Vô Hạn Mật Thất Đào Sinh


Đây là một bức ảnh được xé thành nhiều mảnh nhỏ và sau đó được cẩn thận dán lại với nhau.

Trong bức ảnh, một người phụ nữ trung niên đứng trước cánh đồng ôm một cô gái trẻ mặc váy.

Một người có chút dè dặt, trên mặt ửng hồng, người kia lại có chút ngượng ngùng mím môi, một lúm đồng tiền nở lộ ở khóe miệng.

Biểu cảm của họ khác nhau nhưng nụ cười của họ đều vui vẻ và đầy hy vọng.

Phía sau bức ảnh có vài dòng chữ: “Tôi đã trúng tuyển vào đại học, ngày tôi nhận được thông báo trúng tuyển cũng là ngày sinh nhật của mẹ tôi.

Tôi muốn dùng tin vui này để chúc mẹ luôn khỏe mạnh.

Sau khi tốt nghiệp và kiếm được tiền, tôi sẽ cùng mẹ đi du lịch khắp nơi— Con gái của mẹ, Lý Vân, 2018/07/20”

Dưới nét chữ của cô, ngoài ra còn có một dòng viết bằng bút chì trông giống như nét chữ của một đứa trẻ.

Bên cạnh tấm ảnh hơi cong và nhìn khá lớn.

"Cảm ơn bé nhỏ.

Mẹ yêu con."

Tô Tử Lê im lặng một lát, kìm nén một loại cảm xúc nào đó chợt dâng lên trong lòng, lấy ra cuốn sổ màu đen, nhập vào ngày tháng trên ảnh——


[0720]

“click” một tiếng, khóa mật khẩu đã được mở ra.

Ở trang đầu tiên, một khuôn mặt tươi cười được vẽ bằng bút đánh dấu màu xanh lam, tiếp theo là dòng chữ "nhật ký".

Chỉ cần nhìn lướt qua nó, cậu đã thấy vài trang đầu tiên của cuốn nhật ký được viết rất đơn giản, về cơ bản, đó là những gì Lý Vân đã làm hôm nay và những gì đã xảy ra với cô.

Tô Tử Lê nhanh chóng lướt qua mấy trang đầu tiên, sau đó ngón tay dừng lại, ấn vào phần cuối của một trang nào đó.

"Ngày 6/9/2018, khóa huấn luyện quân sự kết thúc, tôi xách vali về ký túc xá.

Bạn cùng phòng có vẻ không thích tôi cho lắm".

Đây có lẽ là khởi đầu cho sự bất đồng giữa cô với bạn cùng phòng, nhưng cậu không biết tại sao những người đó lại làm như vậy với Lý Vân.

Ở phần sau, Lý Vân tựa hồ mất đi hứng thú viết nhật ký, ở trang tiếp theo của nhật ký lại quay lại vài ngày trước.

“2018/09/15.”

"Hôm nay họ đổ nước vào tủ của tôi."

"Tất cả quần áo của tôi đều ướt đẫm."


"Tôi đã đánh nhau với họ, nhưng tôi không thể đánh thắng họ."

“2018/09/19”.

“Sách của tôi bị xé nát.”

“Có lẽ tôi nên đưa chúng vào thư viện.”

“24/09/2018”

"Họ xé ảnh của mẹ và tôi."

“Tôi đã đi hỏi lớp trưởng về đơn xin chuyển ký túc xá nhưng không có.”

“Tôi có thể tự viết được không?”

“26/09/2018”

“Đây có phải là cách mà họ đối xử với các cô gái nhà quê không?”

“Tôi không nên ở đây à?”

"...Tôi muốn về nhà."

......

Lật ra phía sau là một chồng nhỏ hóa đơn mua thuốc từ bệnh xá.

Về cơ bản chúng chứa đầy thuốc bột Vân Nam, băng, băng cá nhân và các loại thuốc dùng để điều trị vết thương ngoài da.

Với số lượng lớn như vậy, có vẻ như sau đó Lý Vân thường xuyên bị người trong ký túc xá đánh đập.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui