Vô Hạn Lưu Trò Chơi Tiến Hóa


Đầu bếp Phó trừng mắt, hung dữ nói, "Thiên phú không sánh bằng người ta, còn không chịu chăm chỉ cố gắng.

Người ta trời sinh thần lực, các người không thể theo sau thì tới phòng tập thể thao rèn luyện nhiều hơn, đón đầu vượt qua biết không?"
Các đệ tử không ngừng kêu khổ, "Mỗi ngày bận rộn mệt thành chó, về nhà chỉ muốn nằm trên giường ngủ, làm sao có thời gian đi phòng tập thể thao?"
“Ngụy biện, đều là ngụy biện.” Đầu bếp Phó tức giận, cầm lấy muỗng lần lượt gõ đầu từng người.
Các đồ đệ chạy trối chết.
Đồng Giai đang đi báo cáo với ông chủ, trên đường gặp Vương Trạch, thuận miệng hỏi một câu, "Tiêm vắc-xin cho chó dại chưa?"
Vương Trạch thầm mắng xui xẻo, trên mặt lại bày ra nụ cười, "Sẽ tiêm, cô cứ yên tâm đi.”
Đồng Giai nghe vậy gật gật đầu, tiếp tục bận rộn.

Vương Trạch chạy đến dưới mái nhà không có một bóng người, móc bao thuốc lá ra, lấy ra một điếu thuốc châm lửa, hung hăng hút một hơi, "Mẹ nó, một nhân viên thu mua, thật đúng là coi trọng bản thân.”
Người khác có tiêm vắc xin phòng bệnh dại hay không, liên quan quái gì đến cô ta.

Quản rộng như vậy, không biết còn tưởng rằng cô ta là bà chủ!
“Ông đây sẽ không tiêm, cô có thể làm gì ông đây?”
Nói xong, cúi đầu quét mắt nhìn cá chân vết cắn.

Lúc này vết thương đã bắt đầu khép lại, thoạt nhìn cực kì bình thường, anh ta cũng không cảm thấy có bất kỳ khó chịu nào.
"Vắc xin phòng dại một hai ngàn, vắc xin phòng bệnh một kim một hai trăm, kẻ ngu mới tiêu tiền oan uổng này!"
Bất tri bất giác, ba tuần đã trôi qua.
Hôm nay, Triệu Trạch Thần một mình đi ném rác, trên đường trở về thấy Vương Trạch đeo khẩu trang, không khỏi nhíu mày, "Làm gì vậy?"
Từ sau sự kiện đá mèo, cảm giác của anh ấy đối với Vương Trạch kém đi rất nhiều, hai người đã thật lâu không nói chuyện.
Trong mắt Triệu Trạch Thần, hành vi của Vương Trạch rất lén lút, còn đặc biệt đeo khẩu trang, vừa nhìn đã biết là muốn làm chuyện xấu.
“Đau đầu, còn sốt nhẹ, vừa đi tiệm thuốc mua thuốc xong.” Vương Trạch thoạt nhìn rất suy yếu, vừa nói vừa ho khan hai tiếng.
Thấy vậy, Triệu Trạch Thần cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Vương Trạch nói xong, cúi đầu, vội vàng rời đi.

Ký túc xá nhân viên.
Vương Trạch thô lỗ mở hộp thuốc ra, nuốt viên thuốc xuống, nuốt nước uống.
“Không có việc gì, mình chỉ sốt nhẹ thôi, đây đều là triệu chứng sốt.” Miệng anh ta không ngừng nhắc tới, như là đang an ủi, lại như đang thuyết phục chính mình.
Nói là nói như vậy, Vương Trạch không khỏi nhớ lại đối thoại với nhân viên tiệm thuốc.
Lúc đó anh ta giả vờ thờ ơ nhắc tới, "Nếu như bị mèo hoang cắn, không tiêm vắc-xin phòng bệnh, bị bệnh dại, sẽ có triệu chứng gì?"
Nhân viên cửa hàng nói với anh ta, "Thời gian ủ bệnh không có triệu chứng, thường là sau 20 ngày mới phát bệnh.

Sốt nhẹ ban đầu, nhức đầu, toàn thân lười biếng, khó chịu, sợ hãi bất an, mất ngủ, giữa vết thương ngứa và tê dại, cuối cùng là thời kỳ hưng phấn sợ nước, sợ gió và sợ ánh sáng."
Tay cầm thuốc của Vương Trạch run lên, "Sao để phân biệt sốt nhẹ bình thường và bệnh dại?”
“Xem gần đây có bị động vật hoang dã cắn hay không, bị cắn thì cần cẩn thận.” Nhân viên cửa hàng giải thích, "Không rách da thì không sao, rách da chảy máu bình thường đều được đề nghị đi bệnh viện tiêm vắc xin phòng bệnh dại.”
“Nếu như không kịp tiêm vắc xin phòng bệnh dại thì sẽ thế nào?” Vương Trạch vội vàng truy hỏi.

Nhân viên cửa hàng nhìn ra chút gì đó, cẩn thận trả lời, "Không bị lây nhiễm còn tốt.

Nếu bị lây nhiễm, tỷ lệ tử vong của bệnh dại là 100%.”
Nghe vậy, trong lòng Vương Trạch căng thẳng.
“Nhưng mấy năm gần đây chính phủ có ý thức khống chế, tỷ lệ lây nhiễm bệnh dại giảm xuống từng năm.” Nhân viên cửa hàng an ủi anh ta," Chỉ cần không phải virus chó dại, cho dù bị chó cắn cũng sẽ không mắc bệnh dại.”
“Bị chó cắn cũng không nhất định bị bệnh dại, huống chi là mèo? Không thể xui xẻo như vậy được.” Nhớ lại xong, Vương Trạch ở trong ký túc xá không hiểu sao tìm lại tự tin, "Chỉ là không chú ý, sốt nhẹ, uống thuốc xong là tốt rồi.”




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận