Sáu giờ tối.
“Anh Phong ơi!”
Đúng như ước hẹn từ lúc trưa nay với Trương Tam Phong, Đặng Thùy Dương đã có mặt ở trước cổng nhà gọi cậu.
Thùy Dương diện một bộ váy trắng liền thân dài quá gối, đi một đôi giày trắng không rõ của hãng nào nhưng chắc chắn không phải hàng hiệu, bởi vì gia cảnh nhà cô cũng khá bình thường.
Mái tóc đen ngắn của cô được thả xuống ngang vai, kẹp lại bằng một cây kẹp tóc màu xanh lam. Vóc dáng nhỏ nhắn kết hợp với gương mặt trẻ con được trang điểm nhẹ nhàng, trông không khác gì một tiểu loli siêu cấp cute phô mai que.
Trương Tam Phong nhìn thấy Thùy Dương cũng phải đứng hình mất mấy giây.
Bị nhìn chằm chằm khiến cho cô nàng gượng ngùng, Trương Tam Phong cười cười đánh trống lảng.
“Đã đợi lâu chưa, mà em có xe chứ?”
Thùy Dương một mặt không vui oán giận: “Anh là con trai đấy! Chẳng lẽ em đã chủ động thế này rồi còn phải chuẩn bị xe sao?”
“Khụ khụ... Anh về quê bằng tàu điện, xe hình như là để quên ở bệnh viện rồi.”
“Hừ! Anh thay bộ đồ khác đi. Em về nhà lấy xe.” Dứt lời Thùy Dương phụng phịu trở về nhà.
Một lát sau, Trương Tam Phong thấy cô nàng dắt tới một chiếc xe đạp diện cũ. Đây chắc hẳn là chiếc xe hồi còn đi học cấp ba của cô, bây giờ thì để ở nhà cho bác gái đi chợ.
“Anh còn chưa thay quần áo? Đây là buổi hẹn hò đầu tiên của em đấy, em nghiêm túc một chút có được không.”
Bị phê bình về bộ đồ ngủ kẻ caro của mình, Trương Tam Phong cũng không biết làm sao cả. Toàn bộ quần áo chưng diện cái gì đều vứt ở biệt thự trên thành phố rồi, mang về quê cũng chỉ toàn là mấy bộ đồ ngủ cùng áo khoác mùa đông.
“Thôi thôi, anh mau lên xe đi, muộn lên thị trấn không mua được vé xem phim đâu.”
Chỉ thấy Thùy Dương đưa tới một chiếc mũ bảo hiểm kiểu dáng Hello Kitty rồi vỗ vỗ yên sau nói.
Nhưng mà các cụ đã dạy rồi “Mẹ đánh không đau bằng ngồi sau con gái”, Trương Tam Phong không muốn mất thêm điểm nữa, cậu vội dành lấy quyền lái xe.
“Đưa anh đèo cho. Lâu lắm rồi không được đi xe điện.”
Thùy Dương lo lắng hỏi: “Anh đang bị bệnh mà, để em đèo cho.”
“Không sao! Anh đang điều trị, bệnh tình đã khá hơn.”
“À phải rồi, bây giờ bệnh đang có cái dịch COVID gì đấy, tuy không lan tới Lạc Quốc nhưng mà cẩn thận vẫn hơn.”
Vừa nói Trương Tam Phong vừa móc túi áo ra hai cái khẩu trang y tế, tự mình đeo một cái, còn một cái thì đưa cho Thùy Dương.
Nếu mà là đang chơi game giả lập tình cảm thì lúc này sẽ là.
*Tinh! Đặng Thùy Dương hảo cảm +1.
Bất quá ngồi ở vị trí lái xe, Trương Tam Phong hoàn toàn không thấy được biến hóa trên gương mặt của Thùy Dương. Cậu hết sức chăm chú điều khiển xe đạp điện thẳng tiến lên thị trấn.
“Em chỉ đường giúp anh, lâu lắm rồi không về quê nên chẳng biết đường gì cả.”
Trương Tam Phong quay trái quay phải ngắm nhìn quang cảnh làng quê, chỉ nghe được ở phía sau Thùy Dương khẽ dạ một tiếng. Ôi cái âm thanh tựa như âm hưởng vọng xuống từ thiên đàng làm cho đầu óc bất cứ ai nghe được cũng phải ngây ngẩn.
Anh thanh niên gần ba mươi năm chưa một lần được hèn hò, lúc này cũng không khác gì một cậu trai mới lớn, lần đầu đi chơi với bạn gái. Trái tim bị làm cho xao xuyến, loạn nhịp đập thình thịch.
Hai vị nam nữ, tuy lớn đầu rồi nhưng cũng chỉ là hẹn hò lần đầu tiên, hoàn toàn không có một chút xíu kinh nghiệm tình cảm nào cả. Đến ngay cả việc đi xem phim này cũng là do Thùy Dương nhắn tin hỏi thăm ý kiến của mấy cô bạn thân cùng phòng ký túc xá.
Cho nên đôi nam nữ một đường đi tới rạp chiếu phim ở trên thị trấn cũng chỉ nói chuyện về vấn đề đường đi mà thôi.
Vào trong rạp. Cả hai người lại cũng chẳng biết là nên xem phim nào, Trương Tam Phong chỉ hỏi xem phòng nào còn trống nhiều ghế liền trực tiếp mua mười vé bao xung quanh. Còn Thùy Dương thì chạy đi mua bỏng ngô cùng đồ uống, cô cũng không quan tâm là xem phim gì, đi chung với anh ấy là được.
“Anh Phong, mua được vé chưa.”
Trương Tam Phong tươi cười dơ tay làm thủ thế ok rồi dẫn đầu đi vào trong phòng chiếu phim.
Một lớn một nhỏ nối đuôi nhau đi trong đại sảnh tựa như hai anh em, vô cùng thu hút ánh nhìn của những người xung quanh.
Đặng Thùy Dương cũng thấy vừa tức giận mà vừa buồn cười.
“Phong đầu gỗ! Phá hỏng buổi hẹn hò đầu tiên của mình.”
Phim đã sắp chiếu, Trương Tam Phong kéo tay áo Thùy Dương ngồi xuống vị trí mà cậu đã mua.
Trong phòng đầy ắp người, cho nên mười ghế trống trải vây xung quanh hai người quá chói mắt.
“Người có tiền có khác. Sao không bao luôn cả phòng đi mà hú hí với nhau.”
“Thằng khốn nạn kia a. Về quê nghỉ Tết cũng mang luôn cẩu lương về mới chịu được à.”
“Để tao chống mắt lên coi chúng mày hạnh phúc được bao lâu.”
Trương Tam Phong: “....”
“Các vị à, là tôi ăn của nhà các người, uống của nhà các người hay sao mà nói nhiều như vậy. Tập trung nhìn phim đi có được hay không, nhìn hai người chúng tôi làm cái gì?
Đặng Thùy Dương bị tiếng xì xào bàn luận làm cho xấu hổ co rụt cổ lại như chú mèo nhỏ đang sợ hãi. Trương Tam Phong vô thức nắm lấy bàn tay trắng nhỏ của cô để trấn an.
*Tinh! Đặng Thùy Dương hảo cảm +10.
Một lát sau toàn bộ phòng đều yên tĩnh lại, phim đã bắt đầu chiếu.
Tựa phim tên “Alive”.
Một chữ này vừa mới hiện lên lập tức làm cho Trương Tam Phong trấn động.
Nhiệm vụ (E)
Alive: Sống sót cho tới khi đội cứu hộ tới. [Số người tham gia 0/10]
Đúng vậy. Đây chính là một nhiệm vụ mà Trương Tam Phong đã nhìn thấy trong danh sách nhiệm vụ cấp E. Nhưng vì nội dung nhiệm vụ yêu cầu là chờ tới khi đội cứu hộ tới, lỗ hổng quá lớn, biết bao giờ đội cứu hộ mới tới, trong nhiệm vụ đó nguy hiểm thế nào cũng không biết nên chẳng thấy có ai lựa chọn cả.
Lúc này xem nội dung cốt truyện như thế nào, nếu ổn thỏa thì sẽ lập tức tham gia.
Trương Tam Phong vẫn nắm chặt lấy tay của Thùy Dương và tập trung hoàn toàn lên màn ảnh, cẩn thận ghi nhớ từng chi tiết của bộ phim.
[17929]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...