Vô Hạn Lưu Trò Chơi Tiến Hóa


Qua nửa tháng tưới kì hạn, Vân Hân đúng giờ gọi điện thoại.
Đợi một lát, điện thoại được kết nối.
“Là tôi.” Đầu bên kia điện thoại, vang lên giọng nói khàn khàn của Ngô Bằng.
“Anh là Ngô Bằng sao?” Vân Hân hỏi.
“Là tôi.” Ngô Bằng trả lời.
Giác quan thứ sáu không cảm giác đối diện đang nói dối, Vân Hân yên tâm, “Không có việc gì thì tôi cúp máy.
“Chờ một chút!” Ngô Bằng gọi người lại, do dự một lát, mới cười khổ nói, “Chị à, thì ra cuộc sống thật sự phải có A mới được.

Không thể là B, không thể là C, cũng không có đường cò kè mặc cả.”
Động tác Vân Hân dừng lại, “Cậu biết rồi?”
“Ừ.” Giọng nói Ngô Bằng mệt mỏi không nói nên lời, “Thí nghiệm kết thúc, chỉ có một lão quân binh sống sót, chính là người cô cứu.”
Vân Hân nghĩ thầm, trong dự liệu.

Những người già khác tự cứu mình đã rất khó khăn, trông cậy vào bọn họ ngoại trừ chính mình còn cứu thêm mười người......!Không cân nhắc kỳ tích xảy ra, tôn trọng sự thật khách quan, cho ra kết luận chính là không có khả năng.

“Việc này anh có thể nói với tôi sao?” Vân Hân hoài nghi.
Ngô Bằng không thèm để ý, “Tôi ngay cả chuyện một mình ở lại viện dưỡng lão còn không sợ, còn sợ nói những chuyện này cho cô, trái với quy định?"
Vân Hân ngẫm lại cũng đúng, “Vậy anh nói đi.”
“Sau khi cô đi, viện trưởng đột nhiên nói, phải cố gắng hết sức để các cụ tự cứu mình, cứu giúp lẫn nhau.” Ngô Bằng cẩn thận hồi tưởng, tâm tình càng thêm nặng nề, “Lúc đầu tôi không rõ vì sao, còn phản đối.

Nhưng tôi nói không tính, tất cả đều tiến hành theo chỉ thị của viện trưởng.”
"Người già chết, bị thương, rất nhiều người đều sợ hãi.

Lúc này có người đề nghị rời khỏi viện dưỡng lão, muốn về nhà.

Viện trưởng không cho, nói nếu bọn họ đi ra ngoài, sẽ ảnh hưởng, tổn thương đến những người khác.

Người già không tin, liên hợp lại phản kháng, kết quả bị công nhân viên chức trấn áp."
“Chị, không phải cô nói người già đều là tự nguyện đi sao? Sao tôi thấy không giống?
“Hai khả năng.” Vân Hân nghĩ nghĩ, giải thích, “Viện trưởng tin tưởng các cụ tự nguyện, nhưng cô ta bị lừa.”

"Còn có một khả năng, người già lúc đầu tình nguyện, đợi đến khi cái chết thật sự đến, bọn họ sợ hãi, hối hận, không muốn nữa."
“Ai.” Ngô Bằng nặng nề thở dài, “Dù sao cũng lăn qua lăn lại một tuần, ngoại trừ lão quân binh kia, một người cũng không còn.’
“Tôi thấy lòng nóng như lửa đốt, thực lực bộc phát, lời tiên tri rốt cục tinh chuẩn một lần.

Sau khi cứu rất nhiều người, tppo mới hiểu được hết thảy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
“Chị, chị rời đi là đúng.

Nhìn các cụ già qua đời, cảm giác này quá khó chịu.”
"Cô nói, làm loại thí nghiệm này có ích lợi gì? Không thể để kệ cho các cụ già bị bệnh sao? Tử vong tự nhiên cũng không giày vò mạnh hơn như vậy được!" Ngô Bằng chỉ ở bên cạnh nhìn, đã cảm thấy chính mình như mắc phải bệnh tâm lý.
“Vốn dĩ kế hoạch lag công bố ra toàn xã hội công bố, cảnh báo mọi người.” Vân Hân nói, “Nhưng kết quả thực nghiệm cho thấy, tùy tiện thông báo sẽ khiến con người bị vận rủi quấn thân, chỉ có có được cấp bậc A hoặc A trở lên mới có thể giải trừ.”
Ngô Bằng trầm mặc, một lát sau mới nói, “Chỉ vì chuyện này? Khiến các cụ già chết thảm?”
"Đã mở cung thì không thể khiến mũi tên quay đầu lại.

Lúc đầu đã đồng ý, về sau sợ hãi, muốn đổi ý thì không đổi ý được." Vân Hân thở dài,
“Tôi sẽ không làm cho bọn họ chết vô ích như thế.” Ngữ khí Ngô Bằng trở nên kiên định, vội vàng cắt đứt điện thoại, như vội chuyện gì đó.
Vân Hân nhìn điện thoại bị cắt đứt, rất lâu sau không nói gì.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui