Vô Hạn Đoàn Tàu


Một tiếng hét thảm thiết cắt ngang bầu trời… Đó là giọng của Lữ Địch.

Nhuế Nhất Hòa quay lại, liếc qua một cái.
Nơi này cách chỗ xe đỗ rất xa, không nhìn thấy gì cả.
Ngõ nhỏ chật hẹp giữa các trại phòng chỉ chứa được hai người đi cạnh nhau.

Hai cương thi mặt mũi hung dữ chen chúc ở đầu đường.

Vóc dáng quá béo, lại sợ bị rớt lại phía sau nên kết quả là cả hai đều bị mắc kẹt.
Ông lão Lâm Chấn Bang nâng chân trái lên trước rồi bước từng bước, chân trước chân sau.

Những dấu chân của ông ấy nối liền nhau, tạo thành một đường gấp khúc.

Hai tay Lâm Chấn Bang cầm hai lá bùa, hất tay một cái, hai lá bùa lập tức bốc cháy.

Sau đó, ông ấy dán bùa lên trán hai cương thi, miệng lẩm bẩm: “Thái Thượng Lão Quân lập tức tuân lệnh, phá!”
Hai cương thi bay về phía sau hơn ba mét, thân thể cháy bùng lên.

Bọn chúng chỉ giật giật mấy cái rồi không thể dậy nổi nữa, chẳng mấy chốc đã bị đốt thành than.
Rời khỏi con ngõ chật hẹp, đường xá trở nên rộng rãi hơn nhiều.
Đan Tiểu Dã có trí nhớ tốt nhất, cậu ta chỉ đường: “Đi về phía trước, rẽ trái.”
Anh đội trưởng xuất quỷ nhập thần lại biến mất một lần nữa, không thấy đâu.

Nhuế Nhất Hòa lúc nào cũng để ý đến anh ta mà còn không phát hiện ra là anh ta bỏ đi từ lúc nào…
Có mấy con cương thi ngửi thấy mùi người, nhảy từ bên trong tòa nhà ra ngoài.
Nhuế Nhất Hòa đếm, tính cả một mụ cương thi già nhảy không qua ngưỡng cửa thì ở đây có tổng cộng sáu con cương thi…
“Lãng Lãng, tới đây!”
Ông lão Lâm Chấn Bang lấy ống mực từ trong túi đeo ở bên hông ra và quay trục quay.

Lý Lãng buông quan tài, kéo một đầu dây mực.

Hai người bước những bước chân giống hệt nhau, lao về phía đám cương thi, dùng dây mực trói cả năm con lại một chỗ.
Ống mực là vật thuần dương, đối phó với cương thi rất hiệu quả.

Một loạt tiếng nổ bùm bùm vang lên, cả đám cương thi đều ngã xuống đất, khó mà đứng dậy được.
Ông lão Lâm Chấn Bang lại dùng bùa vàng gọi lửa để đốt thi.
Nhuế Nhất Hòa muốn thử bản lĩnh của cương thi một lần cho nên lập tức hóa ma tay phải của mình.


Cô chĩa móng tay nhọn hoắt vào cổ của mụ cương thi già, dùng đến ba phần sức lực nhưng lại giống như đánh vào tường đồng vách sắt.
Tăng sức mạnh lên thành sáu phần mới có thể đâm móng tay vào da con cương thi kia.
Nhưng cho dù bị thương như thế nào cũng không làm cản trở hành động của mụ cương thi.

Suýt nữa Nhuế Nhất Hòa đã bị đôi tay với những móng sắc nhọn của nó đâm trúng, cô vội vàng lùi ra đằng sau một bước.
Mụ cương thi già thấy thức ăn thơm phức muốn chạy, sốt ruột lao đến nên bị vấp vào cánh cửa.

Hai cánh tay chạm đất ngoặt về phía sau, móng tay sắc nhọn cắm vào trong mắt nó…
“Thật là thê thảm, tự chọc vào mắt mình.” Lý Lãng tặc lưỡi, giơ một ngón tay cái lên với Nhuế Nhất Hòa: “Chị đúng là xuất sắc!”
Nhuế Nhất Hòa không nói nên lời: “… Trùng hợp thôi.”
Cô có phải biếи ŧɦái đâu mà gϊếŧ chết một con cương thi còn phải tạo dáng nghệ thuật?
Ông lão Lâm Chấn Bang đi đến, đốt cháy mụ cương thi già.
Kỹ năng cũng có kỹ năng chuyên để tấn công.

Nhuế Nhất Hòa phải thừa nhận là đối phó cương thi thì vẫn cần ông cụ Lâm ra tay.

Nhanh, tàn nhẫn, chính xác… Dưới tay ông ấy, cương thi không chịu nổi quá ba chiêu.
Vấn đề duy nhất chính là chỉ có một ông cụ.

Nếu một ngày nào đó, cương thi quá đông, tách các người chơi ra thì ông ấy ‘lo đầu không thể lo đuôi’, không thể bảo vệ được hết tất cả mọi người.

Không có ông ấy, các người chơi đã bị tiêu diệt hết từ lâu rồi.
“Lại tới nữa rồi, lại tới nữa rồi!”
Trên trán Mạnh Tư Lộ ướt đẫm mồ hôi, liên tục lùi về phía sau: “Sao nhiều thế? Không phải là tất cả mọi người trong trấn đều biến thành cương thi rồi đấy chứ?”
Bởi vì bọn họ gây ra tiếng động quá lớn cho nên rất nhiều cương thi đang lũ lượt kéo tới đây.
Nhuế Nhất Hóa: “Vẫn có người may mắn sống sót.”
Vừa rồi cô nhìn thấy một cái đầu thò ra ở sau tường bao, đó chắc chắn là người sống.

Thấy bị phát hiện, người kia lại vội vàng lùi xuống.
Người đó không kêu cứu, còn có vẻ sợ bị bọ họ nhìn thấy… Có lẽ là đang đề phòng bọn họ đưa ra yêu cầu vào nhà trốn.
Mà lại không biết rằng, bên trong trấn nhỏ, đâu đâu cũng là cương thì, chỉ dựa vào việc trốn tránh thì căn bản là không sống được.
Càng ngày càng nhiều cương thi, ông lão Lâm Chấn Bang đối phó với chúng có đã có khó khăn.
Nhuế Nhất Hòa cũng không thừa sức để đi quản hai người mới và Đan Tiểu Dã.
Tình cảnh vô cùng hỗn loạn.
“A…!”
Bỗng nhiên, Tô An Dao hét to một tiếng, nhưng lại thấy mọi người đã cách xa cô ta một đoạn.


Tô An Dao run rẩy cúi đầu xuống… Hóa ra là có một bàn tay thò ra từ rãnh sâu, túm lấy mắt cá chân của cô ta.

Cô ta sợ hãi, nhắm chặt mắt, đạp chân thật mạnh… Cũng chẳng biết là có đạp trúng cái gì hay không.
Chỉ nghe thấy tiếng ‘răng rắc, răng rắc’, giống như tiếng xương cốt bị gãy.
Sau đó, có người vỗ nhẹ lên bả vai cô ta.
“Đứng đạp nữa, cô đạp gãy cả cổ nó rồi.”
Tô An Dao nghe được giọng nói quen thuộc, vui mừng mở mắt ra: “Bạch Mạt Lị!”
Sau đó, cô ta lại nhớ ra, bây giờ Bạch Mạt Lị đã là ma chứ không còn là người nữa.
Không giống trước đây, hiện giờ Bạch Mạt Lị đã có ‘dạng quỷ’.

Một nửa thân thể trong suốt, khuôn mặt không có sự sống, gót chân không chạm đất.
Bạch Mạt Lị: “Bày ra cái bản mặt sợ hãi như thế để làm gì?”
Nhuế Nhất Hòa vừa mới tìm được cơ hội để đến gần thì chợt nghe thấy lời nói của Bạch Mạt Lị, cô không nhịn được liếc mắt khinh thường.
“Hay là tôi tìm cho cô một cái gương, cô tự soi xem nhé.”
Bạc Mạt Lị: “… Hừ.”
Có Nhuế Nhất Hòa ở bên cạnh, Tô An Dao không sợ nữa.

Cô ta ngó xuống nhìn dưới rãnh: “Lúc nãy là cương thi túm chân tôi sao?”
Bạch Mạt Lị đưa tay quay đầu của Tô An Dao lại: “Là một con cương thi trương phình, tôi khuyên cô đừng nhìn.”
Tô An Dao: “Tôi không nhìn, không nhìn nữa.”
Năng lực phân biệt của Nhuế Nhất Hòa rất tốt, có thể thấy rõ ràng ‘thứ’ ở dưới rãnh không phải là cương thi mà là một người bị đạp đứt cả cổ.

Nhưng nhìn bên ngoài thì có vẻ là người kia cũng bị trúng độc cương thi, chẳng bao lâu nữa sẽ biến thành cương thi.

Bạch Mạt Lị vẫn là rất để ý… Đối với Tô An Dao, gϊếŧ chết một con cương thi hoàn toàn khác với gϊếŧ chết một con người.
Nếu biết là người thì có lẽ Tô An Dao sẽ gặp ác mộng mất mấy đêm.
Bạch Mạt Lị: “Đằng trước rất nhiều cương thi, tôi đưa mọi người đến nơi an toàn tránh tạm một chút.

Có muốn đi theo tôi không?”
Nhuế Nhất Hòa hơi do dự, nhưng khi nghe Bạch Mạt Lị nói trắng ra là: “Tôi cũng chẳng phải có lòng tốt gì đâu.

Tôi làm như thế chẳng qua chỉ là mong mọi người có thể đưa cả thím Ngụy cùng rời khỏi phó bản thôi.”
Nhuế Nhất Hòa tin.
… Kết quả, Bạch Mạt Lị đưa bọn họ đến nhà Na Bà.

Ngụy Ngọc Cầm đang ngồi trên ghế đẩu, cầm dao khắc, học làm mặt nạ với Na Bà.

Hoa Hoa ở bên cạnh nhảy giống như ếch, thấy Nhuế Nhất Hòa thì vui vẻ chạy đến, gọi chị.
Đám cương thi đuổi theo đến cửa, không biết sợ thứ gì mà lại không thể tới gần, chỉ biết không cam lòng rú lên mấy tiếng.
Nhuế Nhất Hòa khẽ vuốt mái tóc rối bời của Hoa Hoa, hất hất cằm về phía Ngụy Ngọc Cầm, hỏi Bạch Mạt Lị: “Như thế này là sao?”
“Sau khi chia tay với mọi người, tôi và thím Ngụy quyết định quay lại trong trấn trước.” Bạch Mạt Lị nói: “Cứ nghĩ đến thi thể của tôi còn nằm trong căn nhà hoang đổ nát kia, trên người có kiến rồi giòi bọ bò tới bò lui là tôi lại ngứa ngáy hết người…”
Tìm được xác rồi thì biết làm cái gì? Nhìn thấy thi thể mình bị phân hủy quá nặng, cô ta quyết định đốt quách đi cho xong.
“May mà còn về được, lỡ như bị đám cương thi bụng đói ăn quàng kia gặm một cái thì… Mẹ kiếp, tôi sẽ gặp ác mộng mất thôi.

Hức hức!”
Trên đường kéo thi thể đến Cổ Hí Lâu để thiêu, hai người gặp được Na Bà.

Vốn tưởng rằng người chơi phá hỏng chuyện của Na Bà, lại còn ép Khương Nhã phải mất mạng thì Na Bà sẽ không thích bọn họ…
Không ngờ bà cụ có tướng mạo kinh khủng này không chỉ tự tìm rắc rối mà còn tốt bụng hỏi Ngụy Ngọc Cầm là có muốn học làm mặt nạ với bà ấy không.
Ngụy Ngọc Cầm lắc đầu, nói là mình không khéo tay, không học được.
Na Bà lại nói: “Học làm mặt nạ trừ tà, trở thành thầy trừ tà thì có thể giao tiếp được với quỷ thần.

Về sau, cô có thể điều khiển được con quỷ…”
Ngụy Ngọc Cầm vẫn lắc đầu: “Tôi không cần điều khiển con bé… Tôi ở cạnh con bé là để chăm sóc cho nó.”
Na Bà lại khuyên: “Giao tiếp được với quỷ thần thì chẳng phải sẽ chăm sóc nó tốt hơn sao?”
Ngụy Ngọc Cầm hay bị người khác phủ nhận, cứ gặp chuyện là lại theo thói quen phủ nhận bản thân mình.

‘Tôi không làm được’, ‘tôi không làm được đâu’ trở thành câu cửa miệng.

Bà ấy lại muốn từ chối theo bản năng.
Bạch Mạt Lị nhạy bén nhận ra rằng, trở thành thầy trừ tà thì có thể giải quyết được khó khăn trước mắt của bọn họ, ‘xe đến núi ắt có đường’ (khó khăn nào cũng có thể vượt qua)… Không đúng, đây là con đường của một con người và một con ma.

Cô ta khóc lóc om sòm để Ngụy Cẩm Ngọc đồng ý học.

Ngụy Cẩm Ngọc khuyên ngăn không được nên chỉ đành nghe theo.
Tâm trạng của Bạch Mạt Lị rất phức tạp: “Na Bà là một giáo viên tốt! Thím Ngụy quả thật không được thông minh nhưng Na Bà hoàn toàn không tức giận, dạy bảo vô cùng cẩn thận.”
Ông lão Lâm Chấn Bang nói: “Vậy là hai người gặp được cơ duyên rồi.”
Nếu không như thế, một khi hoàn toàn vượt qua phó bản thì một người một quỷ bọn họ sẽ hóa thành bọt biển.
Trước khi Ngụy Ngọc Cầm đưa ra lựa chọn, Lâm Chấn Bang đã nói cho bà ấy biết là giữ lại Bạch Mạt Li sẽ có kết cục gì.
Bà ấy vẫn lựa chọn giữ… Vậy mà lại có được cơ hội để trở thành ‘siêu nhân’.
Hơn mười phút sau, Na Bà nói với Ngụy Ngọc Cầm cái gì đó rồi đứng dậy, đi về phía những người chơi.

Lưng bà ấy còn còng hơn cả trước đây.
Na Bà đi đến bên cạnh Nhuế Nhất Hòa, ngước lên nhìn cô.

Bà ấy chỉ còn lại một chiếc răng nên khi nói chuyện giọng nói rất mơ hồ.
“Tiểu Nhã nói cô rất đặc biệt, tôi không thấy cô có chỗ nào đặc biệt.”
Có lẽ là vì ‘mối thù của Vu nữ’ đã khiến cho cô luôn mang theo một buff đặc biệt thu hút sự chú ý của những sinh vật bóng tối…

Nhuế Nhất Hòa cảm thấy Na Bà không có ác ý, có lẽ chỉ đi đến để nói chuyện thôi nên lập tức lấy ghế tựa, mời bà ấy ngồi xuống.
“Cô từng gặp Tiểu Nhã rồi à?”
Na Bà hỏi.
“Gặp rồi ạ.” Nhuế Nhất Hòa trả lời: “… Cô ấy tự sát thật sao?”
Na Bà gật đầu, nhìn vào chiếc quan tài đặt ở cửa rồi nói: “Người xứ khác vì giúp con bé mà rơi vào hoàn cảnh khó khăn, con bé vẫn luôn áy náy.

Người trong trấn nghĩ con bé ngốc nghếch, không hiểu chuyện gì...!Thật ra thì không phải nó không hiểu, mà chỉ là không nói thôi.”
“Tiểu Nhã hiểu rất rõ lòng người thiện ác.”
Na Bà nói Khương Nhã là một người rất có năng khiếu làm thầy trừ tà.

Lúc cô ấy vừa mới bắt đầu học làm mặt nạ đã có thể làm ra được những chiếc mặt nạ trừ trà có linh tính hơn cả Na Bà.
Vì để Khương Nhã có thể rèn luyện thêm tài nghệ nên bao nhiêu năm qua Na Bà chỉ để cho cô ấy khắc mặt nạ tiểu quỷ.

Mãi tới thời gian gần đây mới cho phép cô ấy làm mặt nạ phán quan và mặt nạ đầu trâu.
Một ngày kia, Khương Nhã cảm nhận được là Vương Thanh đã chết, vô cùng đau lòng, dùng dao khắc đâm vào ngực mình.

Máu đầu tim bắn ra, rơi vào phía trên mặt nạ Tam Trương (ba thủ lĩnh của Đường Ngũ Quần là Trương Lĩnh , Trương Hành và Trương Lỗ).
Na Bà không ngờ rằng Khương Nhã khi chết đi lại có năng lực mạnh mẽ như vậy.

Bà ấy chưa từng dạy Khương Nhã mấy thứ đó, cũng sẽ không dạy cô ấy… Có lẽ là vào khoảnh khắc trước khi chết Khương Nhã mới hiểu được, sau đó dứt khoát chịu chết, chỉ để lại ‘Vương Thanh báo thù’.
Nhuế Nhất Hòa: “Vì sao bà lại nói với tôi chuyện này?”
“Biết những thứ này sẽ có lợi cho cô.” Na Bà dừng lại một chút rồi lại nói: “Lúc đi thì cô đưa cả Hoa Hoa đi.”
Tính tình bà cụ thật kỳ lạ, không chịu nói một từ ‘giúp’.
Nhuế Nhất Hòa: “Sao bà không gửi gắm Hoa Hoa cho thím Ngụy?”
Rõ ràng là Na Bà muốn truyền lại kỹ năng của thầy trừ tà cho thím Ngụy, sư phụ bảo đệ tử làm một chuyện cũng bình thường mà, sao còn phải nhờ vả người khác?
Na Bà: “Cô không muốn sao?”
Na Bà trừng mắt, khuôn mặt bỗng chốc trở nên u ám kinh khủng.
Nhuế Nhất Hòa: “Tôi chỉ có thể đưa con bé ra khỏi Vong Sơn, rồi đưa nó đến cô nhi viện thôi.”
Na Bà gật đầu, vậy cũng được.

Bà ấy kéo Hoa Hoa đến, đẩy vào trong lòng Nhuế Nhất Hòa.
“Đằng sau có một con đường, không có cương thi.

Đi, các người mang quan tài lên núi đi.”
Nhuế Nhất Hòa: “… Ừm!”
Bạch Mạt Lị sốt ruột hỏi: “Còn thím Ngụy thì sao?”
Na Bà: “Chưa đến ngày lành tháng tốt, kỹ thuật của cô ấy còn chưa học xong… Bây giờ chưa thể đi được.”
Một người một quỷ bị giữ lại.
Trên đường đi lên núi, Nhuế Nhất Hòa thầm nghĩ: ‘Na Bà là NPC của phó bản, rốt cuộc trong mắt bà ấy, người chơi là như thế nào?’
Cô luôn cảm thấy Na Bà có nhận thức nhất định đối với thân phận của người chơi… Thậm chí còn hiểu rất rõ là người chơi không phải là người cùng một thế giới với bà ấy.
Nhìn xem, bà ấy không hề yêu cầu Nhuế Nhất Hòa phải tự tay chăm sóc cho Hoa Hoa… Giống như bà ấy biết cô không thể nào chăm sóc cho Hoa Hoa vậy.
Thật sự là khiến người ta phải tò mò….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận