Editor: Helen
--------
Mở ra danh sách bạn tốt, bạn tốt duy nhất “Tư Đồ” hiển thị đang ở trong trò chơi.
Vân Lạc liên gửi tin nhắn qua, “Tổng cộng có đến hai kiện đạo cụ trân quý.” Tiếp theo, cô phân biệt đem ảnh chụp thuộc tính của hai kiện đạo cụ này gửi qua.
Lúc này, trên vách tường hiển thị, 【 Có muốn quan sát video bối cảnh “Biệt thự hoang phế” không? 】
【 Có.
】
【 Không.
】
Tư Đồ vẫn đang trong trò chơi, Vân Lạc liền click mở video, một bên quan sát, một bên chờ người.
Trên vách tường đột nhiên xuất hiện video, bắt đầu truyền phát tin.
Mở đầu, là hình ảnh một đôi vợ chồng ôm một chú chó con có đôi mắt ngăm đen, vô cùng đáng yêu đi vào hoa viên của biệt thự.
Nữ chủ nhân nói, “Bảo bối, từ nay về sau nơi này sẽ là nhà mới của mày, hoan nghênh gia nhập.”
Chú chó con màu đen láy mở to hai mắt, tò mò đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
……
Chú chó con rất nhanh chóng thân quen với người trong nhà, trở thành bạn tốt của Tina.
Tina mặc trên người chiếc váy hoa ngắn màu đen, ngẩng mặt cầu xin, “Mẹ, chúng ta đặt cho nó một cái tên đi.”
Nữ chủ nhân lộ ra vẻ mặt buồn rầu, “Mẹ còn chưa nghĩ ra……”
“Hay gọi là Los đi!” Nam chủ nhân hứng thú bừng bừng đề nghị, “Nữ minh tinh mà tôi thích cũng tên là Los.”
Không đợi phản đối, Tina hoan hô một tiếng, “Tốt quá! Chó con có tên rồi, về sau liền kêu là Los!”
Nữ chủ nhân không có biện pháp đối với một lớn một nhỏ này, chỉ có thể cam chịu đặt tên chú chó nhỏ là Los.
Tina giơ chó con lên cao, mang nó chơi máy bay, cũng bảo nó, “Từ hôm nay trở đi mày sẽ tên là lạp, có vui không?”
“Ngao ô.” Los ôn nhu mà kêu hai tiếng, hiển nhiên cũng thật cao hứng.
……
Los khi thì cùng Tina chơi bóng cao su, khi thì chạy theo phía sau nữ chủ nhân, khi thì ngậm báo đến cho nam chủ nhân, ngoan ngoãn đến không chịu được.
Bình thường lúc không có việc gì, liền ghé vào chuồng chó ở hoa viên để nghỉ ngơi.
Thời gian từng ngày qua đi, Los dần dần tiến vào thời kỳ trưởng thành, vóc dáng bắt đầu phát triển.
Bởi vì thời ký phát triển, nó cả người đều không thoải mái, thường xuyên uể oải mà nằm bò ra mặt đất.
Vừa lúc gặp mấy ngày mưa to liên tiếp, nữ chủ nhân liền cho Los vào nhà, cùng Tina ở chung một phòng.
Tại phòng cho khách, sau khi xác định cửa phòng đã đóng, mẹ đã rời đi, Tina lặng lẽ hỏi, “Mày có muốn lên giường ngủ không?”
Los vui vẻ mà nhảy lên trên giường.
Một người một chó ôm nhau ngủ ngon lành.
Nữ chủ nhân rời sau khi rời đi mới nhớ ra phải nhắc nhở con gái, đừng cho Los lên giường, vì thế không thể không quay lại.
Ai ngờ vừa mở cửa liền thấy, một người một chó đã ôm nhau ngủ, cô cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, lặng lẽ đóng cửa lại.
……
“Chuẩn bị chụp ảnh ngay đây!” Nam chủ nhân lớn tiếng hô.
Tina đem tới một đống nơ lớn trắng, hồng, đen, xanh lục, xanh lam…màu sắc gì cũng có.
Cô nghiêm trang dò hỏi, “Los, mày muốn mang cái nào?”
Nữ chủ nhẫn nại tính tình nói, “Los là cún con, không phân biệt được màu sắc đâu con.”
Ai ngờ Los cúi đầu, không chút do dự ngậm lên cái nơ màu đen.
Tina hoan hô một tiếng, vui rạo rực đeo nơ lên cho Los, không ngừng được mà khen, “Mang lên đi đặc biệt đẹp!”
Los cười thập phần ôn nhu.
Tina thích màu đen, cho nên nó cũng thích nhất màu đen.
Nữ chủ nhân lắc lắc đầu, liền tùy bọn nhỏ đi.
Trang điểm xong, bốn người chụp được bức ảnh gia đình.
……
Vào ban đêm một ngày nào đó, nửa đem Tina thức dậy đi WC, sau khi trở về bò lên trên giường.
Tùy tay sờ một cái, lại phát hiện Los có nhiều thêm hai cái đầu.
Los thân thể không khoẻ, ban ngày nằm bò trên mặt đất nghỉ ngơi, thường xuyên ngủ gật.
Nữ chủ nhân muốn cho nó uống thuốc, ai ngờ tập trung nhìn vào, thế nhưng phát hiện đuôi của Los biến thành rắn, trên người còn quấn quanh rắn độc.
Bà hoảng sợ, làm rơi ly pha lê trên mặt đất.
Los bị thanh âm làm tỉnh giấc, lười biếng ngáp một cái.
Nữ chủ nhân kinh hồn táng đảm mà xem đi xem lại, lại phát hiện tất cả đều bình thường.
Giống như là do bà hoa mắt mà nhìn lầm, mới sinh ra ảo giác.
Nhưng mà cách một thời gian, bà trong lúc vô ý lại thấy trên cổ Los có nhiều hơn hai cái đầu.
Nữ chủ nhân lo lắng sốt ruột, đem việc này nói cho chồng.
Ai ngờ sắc mặt chồng trở nên nghiêm trọng, “Tôi cũng thấy, không biết có phải là bệnh lạ không.
Chờ lát nữa tôi sẽ đi tra tư liệu, xem có thấy cách xử lý không.”
……
Trong thư phòng, nam chủ nhân lật xem vô số quyển sách.
Ông viết xuống trang sách có tựa đề “Bệnh tật thường thấy ở vật nuôi trong nhà”, “Vì sao chó con lại mọc ra cái đầu thứ hai? Chẳng lẽ là bệnh lạ?”
Tiếp theo lấy ra quyển sách truyền thuyết thần thoại, ở bên cạnh hình ảnh chó ba đầu địa ngục viết xuống, “Thì ra là ác ma bám vào người.”
Cuối cùng mở ra Kinh Thánh, viết xuống chỗ lời tựa, “Lạy chúa nhân từ! Xin hãy đuổi ác ma đi, phù hộ một nhà chúng con khỏi vận rủi.”
Trầm tư hồi lâu, ông vẫn cứ không muốn từ bỏ Los.
Vì thế tìm kiếm linh mục ở giáo đường nhờ trợ giúp, hy vọng có thể đuổi ác ma đ.
……
Linh mục đi vào trong nhà, tính toàn chúc phúc cho chó con.
Ai ngờ ông càng là tới gần, Los càng cảm thấy không thoải mái.
Cuối cùng thậm chí không khống chế được chính mình, nhào qua cắn linh mục bị thương.
Cuối cùng, linh mục chạy trối chết, cũng khuyên bảo nam chủ nhân mau chóng chuyển nhà, rời khỏi vận rủi.
Nam chủ nhân mặt ủ mày ê mà nói cho vợ, “Nếu cứ tiếp tục ở lại biệt thự chúng ta có thể sẽ gặp nguy hiểm, cần nhanh chóng rời đi.”
Nữ chủ nhân lo lắng sốt ruột, “Nhưng Los làm sao bây giờ? Nó vẫn còn nhỏ.”
“Đừng quên con gái Tina của chúng ta.” Nam chủ nhân vạn phần bất đắc dĩ, “Nó thường chơi cùng Los.
Vạn nhất Los phát cuồng, tổn thương đến Tina thì làm sao bây giờ?”
Tức khắc, nữ chủ nhân bị thuyết phục, “Vì Tina, chúng ta cần phải rời đi thôi.”
……
Tina lặng lẽ tiến vào thư phòng của bố, trộm cầm mấy quyển sách truyền thuyết thần thoại về phòng.
Đọc một hồi lâu, rốt cuộc tìm thấy tư liệu về Chó Ba Đầu Địa Ngục Cerberus.
Cô tùy tiện lấy một tờ giấy ghi chú, nghiêm túc viết xuống hai chữ “Ác ma.”
Sau đó quay đầu lại cười nói, “Los là ác ma sao, về sau khẳng định sẽ trưởng thành cao lớn soái khí.”
“Ngao ô.” Los cẩm nhận được thái độ phát sinh biến hóa rất nhỏ của nam nữ chủ nhân, sâu trong nội tâm có chút bất an, nằm trong góc phòng đáng thương mà kêu to.
“Mặc kệ phát sinh chuyện gì, Tina cùng Los vĩnh viễn là bạn tốt.” Tina đưa ra lời thề son sắt bảo đảm, cũng trịnh trọng mà đem những lời này viết ở sau lưng chụp ảnh chung.
……
Buổi chiều ngày 20 tháng 8, nữ chủ nhân lần cuối cùng viết nhật ký vật nuôi, sau đó đem nhật ký bỏ vào ngăn kéo, khóa lại.
Bà vốn tính toán đem chìa khóa bỏ vào trong tú, ai ngờ trong lúc vô tình chìa khóa bị rơi xuống, cuối cùng lăn đến dưới tấm thảm.
Nghĩ đến buổi tối liền phải rời khỏi biệt thự, nữ chủ nhân liền lười nhặt, trực tiếp rời khỏi thư phòng.
……
Buổi tối, nữ chủ nhân mở ra đồ hộp cho chó, cũng tự mình đưa tới trước mặt Los.
“Hãy ăn hết nhé.” Nàng cười nói.
Nhưng mà thực tế, đồ hộp đã bị trộn lẫn với rất nhiều thuốc ngủ.
Los không nghi ngờ gì cả, sau khi ăn xong nặng nề ngủ.
“Mau thu thập đồ vật, chúng ta rời đi ngay bây giờ.” Nam chủ nhân gấp gáp thúc giục.
Tina dùng sức khóc nháo, không muốn rời đi.
Nam chủ nhân sợ Tina đánh thức Los, chỉ đành phải ôm nữ nhi dỗ, thuận tiện che miệng cô lại.
Nữ chủ nhân nhanh chóng thu dọn hành lý.
Bà mở ra tủ sắt, đem tất cả vật phẩm đáng giá mang đi.
Sau đó tiến vào phòng ngủ, đem trang sức lấy đi.
Tiếp theo mỗi người lấy hai bộ quần áo, hỗn loạn mà đặt cùng nhau.
Cuối cùng, người một nhà thừa dịp đêm tối, vội vàng rời khỏi biệt thự.
Ngày hôm sau, Los từ từ tỉnh lại, lại phát hiện trong một đêm người nhà đều biến mất không thấy đâu, chỉ có nó bị bỏ lại.
……
Sau lại, Los trở lại chuồng chó.
Mỗi ngày đều trông mong nhìn biệt thự, hy vọng có một ngày, người nhà sẽ một lần nữa xuất hiện trước mặt nó.
Mỗi khi có người xa lạ tiến vào, phá hư đồ đạc nó sẽ tỏ vẻ hung ác mà đuổi đi, bảo vệ lãnh địa.
Thời gian trôi đi, một nhà ba người Tina không hề trở về.
Mà Los, cuối cùng trở thành thần bảo hộ cho biệt thự hoang này, ngày qua ngày, cô độc mà canh gác.
****
Video được biên tập từ nhiều cảnh tượng, độ dài tổng cộng chỉ có năm phút, nhưng lại chứa lượng tin tức khổng lồ.
Chẳng những báo cho người chơi chân tướng sự việc, mà còn chỉ ra nơi dấu manh mối.
Vân Lạc xem xong, phản ứng đầu tiên là về sau chơi game tuyệt đối không thể dễ dàng đưa ra kết luận.
Huyết Chi Ảnh mới vừa tiến vào phó bản liền suy đoán, “Trong một đêm, người một nhà tại biệt thự đều biến mất không rõ tung tích, có thể thấy được biệt thự có đồ vật xấu bám vào, gia đình vốn dĩ ở đây đã gặp bất trắc.”
Ý kiến được đưa ra đầu tiên, lúc sau rất khó sửa đổi.
Ví dụ như phó bản lần này, nếu không phải tìm được nhiều manh mối, suy đoán đi vào ngõ cụt có lẽ đã không tìm ra chân tướng.
Trong lúc cô đang suy nghĩ, Tư Đồ đã trả lời tin nhắn, “Hai kiện đạo cụ tôi đều lấy.
Lông tóc của Chó Ba Đầu Địa Ngục giá thị trường là 5000, nơ đen giá thị trường là 6000, tôi chuyển khoản một lần, cô gửi một kiện đạo cụ lại đây.”
Vân Lạc có chút kích động, cô ép mình kiềm chế, trả lời, “Được.” Sau đó rời khỏi trò chơi.
Ba phút sau, tin nhắn nhắc nhở, thẻ ngân hàng nhận được 6000 tệ.
Vân Lạc nhìn đi nhìn lại tin nhắn vài lần, trái tim bang bang đập, con số này thế nhưng là tiền thật!!
Hít sâu mấy lần, cô đăng nhập vào trò chơi, đem Lông tóc của Chó Ba Đầu Địa Ngục gửi cho Tư Đồ qua hòm thư.
Chỉ một lúc sau, liền nhảy ra tin nhắn mới, nhắc nhở thẻ ngân hàng nhận được 7200 tệ.
Xác định con số xong, Vân Lạc lại lần nữa đăng nhập trò chơi, đem nơ đen gửi đi.
Sau đó…… Nhìn chằm chằm vào số dư thẻ ngân hàng, lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Ngắn ngủn ba giờ đồng hồ, cô liền kiếm được 13200 tệ! Sắp giàu rồi!
Tư Đồ cũng rất hài lòng, nhắn lại, “Hy vọng sau này cô có thể kiếm được càng nhiều đạo cụ trân quý, hợp tác vui vẻ.”
Không đợi cô trả lời, anh liền offline.
Vân Lạc lăn lộn ngắm nhìn số dư thẻ ngân hàng, trong đầu tạm thời không nghĩ được gì khác.
****
Trong chung cư đơn, khoang trò chơi chậm rãi mở ra.
Tư Đồ Cảnh đứng lên, pha một ly cà phê, sau đó trả lời tin nhắn thoại.
Trong phòng bỗng nhiên vang lên giọng nói vội vàng, “Anh, xin anh giúp em đi! Em sắp phát điên rồi!”
“Trò chơi online Vô Hạn Cầu Sinh chỉ mới ra mắt được tròn hai tháng, người chơi có thể đạt được đánh giá cao cấp không nhiều lắm.
Kể cả dám bỏ tiền, thu mua với giá cao, cũng không có chỗ để mua.
Hàng tồn trên thị trường trữ hàng đã bị mua hết, còn không chính là không nỡ bán hoặc không chịu bán.”
“Anh hãy giúp em, vì huynh đệ mà xoát phó bản nhiều hơn, xoát đạo cụ nhiều hơn.
Em bảo đảm, chỉ cần lần này em vượt qua được cửa ải khó khăn này, từ nay về sau mặc kệ lên núi đao xuống biển lửa, mặc cho anh sai xử, tuyệt không hai lời!”
Nghe xong lời nhắn thoại, Tư Đồ Cảnh nhấp một ngụm cà phê, biểu tình có chút bất đắc dĩ.
Gia hỏa gọi điện thoại tên là Tư Đồ Trường Không, là em họ của anh.
Sự việc phải nói đến từ nửa tháng trước.
Tư Đồ Trường Không có một đối thủ một mất một còn tên là Triệu Kim Minh.
Hai người này từ nhỏ đến lớn đã không hợp nhua, luôn luôn đấu tranh quyết liệt.
Hôm nay anh mua siêu xe, ngày mai tôi đặt hàng số lượng có hạn.
Hôm nay anh ôm người mẫu, ngày mai tôi đập số tiền lớn đào góc tường.
Hôm nay anh mua tranh của danh họa thế gưới, ngày mai tôi sưu tầm trân bảo hiếm có.
……
Vừa vặn hai người đều là phú nhị đại, gia cảnh tương đương.
Vì thế đấu đá thật nhiều năm, ai cũng không thắng được đối phương.
Khi trò chơi Vô Hạn Cầu Sinh xuất hiện, Triệu Kim Minh liền đề nghị, đừng đấu tiền nữa thay vào đó so IQ đi.
Tư Đồ Trường Không chỗ nào chịu nhận thua? Lập tức dũng cảm ứng chiến.
Tuy rằng hắn đến Vô Hạn Cầu Sinh là gì cũng không biết……
Sau đó mới chơi thử một lần, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu —— phó bản cực kì khó, thiếu điều muốn quỳ xuống! Dùng cái này quyết định thắng bại, nghĩ như thế nào cũng không yên tâm được.
Nghĩ đến nếu như so tài thất bại, ở trước mặt Triệu Kim Minh cả đời đều không dám ngẩng đầu, Tư Đồ Trường Không liền tái mặt.
Vì thế anh ta một bên đập tiền thu mua đạo cụ trân quý, một bên mang theo đạo cụ tiến vào trò chơi (có đạo cụ có thể sống càng lâu, còn có tỷ lệ đạt được đánh giá càng cao), nỗ lực nghiên cứu kỹ xảo qua màn.
Trong lòng lén lút hy vọng chính mình có thể trở thành đại lão, nghiền áp Triệu Kim Minh.
Ai ngờ Triệu Kim Minh cũng không ngu, thế mà cũng thu mua đạo cụ.
Hai người cùng nhau tranh đoạt, trực tiếp khiến cho giá đạo cụ tăng gấp 10 lần.
Hơn nữa từ đó về sau, trên thị trường rất khó mua được đạo cụ trân quý.
Trò chơi chính thức phát hành vào ngày 1 tháng 9, tình huống vô cùng khẩn cấp.
Có tiền mà không có chỗ tiêu, sống chết cũng không mua được đạo cụ.
Không còn biện pháp nào khác, Tư Đồ Trường Không chỉ có thể dựa vào nhân mạch, kêu gọi bạn bè tiến vào trò chơi hỗ trợ xoát đạo cụ.
Tư Đồ Cảnh khi còn nhỏ vì cha mẹ bận rộn công tác, quanh năm không ở nhà nên thường xuyên đến nhà Tư Đồ Trường Không cọ cơm, vì thế vinh quanh bị bắt.
Không nhanh không chậm uống xong cà phê, anh trả lời tin nhắn, hứa hẹn nói, “Anh sẽ hỗ trợ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...