Gương mặt của vị khách nam thuê nhà số 203 xuất hiện trên màn hình đầu DVD.
Hiện giờ, tất cả mọi người đều dùng điện thoại thông minh, trong các gia đình, đầu DVD đều đã bị bỏ đi.
Bộ mà Đan Tiểu Dã tìm được là loại cũ, có thể dùng tạm nhưng hình ảnh khá mờ nhạt.
Bên trên tấm nệm đằng sau số 203 là một người phụ nữ đang nằm bất tỉnh.
Bối cảnh xung quanh là một bức tường tối đen và một chiếc bảng rõ ràng là vừa mới được lau qua.
Chắc hẳn bọn họ đang ở một lớp học đã bỏ hoang lâu ngày, thậm chí ở góc tường còn có cả cỏ dại mọc.
Khuôn mặt người ở phòng 203 có vẻ phấn khích không bình thường, điều chỉnh thiết bị thu hình.
Lúc này Nhuế Nhất Hòa mới phát hiện ra là anh ta đang đứng trên bục giảng, tay cầm một nhánh cây khô làm gậy dạy học.
Anh ta chỉ vào người phụ nữ kia rồi nói: “Tôi muốn xét xử hành vi phạm tội của cô ta ở trong lớp học thiêng liêng này.” Sau đó dùng phấn viết từng nét lên bảng đen bốn chữ lớn ‘Gái điếm, có tội’.
Người trong phòng 203 kích động nói là gái điếm càng xinh đẹp thì càng có tội, anh ta phải lấy quyền của đàn ông ra để trừng trị người có tội một cách nghiêm khắc.
Đan Tiểu Dã: “Bị điên à! Giả làm giáo viên lại còn giả mạo cả quan tòa nữa!”
Cái gì mà quyền lợi của đàn ông? Đây rõ ràng là phạm tội mà.
Trong phòng phát sóng trực tiếp có người chửi bới ‘thứ cặn bã’, ‘suy đồi đạo đức’.
Có người còn sợ thiên hạ không đủ loạn, chê phương pháp của anh ta chưa đủ mạnh, nhưng cũng có rất nhiều người khen ngợi.
So với việc xem các người chơi lang thang quanh khu nhà trọ thì đương nhiên là xem đĩa sẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn.
Nhuế Nhất Hòa: “Tua nhanh đến mấy phút cuối đi.”
Người phòng 203 vô cùng độc ác, còn cô gái kia thì vẫn chưa tỉnh lại, có lẽ đã bị bỏ thuốc rồi.
Nhuế Nhất Hòa không muốn xem quá trình ngược đãi, cũng không có ý định cho người ta xem để câu like.
Nhưng cô cần biết kết quả xét xử của hai không ba có phải chính là gϊếŧ người hay không.
Đúng lúc này, Vân Vân còn đang ngái ngủ từ nhà trọ đi ra.
Anh ta nhìn hai người đang ở ngoài cửa, đồng thời cũng thấy hình ảnh trên đầu DVD.
Khuôn mặt của Vân Vân đỏ bừng vì tức giận, hai mắt bốc hỏa.
Anh ta đi đến trước mặt Đan Tiểu Dã, giơ tay lên tát vào mặt cậu ta một cái.
“Đồ biếи ŧɦái!”
Đan Tiểu Dã rèn luyện trên đoàn tàu hơn một tháng nay không hề uổng phí, cậu ta rất nhanh, tránh được bàn tay của Vân Vân.
Nhuế Nhất Hòa giữ đầu DVD, thản nhiên nói: “Chỉ là bọn tôi nhặt được một cái đĩa, tò mò nên bỏ vào xem thôi.
Anh phản ứng kích động như thế, có phải là vì anh biết rõ hành vi phạm tội của phòng 203 không?” Vì thế nên anh ta mới coi người xem chiếc đĩa này là đồng bọn của phòng 203.
Vân Vân: “…”
…
Trong phòng 201, Vân Vân lấy cà phê cho hai người họ, hỏi có cần cho thêm đường thêm sữa gì không.
Nhuế Nhất Hòa tua đĩa đến đoạn cuối, hỏi: “Chẳng phải hôm qua anh chỉ có nước lọc sao? Lại còn đặc biệt mua cà phê à?”
Suýt nữa Vân Vân đã làm đổ cà phê ra trước mặt hai người, khuôn mặt hơi đỏ lên.
“Lúc trước tôi không nghĩ là tự nhiên lại có khách đến nhà… Cho nên chỉ mời khách uống nước lọc thôi.
Ngại quá!”
Giọng nói của anh ta hơi khàn khàn, có lẽ là đêm qua làm việc rất vất vả.
Nhuế Nhất Hòa phát hiện ra đây là một người đàn ông nhạy cảm và tinh tế y như phụ nữ.
Bên trong đĩa DVD, người trong phòng 203 cũng không có gϊếŧ chết người phụ nữ đã tỉnh lại kia.
Anh ta chỉ nói với người đó với vẻ hả hê: “Cô có giỏi thì cứ đi kiện đi, tôi cũng rất muốn xem là có ai tin cô hay không.”
Vân Vân mắng một câu: “Đồ cặn bã!”
Nhuế Nhất Hòa tắt đầu DVD, hỏi Vân Vân: “Không phải là anh ta từng quấy rối anh đấy chứ?”
Cô đoán không sai.
Vân Vân đủ xinh đẹp để trở thành đối tượng ra tay của phòng 203 rồi
Vẻ mặt của Vân Vân cứng đờ trong giây lát, sau đó khẽ gật đầu một cái.
“Sau khi anh ta biết tôi là đàn ông thì lập tức thả tôi ra.”
Vân Vân không kể tỉ mỉ cả quá trình này, nhưng chắc chắn là anh ta đã phải chịu sự sỉ nhục không muốn nhắc đến.
Cho nên, khi nhắc đến phòng 203, Vân Vân vô cùng tức giận: “Anh ta chỉ ra tay với những người phụ nữ làm nghề đặc biệt, bởi vì bọn họ không có cách nào để kiện anh ta.”
Chỉ cần phụ nữ không muốn, sử dụng bạo lực để phát sinh quan hệ đều là hϊếρ ɖâʍ, không liên quan gì đến việc phụ nữ xinh đẹp hay xấu xí hay làm nghề gì.
Đáng tiếc là người bị bạo hành lại không có cách nào để đòi công bằng, càng không thể khiến cho người có hành vi bạo hành phải nhận sự trừng trị nghiêm khắc.
Nhuế Nhất Hòa hỏi Vân Vân: “Anh đang ở cùng tầng với tên biếи ŧɦái đó, sao anh không chuyển đi?”
Vân Vân: “Tiền thuê trọ rẻ, với cả tôi cũng chỉ về nghỉ ngơi một chút vào ban ngày, có thể gặp nguy hiểm gì chứ.
Ở đây ít người, rất yên tĩnh, tôi lười chuyển.”
Nhuế Nhất Hòa: “Với thu nhập của anh, muốn tìm một nơi khác yên tĩnh hơn, thích hợp hơn cũng đâu có khó.”
Vân Vân: “Thu nhập của tôi cũng không quá cao…”
Nhuế Nhất Hòa: “Không thể nào, anh… rất xinh mà.”
Vân Vân: “Xinh đẹp không phải là điều quan trọng nhất.
Quan trọng nhất là có thể làm cho khách cảm thấy vui vẻ, làm cho bọn họ có thể quên đi những buồn phiền trong cuộc sống.
Tóm lại, đây cũng không phải một công việc rất đơn giản, nhẹ nhàng.”
Nhuế Nhất Hòa cảm thấy rất có hứng thú, cô hỏi: “Chẳng phải anh là cái tên đứng đầu bảng trong quán hay sao?”
Vân Vân lắc đầu: “Tôi còn kém lắm.”
Vậy thì tiêu chuẩn của quán các anh cũng cao thật sự.
Nhuế Nhất Hòa vẫn cảm thấy là Vân Vân không thiếu tiền.
Bởi vì dựa vào thái độ cư xử của anh ta đối với phụ nữ là có thể thấy được anh ta đã rất cố gắng để làm việc.
Cho dù là tính cách anh ta thật sự dịu dàng, hay anh ta cho rằng mỗi người phụ nữ đều có thể là khách hàng tiềm năng, thì lời nói và hành động của anh ta vẫn rất nịnh người.
Người ở khu nhà trọ Nam Loan này, nếu không phải là người không có tiền thì chính là những người không thể gặp người khác.
Vân Vân lại không thuộc hai loại trên, rất kỳ lạ.
Nhuế Nhất Hòa cố tình tìm hiểu lý do thật sự khiến Vân Vân ở lại khu trọ Nam Loan thì bất chợt nghe thấy có người đang gọi mình ở bên dưới.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy Tuyên Hòa đang vẫy mình: “Sếp Nhuế, bọn tôi có phát hiện mới.”
Lưu Thụ Lâm cầm một cây búa, đứng ở bên cạnh cười ngẩn ngơ.
Nhuế Nhất Hòa đi xuống dưới lầu, phát hiện bức tường bên cạnh phòng an ninh đã bị đập ra một lỗ thủng lớn.
Mà trong đống gạch và xi măng vỡ vụn kia lại chứa toàn xương trắng.
Đan Tiểu Dã kinh ngạc hỏi: “Sao lại thế này?”
Hóa ra là Lưu Thụ Lâm bị mắng cho tỉnh, quyết định phát huy triệt để kỹ năng đặc biệt của mình, mở khóa.
Anh ta nhân lúc nhân viên bảo vệ Trùng Một Mắt không có ở đây, lén đi vào phòng an ninh.
Kéo giá sách ra, phát hiện đằng sau có một bức tường mốc meo, bong tróc từng mảng.
Trong khe nứt xi măng, anh ta tìm được một đoạn xương, rất có thể là xương ngón tay của người.
Đến đây, Lưu Thụ Lâm vẫn chưa làm kinh động đến ai.
Anh ta tìm được một đống công cụ, âm thầm phá bỏ bức tường.
Nếu không phải là Tuyên Hòa đi ngang qua, phát hiện ra anh ta thì có lẽ phải đợi đến khi phá xong nửa bức tường, lấy ra toàn bộ những bộ xương được giấu ở bên trong anh ta mới gọi Nhuế Nhất Hòa và những người chơi đến đây để nghiệm thu kết quả.
Bạch Phàm không nói nên lời: “Những thi thể này chắc chắn đã được giấu ở bên trong rất nhiều năm rồi.
Liệu có phải là do Trùng Một Mắt làm không?”
Bảo Tĩnh lắc đầu: “Không! Những cái này chắc chắn là được giấu vào từ lúc xây nhà rồi.
Sau khi khu nhà này xây xong, Trùng Một Mắt mới đến đây làm bảo vệ.”
Không lẽ là chủ nhân của nhà trọ đã gϊếŧ người?
“Các người đang làm gì thế?”
Người đàn ông béo đến nỗi suýt nữa lấp kín hết hành lang nhà trọ bằng thịt kinh ngạc nhìn khung cảnh hỗn độn trong sân, sau đó lập tức phát hiện ra những bộ xương trắng: “Cái này...!Đây là…”
Nhuế Nhất Hòa cảm thấy anh ta đi xuống lầu rất đúng lúc.
Dù sao thì người đàn ông béo ở phòng 305 cũng gần như không bao giờ bước chân ra khỏi phòng.
“Ai gọi đồ ăn đây ạ?”
Ngoài sân có tiếng gọi, người đàn ông béo chạy ra ngoài nhận hàng rồi đứng nhìn shipper rời đi.
Anh ta cầm gói hàng, ngẩn ngơ nói: “Tôi chỉ ra lấy đồ ăn thôi…”
Không hiểu sao lại nhìn thấy một vụ gϊếŧ người giấu xác… Không đúng, là nhìn thấy có người đào ra xương cốt đã bị giấu từ rất lâu…
“Tôi không biết gì hết, không nhìn thấy gì hết.”
Nhuế Nhất Hòa cản đường: “Từ từ, tôi có chuyện muốn hỏi anh.”
Anh béo bị ép ngồi xuống ghế đá, vừa ăn đồ ăn gọi về từ bên ngoài, vừa sợ hãi.
“Tôi là người đầu tiên chuyển đến nhà trọ, tên lập dị ở phòng 204 là người thứ hai.”
Miệng anh ta nhai ngồm ngoàm mà còn có thể nói ra từng câu từng chữ một cách rõ ràng.
Nhuế Nhất Hòa hỏi anh ta có quen Tần Lãng không, anh béo gật đầu.
“Quen chứ! Nhà trọ Nam Loan là tài sản của Tần Lãng.
Tôi rất ngưỡng mộ anh ấy, còn trẻ mà đã sở hữu cả một tòa nhà.
Tuy rằng tòa nhà này có ma nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến tiền bồi thường dỡ bỏ và dời đi nơi khác.
Lúc tôi đến thuê nhà, anh ấy còn nói với tôi là lúc nào khu nhà phải di dời đi nơi khác thì tôi cũng phải chuyển ra ngoài.”
Anh béo nuốt thức ăn, tiếp tục nói: “Nếu không phải nể mặt chúng tôi là bạn bè thì anh ấy cũng không đồng ý cho tôi thuê phòng, sợ ảnh hưởng đến việc phá bỏ và di dời.”
Đan Tiểu Dã nắm được từ then chốt: “Phá bỏ và di dời?”
Anh béo điên cuồng gật đầu: “Đúng, phá bỏ và dời đi nơi khác.
Giá trị thừa kế lớn nhất của nhà trọ không phải chỉ là chút tiền thu về từng tháng, mà là khoản tiền đền bù phá bỏ và di dời.
Mảnh đất này gần trung tâm thành phố, tiền đền bù di dời cao đến đáng sợ.
Tần Lãng rất tán thành việc dỡ bỏ, nhưng Trùng Một Mắt thì không đồng ý.
Sau khi Tần Lãng dọn ra ngoài, Trùng Một Mắt không thèm quan tâm đến lời khuyên ngăn của anh ấy, vẫn dùng danh nghĩa của Tần Lãng để cho người bên ngoài đến thuê phòng.”
Nhuế Nhất Hòa hỏi việc phá bỏ và di dời bắt đầu diễn ra từ lúc nào, anh béo nghĩ lại rồi nói là quyết định hồi đầu năm.
Nhưng có dỡ hay không thì vẫn tôn trọng ý kiến của người sở hữu tài sản, không bắt buộc phải dỡ bỏ.
Anh béo còn nói là sau khi anh ta chuyển đến không lâu, Tần Lãng cũng ra khỏi nhà trọ.
Tần Lãng nói là điều tra được chuyện gì đó, không tiện tiếp tục ở lại đây.
Từ lúc đó trở đi, anh béo không gặp lại Tần Lãng nữa, hai người họ cũng vì thế mà mất liên lạc.
Nhuế Nhất Hòa hỏi vì sao anh béo không thể gọi điện thoại cho Tần Lãng.
Anh béo nói với vẻ oan ức: “Tôi với Tần Lãng quen nhau qua game cho nên không lưu số điện thoại của nhau.”
Nhuế Nhất Hòa hỏi xong, lập tức thả anh ta đi.
Anh béo này đã chứng minh cho cái gọi là ‘Chuyện đáng sợ nhất trên thế giới này chính là nghèo’.
Anh ta coi như không biết chuyện người ta đào được cả đống xương cốt ở tầng một, ban đêm cũng coi như không nghe thấy những âm thanh ở tầng trên.
Trông dáng vẻ của anh ta, chắc chắn không hề nghĩ đến chuyện dọn đi.
Bịt mắt bưng tai, tiếp tục trải qua từng ngày, từng ngày.
Theo lời của anh béo, trưa nào Trùng Một Mắt cũng phải đi tập hợp một đám người phản đối việc phá bỏ và di dời.
Những người này rất phức tạp, có rất nhiều người đi thuê nhà hoặc là không có quyền sở hữu đất.
Nếu tòa nhà bị dỡ bỏ, họ sẽ không được đền bù và rơi vào cảnh không có nhà để về.
Những người này đều phản đối việc di dời, không muốn dọn đi nơi khác.
Chẳng lẽ Trùng Một Mắt phản đối việc di dời là vì sợ những xương cốt ở trong bức tường kia bị lộ ra sao?
Vì không muốn bị lộ, đương nhiên là ông ta cũng có thể gϊếŧ chết chủ nhân nhà trọ, người đồng ý việc di dời.
Nhuế Nhất Hòa hỏi Lưu Thụ Lâm: “Phải mất bao lâu để xây lại tường?”
Lưu Thụ Lâm trả lời: “Một tiếng.”
Vậy thì có thể thả xương cốt lên trên chiếc giường trong phòng an ninh, dùng chăn che lại trước khi Trùng Một Mắt quay về.
Bảo Tĩnh: “Cô muốn dọa ông ta sao?”
Nhuế Nhất Hòa: “Với trạng thái tinh thần của ông ta, nếu sợ hãi thì có lẽ ông ta sẽ khai ra cái gì đó.”
Chập tối, bạn học Đệ Ngũ về sớm hơn Trùng Một Mắt.
Anh ta lấy cặp lồng đựng cơm ra, đặt lên bàn, chán nản gọi các người chơi ra ăn cơm rồi lấy đi một phần của mình, quay về phòng.
Nhuế Nhất Hòa đưa tay giữ lại, không cho bạn học Đệ Ngũ đóng cửa.
“Cô định làm gì?”
Bạn học Đệ Ngũ giương mắt lên nhìn cô.
Nhuế Nhất Hòa đung đưa cặp lồng đựng cơm cầm trên tay, vẻ mặt không có cảm xúc nhưng giọng nói lại vô cùng ngọt ngào: “Học trưởng, tôi muốn ăn cơm cùng anh.”
Bạn học Đệ Ngũ: “…”
Ồ, là sợ mình ăn mảnh sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...