Khách thuê phòng 203 hốt hoảng đi vào khu nhà trọ, anh ta cũng không biết tại sao mình lại bị một câu nguyền rủa ác độc làm cho sợ hãi, thậm chí ngay cả đến quay đầu nhìn lại cũng không dám.
Nhuế Nhất Hòa lấy điện thoại di động ra, nhìn lướt qua làn sóng bình luận.
‘Hung thủ không phải là ông trùm giả gái 201 hay sao?’
‘Đây là đạo đức suy đồi hay đánh mất nhân tính, khoản tiền kếch xù đền bù phá dỡ đã dẫn đến án mạng hmmm’
‘Chủ phòng tùy tiện nguyền rủa như vậy liệu có hiệu quả không? Loại người này dọa hắn ta sợ hãi trong chốc lát cũng chỉ là vô dụng mà thôi, sớm muộn gì cũng sẽ ngựa quen đường cũ.’
‘Không bằng chủ phòng thiến hắn ta luôn cho nhanh.’
‘Xong hết mọi chuyện~’
“Tất nhiên là có hiệu quả.” Nhuế Nhất Hòa biết khán giả xem trực tiếp dựa trên góc nhìn của chính mình, lúc này chỉ có một mình Nhuế Nhất Hòa, nhưng bọn họ lại không thể nào thấy được cô.
Do đó, Nhuế Nhất Hòa cũng chẳng cần thiết phải cười xã giao, cô bèn tỉnh bơ lên tiếng: “Hoan nghênh các bạn đã đến với tiết mục đặc biệt ‘Vu nữ nguyền rủa’.”
Nhuế Nhất Hòa lấy một khúc gỗ sẫm màu ra từ trong túi xách, sau đó dùng con dao có dính máu tươi của khách thuê nhà nam 203 và bắt đầu điêu khắc.
Một khúc gỗ thoạt nhìn có vẻ vô cùng cứng rắn, nhưng ở trên tay cô lại tựa như một miếng đậu phụ non, không hề tốn sức lực cũng có thể biến hóa thành bất cứ hình dạng nào.
Tuy nhiên vẫn phải tốn hai phút đồng hồ để có thể điêu khắc ra một con rối thô có tay có chân với các đường nét đơn giản trên khuôn mặt.
Ngay sau đó, Nhuế Nhất Hòa dùng tay phải cầm lấy con rối, rồi niệm một chuỗi chú ngữ dài.
Cách phát âm này là tiếng Vu tộc cổ đại, đại khái có nghĩa là ‘kẻ ác chắc chắn sẽ phải chịu hậu quả gấp hàng trăm lần’.
Còn hậu quả là cái gì thì phải tùy thuộc vào người thực hiện nguyền rủa, nếu không sẽ bởi vì phạm vi quá rộng mà mất đi hiệu lực.
Nhuế Nhất Hòa khẽ chạm vào mông của con rối và mở bàn tay phải ra.
Lúc này, con rối đã có những thay đổi vô cùng lớn, đường cong vốn thô ráp nay đã trở nên tinh tế, vô cùng sống động, giống y như thật.
Chỉ cần là người đã từng gặp qua khách thuê nhà nam 203 thì có thể ngay lập tức phát hiện được con rối này được điêu khắc y theo bộ dáng của anh ta.
‘Động tác chạm vào mông của chủ phòng, có phải là giống với những gì tôi nghĩ không?’
‘Ha ha ha ha…’
‘Đúng là một người phụ nữ ác độc, nhưng mà tôi thích.’
‘Người đàn ông thật là thê thảm, nhưng mà tôi thích xem.’
“Mọi người nghĩ không sai, tôi đúng là có ý đó.
Tôi chỉ hạ chú dựa theo logic của anh ta mà thôi.” Nhuế Nhất Hòa thản nhiên nói: “Đã cưỡиɠ ɠiαи phụ nữ vô tội, vậy thì bị bạo cúc cũng không tính là tổn thương.
Anh ta đã lạm dụng bao nhiêu lần, thì sau này sẽ phải nhận lại gấp đôi.”
Cũng không cần thiết phải gấp trăm lần.
Ý định của Nhuế Nhất Hòa là để cho anh ta phải sống để chịu trừng phạt, không muốn trực tiếp chơi chết anh ta nhanh, như vậy thì quá lời cho anh ta rồi.
Về phần người trong phòng 203 chịu trừng phạt trong giấc mơ, hay là ở ngoài hiện thực thì Nhuế Nhất Hòa cũng không rõ lắm… Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên cô nguyền rủa, kỹ năng vẫn còn chưa được chuyên nghiệp lắm.
Thế nhưng cho dù là ở trong mơ, cảm giác trải nghiệm của anh ta chắc chắn vô cùng chân thực, ưu điểm của nằm mơ chính là có thể được ‘chiêu đãi’ nhiều lần, có thể trả nợ nhanh hơn.
Sau khi hoàn thành lời nguyền rủa, Nhuế Nhất Hòa lập tức hủy con rối.
Dù sao thì lưu lại con rối thì vẫn có khả năng hóa giải lời nguyền, vấn đề duy nhất khi phá hủy chú vật* chính là ngay cả vu nữ thực hiện cũng không thể nào ngăn lời nguyền rủa.
*Chú vật: là một lời nguyền vẫn tồn tại dưới dạng một vật thể, thường là những vật thể không có sự sống như búp bê, rối gỗ…
Thế nhưng đây hoàn toàn không phải là vấn đề đối với Nhuế Nhất Hòa.
“Tiếp theo tôi sẽ đi tìm Hoa Vân Vân ở phòng 201.”
Nhuế Nhất Hòa nói với khán giả đang xem trực tiếp: “Dựa theo manh mối trước mắt mà nói, động cơ gϊếŧ người duy nhất của anh ta là kiếm tiền.
Thế nhưng nếu muốn lấy được khoản tiền đền bù phá dỡ để phát tài sau một đêm thì nhận người thân trước còn quan trọng hơn là ra tay gϊếŧ người.
Vả lại, khi Vân Vân tra ra được manh mối về người thân của mình, hai vụ phóng hỏa đã xảy ra, thời gian gây án không phù hợp.
Theo như phương thức gây án, một người xa lạ mang theo bức tranh đi vào khu nhà trọ thì làm gì có chuyện không bị người ta phát hiện, xong việc còn phải đem bức tranh lên trên gác mái, độ khó quá lớn.
Ngược lại cũng có một người khả nghi không kém.”
‘Là ai?’
‘Liệu có phải là Trùng Một Mắt không?’
‘Chế có phải bị ngốc hay không thế, chủ phòng phát sóng trực tiếp thần bí đã xác định ông ta không phải là hung thủ thực sự.’
‘Chắc sẽ không phải là người đàn ông béo ở phòng 305 chứ? Sau khi ba mẹ Tần Lãng bị thiêu chết, anh ta là người thuê đầu tiên chuyển vào khu nhà trọ.
Chỉ có mỗi anh ta là đã từng gặp Tần Lãng, cũng chỉ có anh ta là ở tầng ba.
Khi những bộ xương năm xưa được tìm thấy trong phòng an ninh, thời điểm xuất hiện của anh ta quá trùng hợp, cố ý dẫn các người chơi tập trung nghi ngờ lên Trùng Một Mắt.’
‘Vả lại anh ta vẫn luôn vô tình hay cố ý mà hù dọa các người chơi, cái gì mà trong khu nhà trọ có quỷ, ở lại khu nhà trọ sẽ không toàn thây các kiểu.
Rõ ràng là anh ta không muốn người chơi ở lại khu nhà trọ, sợ hãi tội ác bị bại lộ thôi.’
‘Anh ta đúng là rất khả nghi, thế nhưng mọi thứ phải có chứng cứ.
Không nói chuyện này, mấy bác cứ tìm một động cơ gϊếŧ người hợp lý rồi gán cho anh ta thì tôi sẽ tin.’
Khi Nhuế Nhất Hòa nhìn thấy làn sóng bình luận, ngón tay của cô đã gõ vào cánh cửa phòng 201.
Đứng trước chủ đề tranh luận sôi nổi của khán giả, cô không hề bày tỏ bất kỳ ý kiến gì, mà chỉ than thở: “Trong cái phó bản này, phương pháp tra manh mối duy nhất chính là thông cửa.”
Trên màn hình trực tiếp lập tức hiện một loạt ‘ha ha ha’, mọi người nhao nhao ủng hộ tán thành.
“Em gái, có chuyện gì không?”
Cửa phòng mở ra, Vân Vân nghiêng người để Nhuế Nhất Hòa đi vào trong.
Anh ta đang mặc một chiếc áo ngủ rộng thùng thình, rõ ràng là đang ngủ thì bị tiếng gõ cửa đáng ghét đánh thức, thế nhưng Vân Vân cũng không tức giận.
Anh ta rót cho Nhuế Nhất Hòa một tách cà phê, còn nhớ rõ sở thích của cô, thêm nhiều sữa và nhiều đường.
Nhuế Nhất Hòa trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hỏi anh ta tên thật là gì, chuyển đến khu nhà trọ Nam Loan có phải là để kiếm tiền hay không.
‘Chị gái xinh đẹp không dịu dàng không đáng yêu hay sao? Chủ phòng đúng là thẳng nữ, không hiểu phong tình.’
Vân Vân bị dọa sợ, ánh mắt né tránh: “...!Không phải, sao tự nhiên cô lại hỏi như vậy?”
“Hẳn là anh biết chuyện năm nay khu nhà trọ đã từng xảy ra hai vụ hỏa hoạn rồi đúng không?”
Nhuế Nhất Hòa nói tiếp: “Nạn nhân của vụ hỏa hoạn đầu tiên có quan hệ ruột thịt với anh.”
Cô muốn gây sốc cho Vân Vân, sau đó nghiêm khắc tra hỏi lý do thực sự mà anh ta chuyển tới khu nhà trọ này là gì.
Vân Vân quả thực là vô cùng kinh hãi, sau đó anh ta đặc biệt khó hiểu: “Cô là ai?”
Đương nhiên là Nhuế Nhất Hòa sử dụng thân phận của ‘Hiệp hội Nghiên cứu Sự kiện hoang đường kì ảo’, dõng dạc nói cho Vân Vân rằng các thành viên của Hiệp hội đều có kinh nghiệm đầy mình và năng lực trinh thám phi thường.
Vì hứng thú nên thành viên Hiệp hội đã tới khu nhà trọ này để điều tra thủ phạm thực sự của hai vụ án phóng hỏa.
Sau khi ở đây hai ngày, bọn họ đã có một số thu hoạch.
Vân Vân ngay lập tức tin tưởng lời nói của Nhuế Nhất Hòa, có thể điều tra được đến anh ta, điều này chứng tỏ rằng bọn họ có năng lực.
Còn hơn là bản thân anh ta ở trong khu nhà trọ này gần hai tháng mà vẫn gần như không hề có bất kỳ manh mối gì.
“Mọi người đã tra được những gì rồi, có thể nói cho tôi biết hay không?”
“Có thể.” Nhuế Nhất Hòa gật đầu: “Thế nhưng đổi lại, anh phải nói cho tôi biết mục đích chân chính mà anh dọn vào ở khu nhà trọ này là gì trước đã.”
Vân Vân ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh bàn trà, cầm cốc nước lên uống một ngụm cho nhuận họng: “Tôi đến đây ở không phải là để tranh giành di sản, chỉ là muốn tìm người thân ruột thịt, hoàn thành di nguyện của ba tôi trước khi chết.”
Đây là một câu chuyện cổ hủ nhưng cũng rất chân thực.
Khi ba của Vân Vân còn nhỏ đã bị mẹ mình bán đến vùng quê hẻo lánh, làm con trai cho một cặp vợ chồng đã sinh hạ liên tiếp năm cô con gái.
Mấy năm sau đó, mẹ nuôi của ông ấy mang thai và sinh được con trai nên không muốn chăm sóc con nuôi nữa.
Lúc đó, ba của Vân Vân đã tròn mười một tuổi.
Dưới sự chăm sóc của mấy người chị gái, ông ấy thuận lợi trưởng thành.
Mặc dù đã quên mình vốn họ gì, tên gì, nhà ở nơi nào, thế nhưng trong thâm tâm ông ấy vẫn luôn nhớ về người thân ruột thịt của mình.
Vân Vân chịu ảnh hưởng từ ba mình nên vẫn luôn không hề từ bỏ việc tìm kiếm người thân, sau đó anh ta đã rời khỏi ngôi làng để đến thành phố xa xôi làm việc.
Khoảng thời gian trước, cuối cùng thì Vân Vân cũng đã có manh mối về người thân nên anh ta chuyển vào ở trong khu nhà trọ Nam Loan.
Thế nhưng lúc này lại phát hiện ra ông nội bà nội đã qua đời từ lâu, một nhà bác cả cũng bị chết cháy vào tháng ba năm nay.
Hai vợ chồng kế thừa khu nhà trọ lại cũng chết bởi hỏa hoạn vào hồi tháng tám.
Vân Vân được biết hiện trường vụ cháy rất kỳ lạ.
Anh ta cảm thấy mình phải có trách nhiệm điều tra rõ ràng chân tướng sự việc, lấy lại công đạo cho những người thân mà anh ta chưa từng gặp mặt.
Nhuế Nhất Hòa lại hỏi anh ta có từng gặp qua Tần Lãng hay không, Vân Vân lắc đầu nói không có.
“Chúng tôi chỉ liên lạc qua điện thoại mà thôi, Tần Lãng cũng đã nhắn lại với tôi rằng nếu như tôi muốn thì tôi có thể đến khu nhà trọ để gặp anh ấy một lần.
Thế nhưng khi tôi đến đây theo thời gian hẹn trước lại không hề liên lạc được với Tần Lãng.
Từ đó về sau, tôi không nhận được bất cứ tin nhắn nào nữa, gọi điện thì tắt máy, tài khoản mạng xã hội của anh ấy cũng không còn cập nhật.
Tôi nghi ngờ rằng liệu có phải anh ấy đã điều tra ra được cái gì nên bị người khác khống chế, rất có thể chính là do Trùng Một Mắt làm…”
Nhuế Nhất Hòa đặt tách cà phê xuống bàn, cả người hơi nghiêng về phía trước: “Tôi có thể xem lịch sử trò chuyện của hai người hay không?”
Vân Vân đáp: “Có thể, cô chờ tôi một chút.”
Nhuế Nhất Hòa nhận lại chiếc điện thoại, vừa mở lịch sử trò chuyện, vừa hỏi: “Anh có nói cho anh ta biết thân phận của anh hay không?”
Vân Vân trả lời: “Lúc tôi mới liên hệ với anh ấy đã nói rồi, mặc dù không có quan hệ ruột thịt, nhưng chúng tôi cũng là người thân.
Trong tin nhắn mà tôi gửi cho anh ấy, tôi đã nhắc tới chuyện này không chỉ một lần, rằng tôi đồng ý trợ giúp anh ấy để điều tra chân tướng.”
Nhuế Nhất Hòa im lặng xem hết nhật ký trò chuyện, cô suy nghĩ một lúc rồi nheo mắt lại, hỏi: “Anh có biết hung thủ là ai không?”
Vân Vân gật đầu.
Nhuế Nhất Hòa: “Anh sẽ tin tưởng tôi chứ?”
Vân Vân tiếp tục gật đầu: “Em gái, nếu như tôi không tin thì tôi đã không nói cho cô nghe những chuyện này rồi.”
Nhuế Nhất Hòa nói: “Vậy thì anh đừng hỏi gì cả, bây giờ hãy đi ra ngoài, làm như vô tình mà nói cho những người anh gặp rằng đêm nay anh không đi làm, muốn ở lại trong phòng thu dọn hành lý, sáng sớm ngày mai anh sẽ dọn khỏi đây.”
Đúng bảy giờ bốn mươi lăm phút chiều, anh béo mở cửa phòng.
Anh ta vươn bàn tay mập mạp của mình vào thứ chất lỏng sền sệt màu vàng bao phủ khắp hành lang, sau đó lôi ra một bức tranh được che bằng vải trắng.
Hai ngón tay béo múp vén một góc tấm vải trắng lên, xác nhận nội dung bức tranh, cái miệng dày khẽ mấp máy, liên tục nói: “Lần thứ ba, lần thứ ba, lần thứ ba…”
Có vẻ như anh ta muốn nở một nụ cười kỳ quái, rùng rợn, thế nhưng bởi vì trên gương mặt toàn là thịt mỡ, các đường nét trên khuôn mặt bị chen lấn đến biến dạng nên nhìn trông vô cùng hài hước.
Anh béo nhanh chóng nhận ra được điều này và dập tắt nụ cười.
Anh ta dễ dàng kẹp bức tranh nặng nề ở dưới nách bên trái, bị dịch nhầy màu vàng nhạt di chuyển đẩy lên phía trước.
Trước khi lên tầng hai, anh ta không thể không tự mình cất bước, dùng đôi chân ục ịch đi lên vài bậc thang, bởi vì dịch nhờn mới chỉ chiếm được tầng ba, còn chưa lan tràn xuống dưới tầng hai.
Người đàn ông to béo như ngọn núi mà đi đường lại không hề phát ra một tiếng động nào.
Anh ta đi tới trước cửa phòng 201, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ổ khóa.
‘Cạch’ một tiếng, ổ khóa tự động mở ra.
Anh ta đắc ý bước vào trong phòng, kéo tấm vải trắng xuống.
Đó chính là bức tranh Bé Trai Khóc Lóc, những giọt nước mắt được vẽ một cách sống động y như thật.
Cậu bé dường như đang rất đau lòng vì sắp tạo ra thêm một trận hỏa hoạn khác.
Anh béo cầm bức tranh giơ lên cao, đặt sát bức tường.
Đột nhiên, có tiếng huýt sáo thanh thúy truyền tới từ phía sau, anh béo vội vàng quay đầu, nhìn thấy người đứng ở cửa chính là nữ sinh đã chuyển đến hai ngày trước.
Anh ta nhớ rõ hình như tên cô ta tên là Nhuế Nhất Hòa…
Trái ngược hẳn với dáng người của mình, anh béo lại vô cùng nhanh nhẹn, anh ta như một quả đại bác lao thẳng về phía cửa, thế nhưng lại bị cánh cửa đập thẳng vào mặt, mạnh đến nỗi làm anh ta nổ đom đóm mắt.
“Bắt được anh rồi.”
Nhuế Nhất Hòa không chút hoang mang mở cửa, đùa nghịch sợi dây thừng trong tay.
Cô mỉm cười gọi tên thật của anh béo: “Tần Lãng!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...