Vô Hạn Lưu Trò Chơi Tiến Hóa


“Là thật.” Vân Hân nói với anh ấy, “Nếu người khác nói dối trước mặt tôi, tôi có thể nhận ra.”
“Chuyện này chuyện này......” Ngô Bằng nói không ra lời.
Toàn bộ mọi chuyện phức tạp vượt xa tưởng tượng của anh ta, không biết làm thế nào mới tốt.
Nói cho cùng, anh ấy chỉ là dân chúng bình dân, trước đó căn bản chưa từng thấy trận chiến như vậy.
“Nếu như bây giờ anh không đi theo tôi, sau này chỉ có một mình, không nhất định sẽ đi được.” Vân Hân cảnh cáo.
Ngô Bằng giãy dụa hồi lâu, cuối cùng quyết định, “Tôi không đi, tôi vẫn muốn cứu bọn họ! Không biết có được hay không, ít nhất thử chút, cứu thêm một người cũng là một người.”
Sau đó báo ra một chuỗi số, nhờ Vân Hân, “Đây là số điện thoại của tôi, phiền cô nửa tháng sau gọi điện thoại cho tôi.

Nếu an toàn, tôi sẽ nghe.


Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không nghe điện thoại, cô hãy báo cảnh sát, nói tôi mất tích có liên quan đến viện trưởng.”
“Không tiếc liều mạng cũng phải đi cứu những cụ già kia, đáng giá sao?” Vân Hân nhẹ giọng hỏi, “Muốn bọn họ thoát khỏi nguyền rủa thật sự rất khó, gần như là tạo kỳ tích.”
Nhưng mà kỳ tích sở dĩ được gọi là kỳ tích, chính là vì xác suất nó xảy ra cực thấp, bình thường có thể bỏ qua không đáng kể.
Khó khăn nhất cũng không phải là dự đoán, lẩn tránh tai nạn, mà là để các cụ già tự cứu mình, đi cứu những cụ già khác.
Nếu như họ không thể một hơi cứu được hơn mười người, lấy được đánh giá A, như vậy tất cả cố gắng đều là phí công.
Ngô Bằng nở nụ cười, “Tôi do ông bà nuôi lớn, không có cách nào nhìn ông bà già cùng tuổi cứ như vậy chết đi.”
“Vậy nếu anh xảy ra chuyện gì, ông bà nội anh sẽ không đau lòng sao?” Vân Hân hỏi.
“Mấy năm trước bọn họ cũng đã qua đời.” Ngô Bằng nói, “Tôi độc thân một mình, không hề vướng bận, có thể tận tình làm chuyện mình muốn.”
Vân Hân nhìn Ngô Bằng, bỗng nhiên cảm thấy, anh ấy cũng là anh hùng.

Sau khi rời khỏi viện dưỡng lão, Vân Hân đón xe trở về phòng thuê.
Kết quả trở lại tiểu khu, nhìn lướt qua lại sợ ngây người - - cô mới đi ra ngoài bốn ngày, khi về thế mà nhà đã không còn! Nơi vốn dĩ là phòng thuê, biến thành phế tích cát sỏi gạch đá.
“Chuyện gì xảy ra thế?” Vân Hân tìm người hỏi thăm.
Chủ cửa hàng nhỏ gần đó nói với cô, “Người thuê nhà, để tiết kiệm tiền, nấu cơm bằng khí ga.

Không biết là do thao tác không đúng cách hay cách nào khác, khí ga phát nổ, làm nổ tung toàn bộ tòa nhà."
Vân Hân ngơ ngẩn.
Bạch Vi đúng là đã điều tra ra không ít chuyện, nhưng cũng có một ít, chỉ có chính cô biết.
Ví dụ như, bà ngoại từng nói với cô, nhất mạch vu nữ trời sinh sẽ bị tai nạn hấp dẫn, không tự giác sẽ tới gần, mà dẫn đường cho nhân loại chạy trốn từ trong tai nạn là thiên chức của vu nữ.

Cô chưa từng những lời hoài nghi này là thật hay giả, cho đến khi người thân lần lượt ly thế.
Mẹ cô khăng khăng kết hôn sinh con, cuối cùng cha cô gặp gỡ sự cố ngoài ý muốn qua đời.

mẹ cô buồn bực không vui, không bao lâu đã đi theo.
Bà ngoại cô đã từng thích một người.

Vì không đưa vận rủi tới cho đối phương, sau khi phát hiện mình mang thai, không để lại một dòng chữ đã rời đi.

Chờ đến cô lớn lên, bà ngoại nói quá mệt mỏi, không muốn sống nữa.
Cô bắt đầu tự hỏi, người một nhà các cô, rốt cuộc là biết trước tử vong, hay là đưa đến t·ử v·ong?
Quạ đen bị gọi là “chim báo chết”.

Bởi vì quạ đen một khi kêu, người già sắp chết sẽ vào hôm sau tử vong, thật sự giống như Tử Thần đưa người đi vậy.

Nhưng mà khoa học nghiên cứu cho thấy, quạ đen ăn thịt thối, mà trên người người sắp chết có mùi vị đó.

Quạ đen kêu, có thể là đang kêu “Ăn cơm”.
Quạ đen là thế này, như vậy vu nữ thì sao?
Vân Hân suy nghĩ rất lâu đều không có đáp án.

Chẳng sợ lên đại học cô chạy đi học hệ triết học, cũng không có thể nghĩ thông suốt.
Nhưng mà vấn đề này đối cô mà nói cực kì quan trọng, quan hệ đến người thân thiết có thể sẽ vì ở gần cô mà tử vong hay không.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui