Ngày thứ tư.
Vân Hân đang ở trong phòng theo dõi, bỗng nhiên ngoài phòng truyền đến tiếng ồn ào.
"Lại làm sao vậy?" Ngô Bằng từ lần đầu gặp sự cố giật mình, đến bây giờ dần dần chết lặng, thật sự là vì trong khoảng thời gian này đã trải qua quá nhiều.
“Bãi cỏ đang cháy! Có người già bị nhốt ở bên trong, không thể chạy ra.” Sau khi nắm được tình huống, nhóm bảo vệ lập tức hành động, nhao nhao chạy ra ngoài.
Trong phòng theo dõi chỉ còn lại hai người Vân Hân và Ngô Bằng.
Ngô Bằng lại gần, lặng lẽ hỏi, “Cô không đi?”
Vân Hân nhìn anh ấy một cái, không lên tiếng.
“Gần đây xảy ra không ít chuyện ngoài ý muốn cô đều dự liệu được, chuyện này không có cảm ứng?” Ngô Bằng lại hỏi.
Vân Hân vẫn không nói lời nào, một lát sau dời tầm mắt về trên màn hình.
Lúc này, một bảo vệ trở lại phòng theo dõi, tựa như dự định thông qua bộ đàm dẫn dắt các đồng nghiệp cứu hỏa, cứu người.
Ngô Bằng rụt cổ, lui vào góc, một câu cũng không dám nói.
Lúc này, bãi cỏ cùng xung quanh bãi cỏ đều đang thiêu đốt.
Bởi vì bãi cỏ vô cùng khô ráo, thế lửa lan tràn rất nhanh.
Các cụ già bị dọa, nhao nhao chạy về phía bãi đất trống.
Nhưng tuổi bọn họ quá lớn, căn bản chạy không nhanh.
Có một số người già chống gậy mới có thể đi lại, có người chỉ có thể ngồi trên xe lăn, bị người đẩy đi.
Lúc này trơ mắt nhìn ngọn lửa nhảy tới, thế lửa lập tức muốn đem chính mình bao vây, chỉ có thể bất lực hô to, “Người đâu!”
Nhưng số lượng người chăm sóc thâm niên có hạn.
Lúc này đẩy xe lăn, cõng cụ già, thật sự không rời tay được.
Thời khắc mấu chốt, một lão già gầy đứng ra, “Ai đi đứng không tốt? Lại đây, tôi đẩy ra ngoài.”
Xe lăn là xe ông ấy ngồi, giờ phút này tình huống đặc thù, ông ấy nhường ra, còn định đẩy người đi tới nơi an toàn.
“Cảm ơn, cảm ơn ông.” Một bà lão tóc hoa râm được người đỡ, ngồi lên xe lăn trước.
Lão đầu cũng không nói nhảm, đẩy xe lăn chạy như bay đến bãi đất trống, đặt người xuống.
Sau đó lại đẩy xe lăn chạy trở về, “Tiếp theo là ai?”
Đi tới đi lui mấy lần.
Chờ bảo vệ chạy tới, bắt đầu dập lửa, ông ấy đã mệt mỏi thở dốc.
Nhưng cho dù như vậy, ông ấy cũng kiên trì trở về, dẫn cụ già chạy không nổi tới.
Từng chút từng chút, giống như kiến chuyển đường, các cụ già được lục tục chuyển dời đến nơi an toàn.
Đợi đến khi tất cả mọi người thoát khỏi nguy hiểm, lão đầu tê liệt trên mặt đất, mệt mỏi đến bắp chân run rẩy.
Đúng lúc này, lửa bị dập tắt, một tấm bảng trong suốt hiện lên trước mặt ông lão.
[Hoan nghênh tham gia trò chơi tiến hóa.]
[Chúc mừng người chơi đã thành công trong việc sống sót sau vụ cháy tàn thuốc lá số 114032.]
[Bởi vì ngài cứu vớt mười nhân loại, qua cửa đánh giá là "A", điểm thưởng thuộc tính: sức lực+0.2, độ nhạy cảm+0.2, cơ thể+0.2, tinh thần+0.2.]
[Lưu ý 1: Đánh giá vượt qua nhận được một lần và nhiều hơn "A" cấp (hoặc cao hơn) để người chơi có thể biết được sự tồn tại của trò chơi tiến hóa.]
[Bạn biết trước thông qua các con đường bất thường nên có debuff "xui xẻo quấn thân".
Nhận một và nhiều hơn một xếp hạng "A" (hoặc nhiều hơn), debuff "xui xẻo quấn tthaan" tự động loại bỏ.]
[Bạn đã nhận được đánh giá "A" và debuff "xui xẻo quấn thân" đã được loại bỏ.]
[Ghi chú 2: Tiêu chuẩn của đàn ông trưởng có thuộc tính bốn chiều là: sức lực 0.6, độ nhạy cảm 0.6, cơ thể 0.6, tinh thần 0.5.
Thuộc tính riêng biệt giá trị vượt qua 3, 6, 9, sẽ nhận được năng lực đặc thù.]
Một đoạn văn dài, trực tiếp khiến lão đầu nhìn đến ngây người.
***
Sau đó bảo vệ điều tra nguyên nhân sự cố, cuối cùng tra ra, nguyên nhân cháy là do tàn thuốc chưa tắt.
Có người già là người nghiện thuốc lá, không bỏ được thuốc lá.
Hết lần này tới lần khác hút xong sẽ tiện tay ném đuôi thuốc, lsij không tắt.
Trùng hợp chính là, lần này không ném tới nơi khác, lại ném vào bãi cỏ.
Gần đây trời khô vật khô, nương theo một chút lửa kia, cả bãi cỏ đều cháy.
Sau khi điều tra rõ ràng, bảo vệ tiến hành phê bình giáo dục người già ném tàn thuốc lung tung, chuyên này xem như kết thúc.
Cùng lúc đó, phòng viện trưởng.
Bạch Vi có vẻ mặt nghiêm túc, nhìn Vân Hân, “Cô không có gì muốn nói sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...