiên, hôm nay chúng ta đi ăn món Nhật sao. Em nghe nói..." Câu nói bị gián đoạn bởi giọng nói lạnh thấu xương của người đàn ông đối diện.

"Hôm nay anh hẹn em ra đây, là để muốn nói với em. Ân tình của hai anh em em, anh đã trả. Em có thể là đại minh tinh như hôm nay cũng coi như cái ơn mà anh muốn báo đáp cho hai người. Cho nên từ bây giờ, anh không muốn liên quan gì đến chuyện của em nữa. Giúp em đứng vững trong giới giải trí, em có tiền có tiếng nói. Người làm anh như anh đây cũng coi như an lòng rồi."


"Anh Thiên, Vũ, anh ấy, anh ấy là vì sao mất chứ" LyLy không ngờ hôm nay anh hẹn mình ra là muốn rũ bỏ quan hệ, cô ta bối rối nên lấy cái chết của anh mình ra, ý muốn anh nhớ vì sao cô lại mất đi người thân duy nhất trên đời này.

Long Thiên bỗng nhìn LyLy với ánh mắt xa lạ, anh không ngờ cô ta không ngượng miệng khi nói đến vấn đề đó, còn muốn đem ra uy hiếp anh. Ánh mắt trầm dần của Long Thiên, khí thế không giận mà uy của một tổng tài làm mưa làm gió trên thương trường phát ra, khiến xung quanh như xuống âm độ "Em cho là anh phải chịu trách nhiệm với cái chết của anh em sao?"

"Ý em không phải như vậy, chỉ là, chỉ là không phải anh đã hứa với anh ấy sẽ chăm sóc em suốt đời sao. Sao, sao giờ lại." Nói tới đây cô ta không nói nữa, mặt cúi xuống, môi mím lại, ánh mắt ngấn nước nhưng quật cường không cho nước mắt rơi. Dáng vẻ này nhìn thế nào cũng giống như đang tố cáo Long Thiên không giữ lời hứa.

Long Thiên nhìn thẳng vào LyLy, không hổ là là diễn viên một tay anh tạo nên, anh chỉ cho cô ta chỗ dựa, sự thăng tiến trong sự nghiệp của cô ta như hôm nay chắc là do khả năng diễn xuất trời cho này đi. "Em không cần lấy Vũ ra nói với anh. Em và anh trai em làm gì khi anh bị thương, em không nhớ sao." Nói rồi Long Thiên ném tập tài liệu lên bàn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui