Nhuế Nhất Hòa: "Tôi không biết."
Cô gọi món một cách cứng nhắc, ăn cũng cứng nhắc.
Chưa có lúc nào lòng cô lại loạn như lúc này, một người từ trước đến giờ luôn quý trọng đồ ăn như cô lúc này hoàn toàn không biết mình đang nhét vào miệng thứ gì.
Chỉ bởi vì cơ thể cần, cho nên mới ăn.
Cô vừa nhìn thấy phế tích của thành phố C, vậy những người sống trong thành phố đâu?
Nếu như Trái Đất đã bị hủy diệt.
Ba cô, mẹ cô… gia đình yêu thương của cô...!nếu như họ đều chết hết thì cô nỗ lực để trở lại nhân gian còn có nghĩa gì?
Trái tim Nhuế Nhất Hòa đập bình bịch, dần dần cảm thấy khó thở.
Lần đầu tiên mắt trái và mắt phải cùng xuất hiện cảm giác đau đớn kịch liệt, cơ thể vừa nóng vừa lạnh, một nửa như rơi vào hầm băng, một nửa như đang bị lửa nóng thiêu đốt.
Linh hồn cô dường như trong một khoảnh khắc đã rời khỏi thể xác, cô thản nhiên nhìn Đan Tiểu Dã thất kinh hô lên, muốn chạy đến nâng cô dậy.
Diện tích của bao cát trên người cô không lớn, nhưng cũng phải nặng tầm 30kg.
Với sức lực của Đan Tiểu Dã, kéo cô lên đã là cố lắm rồi, thêm bao cát 30kg nữa thì kết quả cuối cùng chỉ có thể ngã cùng cô.
Nội tâm của Nhuế Nhất Hòa bình tĩnh không hề dao động, điềm tĩnh đứng từ trên cao nhìn xuống hai người té lăn trên đất.
"Tút tút----"
Hai tiếng còi lanh lảnh vang lên bên tai.
Toa tàu chấn động khiến hồn phách của Nhuế Nhất Hòa quay về, trong nháy mắt quên đi cảm giác kỳ dị ban nãy.
Cô bò dậy, chạy về phía toa số 1.
Chiếc loa màu vàng bên cạnh cửa phát ra âm thanh yếu ớt, một giọng nói quen thuộc vang lên.
Đó là giọng của trưởng đoàn tàu Hồ Điệp, trong giọng nói còn mang theo ý cười.
"Thứ mọi người thấy là hình ảnh phản chiếu của nhân gian giới ở Linh giới.
Không có ngày tận thế, chỉ có các người đã chết."
Dường như đã bị sự ngu xuẩn của bọn họ chọc cười, anh ta nói xong câu đó liền cười không ngừng lại được.
Nhuế Nhất Hòa: "Làm sao chứng minh được anh đang nói thật?"
"Tôi không cần chứng minh với cô.
Cô sống càng lâu thì sẽ biết được càng nhiều."
Tiếng cười vui vẻ của chủ nhân giọng nói khiến người ta tức giận.
Ý là đừng có nghĩ lung tung, cứ qua phó bản là được.
Không có chứng cứ, ai sẽ chịu tin tưởng trưởng đoàn tàu Địa Ngục thần bí kia chứ? Chỉ bằng một câu khẳng định của anh ta sao? Cái này cũng không thể loại bỏ sự bất an của bất kỳ ai, cũng may sự xuất hiện của anh ta khiến Nhuế Nhất Hòa tìm được một người biết nội tình để trao đổi.
Nhưng trưởng đoàn tàu thể hiện rất rõ là mình không muốn nhiều lời.
Làm sao bây giờ?
Nhuế Nhất Hòa tìm đến chỗ gần loa nhất, ngồi xuống.
Cô khẩn thiết muốn biết phế tích thành phố C vừa đi qua là sao.
Càng sốt ruột cô lại càng tỏ ra bình tĩnh.
Cơn đau đớn ở mắt tiêu tan, lý trí quay lại.
Cô tự hỏi, tại sao trưởng đoàn tàu im lặng đến nỗi không hề có cảm giác tồn tại chưa nói được mấy câu trong gần một tháng qua đột nhiên lại lên tiếng.
Đoàn tàu là cái gì? Đó là phương tiện chở người chơi đến phó bản.
Nói là từ nhân gian giới đi đến cổng địa ngục, nhưng thực ra không có đích đến thực sự.
Ít nhất là trước khi chưa tích đủ điểm thì người chơi trên tàu không thể nào đến được đích.
Như vậy, địa ngục, đoàn tàu Địa Ngục, trưởng đoàn tàu Địa Ngục muốn có được thứ gì từ người chơi?
Điểm.
Đúng, chính là điểm.
Phải làm sao mới giành được điểm đây? Vào phó bản, lấy được vật phẩm nhiệm vụ, qua phó bản.
Hôm nay là ngày thứ mười ba bọn họ ở trên tàu, mấy ngày nữa là lại phải vào phó bản rồi.
Với trạng thái tâm thần bất ổn bày của cô và trạng thái căng thẳng bất an của Đan Tiểu Dã nhất định sẽ ảnh hưởng đến việc qua phó bản.
Bởi vậy, trưởng đoàn tàu không lên tiếng là không được.
Nhuế Nhất Hòa càng nghĩ càng cảm thấy mối quan hệ giữa người chơi và đoàn tàu rất vi diệu.
Người chơi là nhân viên, đoàn tàu là công ty.
Người chơi kiếm điểm, đoàn tàu bóc lột người chơi, hưởng thụ của cải người chơi tạo ra.
Nếu như nhân viên có vấn đề, trạng thái không tốt, hiệu suất làm việc không cao thì cũng là một loại tổn thất đối với công ty.
Lãnh đạo của công ty - trưởng đoàn tàu Hồ Điệp đương nhiên phải xuất hiện động viên.
Nhưng cách thức động viên cũng có nhiều loại, trưởng đoàn tàu Hồ Điệp hiển nhiên chỉ bằng lòng an ủi miệng thôi, không có ý định cho công nhân nghỉ ngơi, cũng không có ý định cho nhân viên thứ gì tốt đẹp.
Tính toán đem lý tưởng, tương lai, thăng chức tăng lương thành củ cà rốt treo trước mặt nhân viên, dụ dỗ bọn họ tiến về phía trước.
Nhuế Nhất Hòa không phải kẻ ngu, đương nhiên không làm.
Công ty và nhân viên là mối quan hệ song phương, cô cũng không phải người mới, nếu thật sự muốn đi ăn máng khác thì tin chắc rằng không có công ty nào không chịu nhận cô.
Ánh mắt của Nhuế Nhất Hòa rời khỏi cái loa màu vàng, nói với Đan Tiểu Dã: "Không xác định được tình hình ở nhân gian giới, tôi không yên tâm được.
Chúng ta tìm cơ hội đổi sang một đoàn tàu có người chơi dày dặn kinh nghiệm đi...!Lúc trước tôi suy nghĩ hạn hẹp quá.
Cậu nói đúng, nếu muốn sống được càng lâu thì phải hiểu rõ bản chất của thế giới."
Đan Tiểu Dã: "..." Ơ, tôi có nói thế hả?
Đầu óc của cậu ta vẫn không bắt được sóng, nhưng miệng tự động đáp lại rất nhuần nhuyễn: "Đúng, chị nói đúng thì đúng.
Sếp Nhuế, tôi nghe theo chị."
Nhuế Nhất Hòa giả bộ đã hạ quyết tâm đứng lên, xoa bụng, nói: "Tôi chưa no, đi ăn thêm gì đó đi."
Đan Tiểu Dã: "Ừ ừ." Thực ra cậu ta không có hứng ăn, nhưng nhận ra sếp Nhuế đang diễn kịch, cậu ta phải phối hợp.
Cậu ta cũng không biết, lời này của Nhuế Nhất Hòa cũng không phải chỉ là diễn.
"Chờ đã."
Từ trong chiếc loa màu vàng lại truyền ra tiếng nói trầm thấp rè rè lẫn tạp âm.
Vị trưởng đoàn tàu mới ban nãy còn cười như kẻ ngốc cuối cùng cũng ngừng cười.
Nhuế Nhất Hòa dừng bước, quay người.
"Kẻ may mắn, tôi đã hiểu rõ ý đồ của cô rồi.
Nhuế Nhất Hòa không nói gì, bình tĩnh nhìn cái loa đang phát ra âm thanh.
"Câu hỏi của cô, tôi sẽ chứng minh...!nhưng cô không được được voi đòi tiên."
Nhuế Nhất Hòa từ trong bốn chữ ‘được voi đòi tiên’ nghe được sự nghiêm túc của trưởng đoàn tàu.
Trong lòng không tránh khỏi nghĩ: ‘Đoàn tàu địa ngục quả nhiên là thiếu người.
Cô dùng thủ đoàn đơn giản như vậy mà cũng uy hiếp được trưởng đoàn tàu.’
"Đương nhiên, tôi là người rất có chừng mực."
Cô học theo anh đội trưởng, bày ra vẻ mặt kiêu căng.
Trong nháy mắt biến thành một quý cô cao cao tại thượng, thân phận tôn quý, vẻ mặt lạnh lùng, coi trời bằng vung.
"Xin hỏi, anh tính chứng minh cho tôi vào giờ nào, dùng cách nào để chứng minh?"
Hàm ý là "Chỉ nói miệng còn lâu tôi mới tin."
Trưởng đoàn tàu: "..."
Mẹ nhà cô, sao bảo có chừng mực lắm cơ mà?
...
Ở buồng lái đoàn tàu số D2348, trưởng đoàn tàu Hồ Điệp ẩn trong bóng tối đen kịt, ấn vào cái nút màu đỏ ở bàn điều khiển, tắt hệ thống thu âm.
Sau đó trưởng đoàn tàu thần bí bắt đầu tự lẩm bẩm.
"Có phải vừa nãy mình tỏ ra quá khẩn thiết rồi không..."
"Hết cách rồi, ai bảo mình mới làm trưởng đoàn tàu lần đầu tiên cơ chứ! Cho dù có hành vi nào không thỏa đáng thì cũng phải nể mặt hành khách ưu tú...!Đại xà địa ngục tôn kính, nhất định có thể tha thứ cho mình."
"Nếu mình khiến cho cô ta đổi tàu thì làm sao giành được ai làm việc chất lượng như thế nữa? Từ trước đến giờ mình lúc nào cũng đen đủi, không làm gì nên hồn, người giành giật được đều là rác rưởi.
Cứ như vậy cũng sẽ giống như những kẻ xui xẻo khác, bị tước quyền vận hành đoàn tàu."
"Nếu thật sự đến mức đó thì tiêu hết."
"Đại xà địa ngục tôn kính, dù sao chúng ta cũng không so nổi với mấy kẻ giàu xổi ở Thiên Đường."
"Vậy thì phải tóm chặt lấy cô ta."
"Không được, cũng không thể hiền hòa quá."
"Hiền quá sẽ bị hành khách được đà lấn tới."
"Thất sách rồi...!Mình đồng ý nhanh quá, giờ phải lạnh nhạt với bọn họ một lúc đã.
Hay là cứ im lặng, chờ đến ngày cuối cùng trước khi vào phó bản giải thích qua quýt cũng được?"
Trong bóng tối, chiếc đèn vàng trên bàn điều khiển đột nhiên lấp lóe.
Trường đoàn tàu Hồ Điệp sợ hết hồn, đôi cánh rung nhẹ vì run.
Bình tĩnh lại, anh ta đập đầu vào thành tàu, sợ hãi nói: "Ngài bớt giận, tôi lập tức sẽ đi từ chối yêu cầu vô lý của hành khách."
Đèn vàng chớp nháy nhanh hơn nữa.
"Mấy con bọ xít gan to bằng trời này! Tôi phải bóp chết chúng nó.
Tôi lập tức tìm một phó bản nguy hiểm nhất, âm thầm ra tay, gϊếŧ chết bọn họ."
Đèn vàng biến thành màu đỏ tươi đẹp, nháy điên cuồng.
Hồ Điệp cuối cùng cũng nhận ra cách này không đúng, thử trả lời: "Tôi đi lôi kéo cô ta là cách đúng đắn hả?"
Tốc độ nhấp nháy của đèn đỏ chậm dần lại.
"Rắn đuôi chuông vĩ đại, nhà tiên tri lỗi lạc nhất địa ngục, xin hãy chỉ cho tôi hướng tiến lên."
Hồ Điệp cúi đầu trước đèn đỏ, đợi một hồi, đúng như dự đoán, không có ai trả lời.
"Chuyện tôi đã đồng ý thì phải làm đến..."
Đèn đỏ chuyển sang vàng.
"Hôm nay tôi, bây giờ...!ý tôi là lập tức, ngay lập tức sẽ chứng minh cho cô ta xem, thứ cô ta thấy chỉ là hình ảnh phản chiếu của nhân gian giới ở Linh giới mà thôi.
Thân là một trưởng đoàn tàu đủ tiêu chuẩn, tôi tuyệt đối sẽ không để một suy đoán sai lầm ảnh hưởng đến tâm tình của hành khách."
Đèn vàng nhấp nháy chậm dần, nhưng không tắt.
Bất luận anh ta có thề thốt làm một trưởng tàu thành thục quan tâm đến hành khách đi tàu thì đèn vàng vẫn nháy đều.
Rốt cục là sai ở chỗ nào? Chê anh ta liếm sai chỗ hả? Không phải! Anh ta đã sắp đạp tôn nghiêm của địa ngục dưới chân rồi.
Một người chơi thôi mà, rốt cục là nhân vật tầm cỡ thế nào?
Hồ Điệp nhớ lại lúc yết kiến đại xà địa ngục, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn...!Anh ta thấp thỏm đi vào cửa, nhìn thấy đại xà địa ngục cao lớn như núi, sợ đến mức run lẩy bẩy, được người ta dìu ra ngoài.
Cũng còn chưa nói được câu nào, thật sự là không có cách nào nắm bắt được tâm lý đối phương.
Trong ánh sáng đỏ lập lòe, anh ta nhớ lại tin đồn liên quan đến đại xà địa ngục.
Tất cả mọi người đều nói, đó là một người gác cổng địa ngục rất vẻ vang.
"Xin ngài yên tâm, thuộc hạ quan tâm đến hành khách đi tàu, đồng thời cũng sẽ tuyệt đối không hạ thấp phẩm cách địa ngục."
Đèn vàng vụt tắt.
Trưởng đoàn tàu Hồ Điệp dùng râu lau mồ hôi lạnh.
...
Trong hai ngày sau đó, đoàn tàu cơ bản đều đi qua ban ngày, rất nhanh đã đi qua một thành phố C không có dấu vết sinh sống của con người, một thành phố C phồn vinh, sau đó lại đi qua một thành phố C chưa có nhà cao tầng.
Thậm chí còn đi ngang qua một thành phố C từ mấy trăm năm trước.
Nhuế Nhất Hòa không thể tìm thấy bóng dáng quen thuộc ở thành phố C này nữa.
Nhưng nhìn địa hình, quả thật có phần tương ứng với thành phố C, đều có rất nhiều núi, còn có một con sống rất dài.
Trưởng đoàn tàu như một hướng dẫn viên du lịch cần mẫn, thật thà đưa bọn họ đi thăm quan hình ảnh phản chiếu của thành phố C ở những thời điểm khác nhau tại Linh giới.
Nhìn thấy những thứ này, Nhuế Nhất Hòa đã bắt đầu tin tưởng lời giải thích của trưởng đoàn tàu.
Nhưng vẫn có một điều cô không hiểu.
Những thứ này đều là hình ảnh đã qua, lần trước bọn họ nhìn thấy phế tích của thành phố C.
Trưởng đoàn tàu đã nói, những thứ nhìn thấy đều là hình ảnh phản chiếu lịch sử.
Vậy liệu rằng có hình ảnh phản chiếu tương lai hay không? Chuyện này có nghĩa là tương lai thành phố C sẽ bị hủy hoại ư?
Trưởng đoàn tàu nói với hai người, nhân gian giới chỉ là một phần của thế giới.
Con người chưa chết lần nào thì sẽ không biết mặt tối của nhân gian giới, còn có Linh giới, địa ngục và thiên đường.
"Hình ảnh phản chiếu của nhân gian giới ở Linh giới nhiều vô số kể, có hình chiếu lịch sử, hình chiếu ảo tưởng, hình chiếu khủng bố, đủ kiểu, nhưng không có hình chiếu tương lai.
Bởi vì thời gian ở Linh giới và Nhân gian giới là như nhau.
Những hình chiếu này không chỉ tái hiện lại sự vật chân thực ở Linh giới, mà còn chịu ảnh hưởng rất lớn của con người.
Bãi phế tích kia rất có thể chỉ là giấc mơ của một người nào đó có trí tưởng tượng phong phú, hình chiếu ở Linh giới chân thực lắm."
Hồ Điệp nói: "Không cần phải lo, nhân gian giới vẫn còn yên bình...!Phải biết, nếu như nhân gian giới bị hủy diệt thì Linh giới sẽ sụp đổ, địa ngục không tồn tại, thiên đường không tồn tại.
Những người may mắn, đoàn tàu sắp đến trạm tiếp theo ‘Kẻ tham lam’ rồi...!Mau đi kiếm điểm đi!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...