Vô Hạn Lưu Trò Chơi Tiến Hóa


Mọi chuyện sao lại biến thành như vậy? Đồng Giai cố gắng nhớ lại.
Mới đầu, cô ấy cho rằng Vân Hân cũng trẻ trung, ngây thơ, ngu xuẩn như Triệu Trạch Thần.
Sau lại phát hiện, ngây thơ chính là cô ấy, ngu xuẩn chính là cô ấy, bị người ta đùa giỡn xoay quanh chính là cô ấy, gì cũng không làm được, chỉ có thể vô năng cuồng nộ vẫn là cô ấy.
Đồng Giai không thể hiểu được, mình là một người trưởng thành đã trải qua công việc phong sương, sao lại bị một cô gái nhỏ tuổi hơn mình dễ dàng đắn đo.
“Sau tai nạn xe cộ, tôi hỏi cô có nhận thấy gì khác thường không.

Cô rõ ràng có thể biết trước nguy hiểm, lại nói không có gì đặc biệt, giống như thường ngày.” Đồng Giai lật lại nợ cũ.
“Đúng vậy, trước sau tai nạn xe cộ không có biến hóa rõ ràng.” Vân Hân giải thích, "Tôi phát hiện giác quan thứ sáu có thể cảnh báo, đó là chuyện thật lâu trước kia.”
Đồng Giai lại hỏi, "Vì sao gạt tôi? Nếu không phải tôi nhận ra, có phải cô định vĩnh viễn không nói cho tôi biết không?”
“Sau tai nạn xe cộ không lâu, cô phát hiện thể lực của mình tăng lên trên diện rộng, không phải cũng không muốn nói với người khác sao?” Vân Hân uống trà sữa, lắc chân, thuận miệng trả lời, "Sở dĩ nói cho tôi biết, chỉ là vì tìm người thương lượng.

Tôi không muốn tìm người thương lượng, cho nên không nhắc tới với ai.”

Cô tới tôi đi giao phong mấy lần, Đồng Giai ngạc nhiên phát hiện, vấn đề tựa như lại quay về, luôn có thể bay về đâm vào người cô ấy.
Cô ấy mệt mỏi, cuối cùng hỏi, "Sau này có tính toán gì không?”
Vân Hân nghĩ nghĩ trả lời, "Tìm một công việc, cố gắng sống, sống bình thường.”
“Hay là cùng tôi đến công ty mới làm việc.” Đồng Giai giả vờ lơ đãng nhắc tới.
“Không.” Vân Hân đứng lên, nghiêm túc nhắc nhở, "Cô tốt nhất cầu nguyện sẽ không bao giờ gặp tôi nữa, như vậy sẽ hạnh phúc hơn.”
Nói gì vậy? Không có Vân Hân, lúc tai nạn xe cộ cô ấy đã không còn.

Đối với cô ấy mà nói, gặp Vân Hân tuyệt đối không phải là chuyện xấu.
Đồng Giai rót một ngụm cà phê lớn, không muốn nói chuyện.
“Tuy rằng tôi lừa cô, nhưng lừa cô tài nguyên cuồn cuộn, sự nghiệp thành công, không cần mất mạng, nói tóm lại là một tên lừa đảo tốt.” Vân Hân tổng kết như vậy, sau đó cười nói với Đồng Giai, "Quên nói, dáng vẻ cô báo cảnh sát giả cứu người thật sự rất đẹp trai.”
“Tôi chỉ là người công cụ.” Đồng Giai quay mặt đi, "Cho dù tôi không ra mặt, cô cũng sẽ nghĩ biện pháp cứu bọn họ.”
“Cô sai rồi.” Vân Hân thẳng thắn, "Tôi vĩnh viễn không thể liều lĩnh như cô.


Nghĩ đến báo cảnh sát giả là một chuyện, đi làm lại là một chuyện khác.”
“Người kỳ quái.” Đồng Giai hừ hừ, "Bất kể nhìn từ phương diện nào, đều siêu kỳ quái.”
Vân Hân cười, "Có lẽ vậy.”
Đồng Giai không nói gì nữa, tâm tình lại tốt hơn trước không ít.
Ông chủ vào tù giẫm máy may, Vân Hân lại phải tìm việc làm.
Nói chung, cô thay đổi công việc tương đối chăm chỉ.

Có đôi khi nửa tháng đổi một lần, có đôi khi một hai tháng đổi một lần.
Cũng không phải nói như rồng leo, làm như mèo mửa không chịu được khổ, mà là ở công ty nào, ông chủ cũng luôn đột nhiên biến mất.
Ngày thứ ba sau khi gửi sơ yếu lý lịch, Vân Hân nhận được một email, "Rất vui được thông báo với ngài, sơ yếu lý lịch của ngài đã thông qua sơ sàng của công ty chúng tôi, mời ngài đến phỏng vấn lúc 9 giờ sáng ngày mai (ngày X tháng X năm X).
Người gửi - Viện dưỡng lão hồi phục sức khỏe.”
Chín giờ sáng ngày hôm sau, Vân Hân đúng giờ xuất hiện trước cửa viện dưỡng lão.
Công nhân viên chức dẫn đường, dẫn cô vào văn phòng phỏng vấn.
Trải qua trao đổi hữu nghị, Vân Hân biết được, cương vị tuyển dụng là chăm sóc viện dưỡng lão, công tác chủ yếu là làm bạn với người già, quan tâm, bảo vệ người già, giúp người già xây dựng lòng tin chiến thắng bệnh tật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận