Vô Hạn Lưu Chân Giẫm Hai Thuyền

"Đây là bản tin thời sự buổi tối của đài VTV4, xin chào quý vị và khán giả. Dạo gần đây, hàng loạt cái chết chưa rõ cách thức gây án đã xảy ra..."

Người dẫn chương trình nét mặt trầm trọng, thần sắc lờ đờ: "Theo thông tin mới nhất chúng tôi nhận được, chiều thứ tư, ngày 4 tháng 4 năm 2024, đã xảy ra 44 vụ giết người hàng loạt...rè...cách thức tàn bạo...rè rè...đến bây giờ hung phạm vẫn chưa được xác nhận danh tính...rè rè rè..."

"Các vị...hãy cẩn thận...ban đêm...rè rè...sát nhân...rè rè..."

Bụp một tiếng rồi tắt ngủm.

Nguyễn Tinh Nhã chống cằm ngồi xem tin tức đang chiếu trên chiếc ti vi kiểu cũ. Nó còn lớn hơn cậu mấy chục năm tuổi thọ, âm thanh cũng không được trong trẻo, không hiểu sao lại vẫn chưa bị ném vào trạm thu phế liệu.

"Ghê quá đi, đúng là biến thái."

"Không đúng...Hôm nay có phải thứ 4 đâu? Thứ 5 mà?"

"...Thời sự mà cũng đọc nhầm ngày được."

Cậu là nhân viên làm việc ở thư viện thành phố, mỗi ngày đều phải đến đây làm việc. Lâu dần cũng đã quen với cuộc sống nhàn nhã như thế này, cũng không có khát vọng gì mãnh liệt.

Còn sống là được.

Việc này nhẹ nhàng lương cũng cao, có điều, có một số chuyện xảy ra làm Nguyễn Tinh Nhã phản cảm ở nơi làm việc.


Đồng nghiệp của cậu, là một đám thần kinh có vấn đề, ngày nào cũng cúng bái thần, ăn mặc như giáo phái dị giáo, truyền bá những tư tưởng tâm linh lạ lùng, rùng rợn. Nhưng cậu là người theo chủ nghĩa duy vật, ra sức tránh né.

Cậu cứng đầu cứng cổ không tin tưởng vào dị giáo, kết quả là bị chúng đồng nghiệp xa lánh, cậu cũng không quan tâm. Có đồng nghiệp kiểu tâm thần như vậy, không cần còn hơn.

Nếu bọn họ thật sự là tổ chức tà giáo mê tín dị đoan, cậu liền báo cảnh sát hốt trọn ổ.

Bên ngoài rất nhanh lên đèn về đêm, cũng có nghĩa, công việc hôm nay của Nguyễn Tinh Nhã đã xong rồi.

Cậu phụ trách khóa cửa thư viện, sắp xếp lại sách báo vừa giao, bỏ lại trên kệ cho gọn, kiểm kê lại số lượng.

Thủ thư cũng nhàn, chỉ là ngồi suốt một chỗ, hơi ê mông.

Cạch.

Làm xong hết thảy, cầm lấy ba lô, chậm rì rì mà đi bộ về nhà. Nhà cậu thuê ở gần đây, cách chỗ làm việc không xa, phương tiện đi lại thuận lợi, độ nguy hiểm cũng thấp. Nếu không phải đám đồng nghiệp mỗi ngày khùng khùng điên điên, thì sẽ thật hoàn hảo.

Qua một bước ngoặt là con hẻm vắng, bước chân của Nguyễn Tinh Nhã nhanh hơn.

Bụp! Bụp!

Dưới ánh đèn đường màu cam vàng lập lòe sáng tối, chớp rồi lại tắt, làm cậu có chút hồi hộp. Nhớ lại tin thời sự vừa mới xem, cậu rùng mình.

Chắc là bóng đèn lâu rồi không ai thay thôi.

Tạch tạch!

Đèn đường chớp tắt chớp tắt làm lòng người đã bất an, nay lại tắt ngủm. Gan lớn như Nguyễn Tinh Nhã tất nhiên sẽ không bị loại hiệu ứng âm thanh này dọa sợ.

Cái làm cậu sợ hãi không dám quay đầu nhìn lại phía sau, là thứ khác.

Bộp! Bộp! Bộp!

Tiếng bước chân vang lên ở phía sau cậu, tiếng thứ ba vốn không nên tồn tại, đã xuất hiện.

Đúng vậy, nếu chỉ có Nguyễn Tinh Nhã một người đi đường, tiếng bước chân sẽ không lộp bộp vang lên 3 tiếng liền.

Trong bóng tối, chỉ có ánh trăng mờ treo trên đầu, cậu không biết người phía sau là cướp bóc hay là theo dõi nữa.


Căn bản là không dám quay đầu lại nhìn.

Gần đây, báo đài đều đưa tin, tỉ lệ tử vong tháng này cao ngất so với cả năm cộng lại.

Thật nhiều người chết không rõ nguyên do, nhưng phần nhiều nghi ngờ đều chỉ một hướng: bọn họ bị mưu sát.

Nguyễn Tinh Nhã trong lòng lộp bộp căng thẳng, bước chân nhanh hơn muốn vượt qua con hẻm nhỏ, rẻ trái là sẽ đến chung cư nhà cậu ngay.

Cậu không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mình sống chưa đủ lâu.

Gã phía sau cũng phát hiện ra Nguyễn Tinh Nhã gấp rút, không thèm cân nhắc gì nữa, chạy thật nhanh lao về phía cậu, ánh dao chợt lóe chợt lóe.

Uỵch! Uỵch!

Dưới ánh trăng mờ, Nguyễn Tinh Nhã cũng không làm địch bất động ta cũng bất động nữa, cậu hai bước làm ba bước, chạy vọt lên phía trước.

Bây giờ không chạy, cậu sẽ bị giết!

Tiếng bước chân gấp gáp, tiếng giày da cọ sát với mặt đường và tiếng ồm ồm của kẻ giết người ở đằng sau.

Nghèn nghẹt như bánh răng rỉ sét, máy móc, áp lực, không có nhân tình: "Bất kính với Thần! Chết đi! Chết đi! Chết hết đi!"

Nương ánh sáng nhợt nhạt, Nguyễn Tinh Nhã vừa chạy vừa quay đầu nhìn về phía sau, đồng tử mở to.

"!"


Phía sau, người kia trùm kín mít, hình thể khổng lồ, chỉ lộ ra một đôi mắt đen sâu hoắc, khí thế hung ác, miệng mồm chỉ biết lặp đi lặp lại "Chết, Chết". Cả người gã bị hắc ám bao trùm, trên tay là một con dao làm bếp loang lỗ vết máu nhuộm đen cả lưỡi dao. Máu mới máu cũ đều có, nhìn thấy ghê người.

Khủng bố hơn là, trên tay kia của hắn, còn nắm chặt một cái đầu người. Người chết hai mắt trợn to muốn lọt ra khỏi hốc mắt, máu chảy lênh láng. Dây thực quản đứt đoạn, phần cổ bị cắt đứt còn có thể thấy phần yết hầu nhô ra, bị gọt cho bằng phẳng.

Máu xối cả dọc đường gã đi qua.

Tên sát nhân mỗi khi tăng tốc, cái đầu trong tay lại bị gã nắn bóp thật mạnh đến biến dạng, giống như bóng cao su sắp bị vò nát.

Nguyễn Tinh Nhã hít sâu vài hơi, suýt thì chết ngất.

Điện thoại đâu, cậu phải báo cảnh sát...

"Hộc!"

"...Ha?!"

Khi cho tay vào túi áo, Nguyễn Tinh Nhã mới lạnh lẽo phát hiện, ví tiền, điện thoại không cánh mà bay.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui