Mọi người lại tiến vào thành phố Cairo trong thế giới The Mummy, vừa rời khỏi đây không lâu đã quay lại, tất cả đều cảm thấy tâm tình có chút quỷ dị, có điều bọn họ dù sao cũng đã quen với việc tiến vào thế giới phim kinh dị, đối với thế giới an toàn này kỳ thật cũng không có quá nhiều mâu thuẫn.
Theo chỉ đạo của Sở Hiên, mọi người dùng một ít dây thép và chất dẻo chất lượng cao do Trịnh Xá lấy từ trong Nạp giới ra, bắt đầu lắp ráp một số đồ vật. Trước kia khi sử dụng Goblin glider, tất cả chỉ đơn giản sử dụng dây thừng buộc lên, thực tế di chuyển như vậy sẽ rất đơn giản tiện lợi nhưng khi bay đường dài sẽ rất bất lợi, lúc bay cứ phải bám vào dây thừng, đặc biệt là khi thời gian kéo dài đến mấy giờ thậm chí càng lâu sẽ khiến người ta rất mệt mỏi.
Chính vì thế, Trịnh Xá đề nghị lắp ráp loại giỏ khí cầu cỡ nhỏ này, đủ chỗ cho từ ba đên năm người ngồi, hơn nữa do sử dụng vật liệu nhẹ chất lượng cao nên tổng trọng lượng chưa tới một cân, ngoài một người phải ở trên điều khiển, mỗi giỏ treo phía dưới có thể chở theo hai người, vậy là ba người sử dụng một glider, hoàn toàn có thể trực tiếp bay từ đây sang thành phố lớn ven biển của Mỹ, New York.
Trịnh Xá lại lấy trong Nạp giới ra hệ thống định vị cỡ nhỏ, nhập kinh độ và vĩ độ của New York vào, một mũi tên màu đỏ lập tức hiện lên, chỉ sang hướng tây.
Trịnh Xá quay sang Sở Hiên nói:
- Vậy ta chở Chiêm Lam và Zero, ngươi chở Bá Vương và Vương Hiệp, hệ thống dẫn đường đã chuẩn bị tốt chưa?
Sở Hiên bỏ tọt máy dẫn đường vào túi rồi đáp:
- Không thành vấn đề, vậy sẽ bay tới New York rồi tập hợp, sau đó chúng ta tới tìm mấy người O"Connell rồi sẽ tính, manh mối về mặt nạ phải lấy từ chỗ họ.
Vừa dứt lời, hắn đã bước lên glider, bay đi, nhìn bộ dạng có vẻ đã sớm không thể chờ được để rời khỏi đây.
Chiếc giỏ khí cầu hình tròn, đường kính khoảng ba mét, Chiêm Lam cùng Zero đã sớm ngồi vào trong, Trịnh Xá nhìn hai người cười cười rồi hắn cũng bước lên glider, khởi động kéo chiếc giỏ bay theo Sở Hiên. Sau khi bay ra khỏi Cairo, Trịnh Xá đặt chế độ phi hành tự động, chỉ cần cho glider bay thẳng là được, tiếp đó hắn ngồi xuống bắt đầu vận hành nội lực trong cơ thể theo lộ tuyến của Hỗn Nguyên nhất khí công.
Nếu như nói nội lực nguyên bản của Trịnh Xá là một khối năng lượng có tính ăn mòn tại đan điền thì sau khi vận hành theo lộ tuyến của Hỗn Nguyên nhất khí công, nội lực liền biến thành năng lượng thuần túy không tạp chất. Nếu nội lực trước kia còn cần hắn tập trung sức chú ý để khống chế vận hành thì năng lượng mới sinh này phảng phất như đã biến thành một bộ phận của thân thể, ý niệm vừa động là nội lực đã tới nơi, cảm giác này thật sự rất tuyệt, mặc dù hắn còn chưa thử qua sức công kích của loại nội lực này nhưng hẳn là sẽ không thua kém nội lực ăn mòn, thậm chí còn cao hơn.
Muốn tinh lọc toàn bộ nội lực hiện tại trong cơ thể thành nội lực thuần tịnh của Hỗn Nguyên nhất khí công theo như hắn tính thì đại khái cần khoảng ba mươi ngày. Đến lúc đó cả chất và lượng của nội lực đều sẽ được đề cao từ ba đến năm lần, hơn nữa nội lực sẽ tự động vận hành theo tâm pháp, tốc độ khôi phục và tăng cường đều cao hơn gấp bội, có thể nói, Hỗn Nguyên nhất khí công thật sự không làm xấu hổ danh hiệu nội lực cao cấp của nó, so với nội công câp B thì quả là một trời một vực.
Bất quá suy luận của Sở hiên lại thành lập, nếu như nói tất cả cường hóa từ cấp A trở xuống đều là dựng sào thấy bóng thì cường hóa cấp A và trên cấp A đều cần bản thân phải từ từ tiêu hóa, ít nhất với tình huống trước mắt, hắn ngoài khái niệm trực quan về tinh luyện và tăng cường nội lực thì cơ bản tố chất thân thể không có gì thay đổi lớn, đặc biệt là đối với lực lượng cùng tốc độ, chỉ có theo nội lực tinh luyện gia tăng mới từ từ được tăng cường.
Trong đầu liên tục suy nghĩ nhưng Trịnh Xá vẫn như cũ vận hành nội lực theo lộ tuyến của Hỗn Nguyên nhất khí công, chẳng bao lâu sau hắn đã tiến vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong, đến khi tỉnh lại liền cảm thấy một luồng gió biển trong mát thổi qua.
Lúc này, ở dưới Goblin glider là biển rộng mênh mông, đưa mắt ra xa chỉ có một màu xanh ngắt, giống như màu phỉ thúy, từ trên cao nhìn xuống khiến người ta lưu luyến khó quên, vẻ mỹ lệ của biển cả xem mãi không biết chán.
Trịnh Xá hít sâu một hơi nhìn xuống mặt biển, cùng lúc ấy, từ phía dưới truyền đến thanh âm của Chiêm Lam, cô gái này đang nhẹ nhàng ngâm một khúc ca, cũng không hát ra thành lời mà chỉ ngân nga giai điệu, âm sắc mỹ lệ nếu cẩn thận lắng nghe sẽ khiến người ta như cảm nhận được trời xanh, biển rộng, xa xăm.
Trịnh Xá nhìn về phía mấy người sở Hiên bay trước đó không xa rồi cẩn thận quan sát chiếc glider của mình, về cơ bản không có dấu vết trục trặc nào nên hắn dứt khoát nhảy xuống. Chiêm Lam vẫn đang ngâm nga, Zero thì dựa vào thành rổ nhắm mắt dưỡng thần, sau khi Trịnh Xá hạ xuống gần bên cạnh, Chiêm Lam lập tức hét lên sợ hãi, Zero phản ứng càng trực tiếp, vụt mở mắt cầm lấy súng ngắm Gauss bên cạnh, đến khi hắn thấy người kia là Trịnh Xá mới thở phào nhẹ nhõm nhưng lại cảm thấy có gì không thích hợp, tại sao Trịnh Xá lại nhảy xuống biển? Hắn cũng lập tức thiếu chút nữa thì hét lên.
Trịnh Xá nhìn vẻ mặt hai người cười hắc hắc, tiếp đó hắn trực tiếp tiến vào trạng thái Hủy diệt, bốn phía nhất thời như biến thành phim quay chậm, đến cả tốc độ hắn rơi xuống cũng càng lúc càng chậm, không khí xung quanh từ từ ngưng kết lại. Đến khi hoàn toàn tiến vào trạng thái Hủy diệt, chỉ thấy hắn bước lên không khí ngưng đọng, ung dung sử dụng Nguyệt bộ, sau mấy bước đã thuận lợi tiến vào trong rổ, mà Chiêm Lam cùng Zero vẫn đang há hốc mồm.
Trịnh Xá cười ha ha nhìn hai người, hắn còn chưa kịp mở miệng Chiêm Lam đã chụp lấy tay hắn cắn mạnh, vừa cắn vừa nức nở, bộ dạng đáng thương giống như vừa bị Trịnh Xá bắt nạt, mặc dù chính nàng đang cắn tay hắn.
Zero thở phào nhẹ nhõm, tên lạnh lùng này lập tức nhắm mắt lại, thậm chí còn nằm xuống, nghiêng người, coi như không nhìn thấy hai người Trịnh Xá.
Trịnh Xá nhất thời cười khổ, lúc này hắn cũng không dám thu tay lại, chỉ có thể để mặc cho Chiêm Lam cắn, mặc dù trên cánh tay đã xuất hiện mấy dấu răng rớm máu nhưng hắn cũng chỉ biết cười chịu khổ, dù sao thì với lực hồi phục của hắn hiện tại, sau hơn mười giây là có thể lành lặn như cũ, mà Chiêm Lam cũng đã ngừng khóc, chỉ yên lặng cắn tay hắn.
- Được rồi, cô nhóc, tay ta cũng không phải móng giò, ngươi muốn cắn thì cắn thẳng một lần đi, nhay mãi thế không thấy đau răng à?
Đến cuối cùng Trịnh Xá chỉ có thể bất đắc dĩ nói.
Chiêm Lam nhả răng ra những vẫn tóm chặt lấy tay Trịnh Xá, khớp khớp miệng rồi hỏi:
- Đau thật... Tay ngươi sao cứ như cao su vậy? Cắn kiểu gì cũng không ra?
Trịnh Xá thở ra một hơi, nói:
- Đồ ngốc, thuộc tính cường hóa của ta đã vượt xa các ngươi, nếu có thể bị răng ngươi dễ đàng cắn rách thì ngươi đã có thể cắn đứt cả thép rồi.
Chiêm Lam hơi đỏ mặt nói:
- Ngươi mới đi cắn thép ấy... Sao vừa rồi phải làm như vậy? Ta không cần biết ngươi có khinh công hay là năng lực gì khác, nhưng ngươi làm như vậy chẳng lẽ không biết sẽ làm bọn ta rất lo lắng sao?
Trịnh Xá cười cười đang định nói gì đó nhưng hắn đột nhiên nhớ tới lúc Sở Hiên đưa súng tự nhắm vào thái dương, mặc dù là đó là sau khi Sở Hiên thí nghiệm, tuyệt đối tin tưởng mới làm vậy nhưng động tác đó không nghi ngờ gì đã khiến hắn vô cùng tức giận. Bây giờ cũng vậy, mặc dù hắn tuyệt đối tin tưởng có thể sử dụng Nguyệt bộ bước lên nhưng việc này cũng sẽ khiến đồng đội hắn lo lắng, thậm chí phẫn nộ, có thể nói, cơ bản hắn đã lặp lại hành động của Sở Hiên.
Trịnh Xá yên lặng gật đầu, đáp:
- Xin lỗi, chuyện này thật sự là ta sai, ta đảm bảo lần sau sẽ không phát sinh chuyện như vậy nữa... Ngoài lúc gặp nguy hiểm hoặc lát nữa lại lên trên glider... Như vậy được chưa hả nhóc?
Chiêm Lam đỏ mặt, cúi đầu thì thào:
- Sao lại gọi ta là nhóc? Tên ta là Chiêm Lam, không gọi tên ta ra được sao?
Trịnh Xá cười ha ha, nói:
- Không, chỉ thấy gọi ngươi là cô nhóc thì hay hơn, ha ha ha... Vừa rồi ngươi ngâm bài gì vậy? Nghe rất có cảm giác, ngâm lại một lần dược không?
Chiêm Lam nhìn Trịnh Xá vui vẻ cười, nói:
- Khúc này tên là Thiên Không... Hì hì, cảm giác rất xa xăm phải không? Ta cũng cảm thấy vậy, ngồi đi, ta ngâm cho ngươi nghe.
Chiêm Lam nói xong liền nhắm mắt lại, bắt đầu ngân nga khúc hát, Trịnh Xá cũng nhắm mắt lại, yên lặng lắng nghe, tiếng ngâm quanh quẩn, quấn quít quanh hai người...
Đến khi mọi người tới New York, trời đã về khuya, từ trên cao nhìn xuống, mặc dù mới chỉ là những năm ba mươi, bốn mươi nhưng nơi đây đã dần dần có hình tượng của thành phố không ngủ, khắp thành phố chỗ nào cũng lấp lánh sáng như sao trời, chỉ là ánh sáng này cũng không rực rỡ, hơn nữa các tòa nhà cao tầng cũng không dược như New York thế kỷ 21, nên mọi người cũng không cảm thấy có gì rung động, chỉ tùy tiện kiếm một bãi đất trống rồi hạ xuống.
Chờ mọi người bước xuống, Trịnh Xá thu hết hai chiếc Goblin glider và giỏ khí cầu vào trong túi không sao, dù sao lần này hắn cũng không cần mang theo nhiều vàng nên túi không gian gần như chẳng đựng gì cả ngoài một mét khối vàng để dự phòng, trong thế giới này hắn vẫn còn rất nhiều đô la Mỹ và bảng Anh, cũng đủ để mọi người tiêu xài trong thời gian dài.
Xong xuôi mọi việc, Bá Vương bỗng lên tiếng:
- Bây giờ đã muộn rồi, hay là trước tiên cứ tìm chỗ nghỉ lại đã?
Trịnh Xá gật đầu rồi bỗng quay sáng phía Chiêm Lam, nói:
- Chiêm Lam, có thể quét được vị trí của mấy người O"Connell không? Nếu lúc này họ đang ở New York thì ngươi có cách tìm được họ không?
Chiêm Lam hơi sửng sốt đáp:
- Hẳn là có thể, mặc dù dân số thành phố này quá nhiều nhưng tinh thần lực tảo miêu khác với điều tra dân số, chỉ cần tập trung vào tinh thần lực của họ là được... Nhưng mà ta không biết tinh thần lực của họ, lúc gặp nhau ta còn chưa học được kỹ năng này nên bây giờ muốn tìm ra vị trí của họ thì khó có khả năng...
Trịnh Xá thở dài, hắn nhìn sang phía Sở Hiên nói:
- Có cách nào tìm ra họ trong thời gian ngắn không? Thời đại này cũng không có máy vi tính gì gì đó.
Sở Hiên nhíu màu suy nghĩ một chút rồi nói:
- Có cách, nhưng biện pháp này cần phải có một chút thời gian, mà bọn họ nhất định phải ở tại New York mới được. Như vậy đi, bây giờ trước hết chúng ta đi tìm khách sạn nghỉ ngơi, đến ngày mai sẽ xem xét biện pháp này...
Mọi người thương lượng thêm vài câu rồi cả nhóm kéo nhau từ bãi đất trống tới thành phố phồn hoa, dù sao thì đô la Mỹ và bảng Anh mà Trịnh Xá mang theo cũng đủ cho sáu người tiêu xài tại chỗ này...
Cùng lúc đó, một chiếc tàu hỏa hơi nước từ phía tây nước Mỹ đang chạy xình xịch trên đường ray, ống khói phun mù mịt, trong khoang hạng nhất, hai nam một nữ ngồi yên lặng nhìn nhau, không nói tiếng nào.
- Carnahan... Ngươi khẳng định đã gửi mảnh vàng đó và thư gửi đến viện bảo tàng Ai Cập ở Cairo rồi chứ? Gửi cách đây một tháng?
Một người đàn ông da trắng gần như nghiến răng nói.
Gã được gọi là Carnahan miễn cưỡng cười đáp:
- O"Connell, ngươi đừng căng thẳng thế chứ, chuyện ta từng nói đã bao giờ không làm chưa? Yên tâm đi, với thể diện thượng lưu của ta sao lại phải tham lam một khối vàng nhỏ như vậy chứ? Ta tuyệt đối không đánh bạc thua mất nó đâu!
O"Connell thiếu chút nữa thì xốc cổ Carnahan dậy, hắn quát lên hung dữ:
- Nói như vậy, ngươi quả nhiên đã thua bạc mất mảnh vàng đó? Nếu con trai ta gặp chuyện gì, ta nhất định phải lấy mạng ngươi!
Carnahan vội vàng lắc đầu nói:
- Không, không, ta thật sự không thua bạc mà, dù ta có đưa nó cho mỹ nữ cũng không thua bạc mất mảnh vàng ấy đâu.
Lần này thì O"Connell thật sự túm cổ Carnahan dựng dậy, gầm lên:
- Mẹ kiếp, hóa ra là ngươi đưa nó cho kỹ nữ? Ngươi thật sự muốn ta ném xuống xe lửa ngay bây giờ sao?
Carnahan vội vàng đổi giọng, nói:
- Ta thề có Chúa, ta chắc chắn, chắc chắn đã gửi mảnh vàng tới viện bảo tàng Ai Cập, đúng rồi, thư ngươi cầu cứu bọn Trịnh Xá cũng gửi cùng lúc, chỉ cần bọn họ nhận được thư là có thể đã sớm ở New York chờ chúng ta.
O"Connell thở ra một hơi nặng nhọc, hắn chậm rãi thả Carnahan xuống, Evenlyn vẫn trầm mặc bỗng lên tiếng:
- Các anh nói tên quái vật kia sẽ không biến cả con trai em thành quái vật chứ? Hắn không được, hắn không được biến nó thành quái vật.
Nàng vừa nói vừa khóc, bộ dạng thật sự đã thương tâm muốn chết.
O"Connell vội vàng ôm lấy nàng, cố gượng cười nói:
- Yên tâm đi, đối với con quái vật ấy chiếc mặt nạ vàng có ý nghĩ cực lớn, nếu không phải nó muốn tìm lại mảnh bị vỡ hì đã sớm giết sạch chúng ta tại thị trấn đó rồi, căn bản không cần bắt con trai chúng ta đi... Ha ha, nói không chừng hắn vừa tới đã đụng đầu với bọn Trịnh Xá rồi cũng nên, khi đó phải xem xem tên quái vật ấy chết kiểu gì. TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn
Evelyn thở dài nói:
- Trịnh Xá và đồng đội của hắn quả thật rất mạnh, nhưng quái vật kia giết thế nào cũng không chết, ngoài ánh mặt trời có thể tiêu diệt hắn ra, chỉ có bạc là có thể miễn cưỡng gây thương tổn còn các đồ vật khác đều vô hiệu. Hơn nữa hắn không hề biết đau đớn, người bị hắn hút máu đều biến thành quái vật, mặc dù hơi yếu một chút nhưng cũng bất tử... Em thật không biết chúng ta có phải đang hại mấy người Trịnh Xá không nữa.
O"Connell thở dài nói:
- Hại hay không cũng đừng nói nữa, trươc kia đã thiếu bọn họ rất nhiều rồi, tóm lại cũng chỉ có thể hy vọng họ có thể giúp chúng ta một chút, có thể giúp chúng ta một chút... Hắn là đồng đội của chúng ta mà, không ngờ hắn trợ giúp thì biết nhờ ai đây?
- Nói như vậy... Kể ta nghe câu chuyện thú vị này đi!
Một giọng nói đột ngột vang lên, hơn nữa thanh âm này còn cực kỳ quen thuộc, Evelyn cùng O"Connell nhất thời còn chưa phục hồi tinh thần thì người nhạy cảm siêu cấp với nguy hiểm là Carnahan đã nhảy dựng lên, không thèm để ý cái gì, chạy vụt ra trốn sau lưng O"Connell và Evelyn, bộ dạng so với đàn bà chân chính còn đàn bà hơn nhiều.
Một luồng cát vàng thổi qua, một gã đầu trọc và một cô gái xinh đẹp xuất hiện trong khoang xe của ba người, gã đầu trọc có vẻ rất thân thiện, hắn nhìn ba người cười cười ngồi xuống uống một ngụm rượu, còn cô gái xinh đẹp kia tựa hồ rất thù hận Evelyn, nhìn nàng trừng mắt rồi cũng ngồi xuống cạnh gã đầu trọc.
- Imhotep!
O"Connell rống lên, hắn đưa tay chắn trước Evelyn, đồng thời rút súng bên hông, lạnh lùng hỏi:
- Imhotep, sao ngươi lại ở Mỹ? Chẳng lẽ ngươi vẫn theo dõi bọn ta sao?
Gã đầu trọc đó chính là bất tử tế tự Imhotep, hắn cười cười đáp:
- Lần trước ta nói với Trịnh Xá là muốn tới Mỹ, ta tưởng hắn đã nói cho các ngươi biết rồi chứ... Nói thật, nếu kông phải nhìn bộ dạng các ngươi chật vật chạy trốn lên tàu hỏa, ta còn nghĩ là các ngươi theo dõi ta ấy chứ, giờ có thể nói qua một chút không? Rút cuộc các ngươi gặp chuyện đáng sợ gì? Khối vàng nhỏ đó là thứ gì?
Lúc này mọi người đang ở New York, đương nhiên là không biết O"Connell cùng Imhotep chạm mặt nhau, họ tùy ý tìm một khách sạn ở lại, dù sao không phải lo lắng vấn đề tiền bạc nên tất cả dứt khoát chọn một chỗ xa hoa, một nắm đô la vung ra, phòng ở lập tức thuộc loại cao cấp nhất.
Một đêm yên ổn, đến ngày thứ hai, mọi người bắt đầu ngồi nghe kế hoạch gần như không thể tưởng tượng nổi của sở Hiên, kỳ thật rất đơn giản, hối lộ viên chức địa phương, kiếm giấy tờ mở một cuộc triển lãm cổ vật, đồ triển lãm tự nhiên là hai cuốn cổ thư trong truyền thuyết Ai Cập, Cuốn sách của thần Ra và Cuốn sách của thần Anubis. Sau đó, tận lực tuyên truyền đến khắp thành phố New York, đánh động các nói, nếu như bọn họ đang ở thành phố này, Evelyn chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội, bởi vì nếu cổ vật là thật, vậy chủ nhân đương nhiên là mấy người Trịnh Xá, nếu là đồ giả thì với tính cách của Evelyn tự nhiên cũng sẽ tìm tới để vạch trần.
- Hiện tại, đây là biện pháp duy nhất ta có thể nghĩ ra, thời đại này cũng không có chuyện đăng thông báo tìm người, muốn đăng tin cũng không phải đơn giản, vì thế chỉ có thể lấy cớ tiến hành triển lãm để thông báo. Nếu chúng ta không tìm được họ thì cứ để họ đến tìm chúng ta, thời gian là ba ngày, sau ba ngày, chúng ta sẽ trực tiếp đi tìm di tích Maya, tình tiết kịch bản này tạm thời bỏ qua cũng không sao.
Sở Hiên thản nhiên nói.
Trịnh Xá trong lòng thật ra lại cảm thấy bội phục, vốn hắn cũng chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, muốn trong khoản thời gian ngắn như thế muốn tìm ra mấy người O"Connell giữa biển người thật sự có chút miễn cưỡng, nhưng ai mà ngờ được Sở Hiên thật sự có cách tìm được bọn họ, dù là để họ tự tìm đến, coi như là ôm cây đợi thỏ, bất quá còn tốt hơn là không có biện pháp nào, chạy loạn đi tìm.
- Được, cứ làm như vậy đi, bây giờ trước hết chúng ta đi bán vàng, sau đó lấy tiền trải đường tới tòa thị chính kiếm giấy tờ tổ chức triển lãm, tốt nhất là Bá Vương và Vương Hiệp, hai ngươi có thể dùng thân phận bảo an để bảo vệ hai cuốn cổ thư này... Giá trị của chúng so với tình tiết kịch bản lần này còn lớn hơn nhiều, ta thà chuyến này đi không công chứ tuyệt đối không thể để mất hai quyển sách này, đặc biệt là Cuốn sách của Amun-Ra...
Trịnh Xá gật gật rồi quay sang phía mấy người còn lại dặn dò vài câu.
Mọi người gật đầu đi theo Trịnh Xá tới ngân hàng New York, nhưng bọn họ không hề chú ý tới một nam nhân vừa đi lướt qua chỗ họ, hắn ôm một bé trai trong lòng, mặt đeo một tấm mặt nạ màu vàng, chỉ thấy hắn vội vã tiến vào trong con ngách, hơn nữa mặt nạ của hắn còn khuyết một mảnh nhỏ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...