Vô Hạn Sủng Ái
Long Thiên sững sờ. Anh là nghe lầm sao? Bảo bối của anh là thủ lĩnh.
"Bảo bối, cô ta nói là thật sao?" Long Thiên lấy tay hướng cái đầu đang cố gắng chui vào lòng anh nâng lên, ánh mắt thâm sâu nhìn cô hỏi.
"Thiên, là thật" Bá Mị rầu rĩ trả lời. Molly, bạn được lắm!
Molly cảm thấy như mình đang chìm trong hầm băng. Không nói nhiều lập tức lấy cớ có hạn lao đi.
Không gian chỉ còn lại hai người bọn họ. Bá Mị cô thật sự không biết nói gì cho phải. Chỉ biết dùng sức ôm chặt hông người đàn ông của mình. Tuy quen nhau ngắn ngủi, nhưng cô biết mình thương anh, cũng thích cảm giác được anh cưng chiều.
Long Thiên nhận thấy ở hông mình đột nhiên bị siết. Sao mà không biết cô gái này nghĩ gì. Nhưng mà biết sao đây, anh là yêu cô. Yêu cô lâu rồi.
"Bảo bối, em nghe này. Anh yêu em, rất yêu em. Anh sợ một ngày nào đó nhận được tin xấu về em. Cho nên, phải hứa với anh, đặt an toàn của mình lên đầu. Em còn có ba mẹ, còn có anh. "
"Vâng." Bá Mị run rẫy nói. Đã bao lâu không có người hiểu cho cô như vậy. Đã bao lâu không có người bao dung cô như vậy.
Có phải gặp anh là điều tốt nhất thế gian!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...