Tác giả: Điều Văn Hoa Bình
Editor: Lữ Khách Hoa Dạ
Đó là một chuyến tàu đang chạy trong bóng tối vô tận.
Nhuế Nhất Hòa tỉnh lại sau giấc ngủ say, cảm giác như có một thanh sắt đỏ rực không ngừng khuấy động trong đầu.
Một lát sau, cơn đau dần dịu đi, cô bắt đầu quan sát cảnh vật chung quanh.
Đây là một đoàn tàu có 22 toa.
Mỗi toa có 5 chỗ ngồi, tổng cộng 110 chỗ ngồi.
Hiện tại có 106 chỗ trống, mà chỉ có bốn hành khách ở trong xe.
Số ghế của Nhuế Nhất Hòa là 1E, dựa vào cửa sổ xe.
Bên cạnh, đối diện cô —— ghế 1D, 2E, 2D đều có người ngồi, bọn họ đều ngủ rất say.
Cô là người đầu tiên thức dậy.
Không biết hoàn cảnh trong xe có gì đặc biệt, mà mắt trái cô nóng ran, càng ngày càng nóng....!Hơi nóng này sưởi ấm chân tay lạnh lẽo, lưng cô đã chảy ra một lớp mồ hôi mỏng.
Không bao lâu, thanh niên đầu dưa hấu ở ghế 2E thức dậy.
Dáng người cậu thấp bé, khuôn mặt tròn trịa như một chiếc bánh nướng lớn bị mặt kính vừa dày vừa nặng chèn ép, những đốm tàn nhang trên má như một nắm mè đen được rắc lên để làm tăng hương vị cho chiếc bánh.
Vừa thấy Nhuế Nhất Hòa, cậu đã kinh ngạc kêu lên: "Là chị sao, sếp Nhuế!"
Nhuế Nhất Hòa khẽ gật đầu, gọi tên cậu: "Đan Tiểu Dã."
Trời đất ơi! Chị ấy thực sự biết tên của mình!
Đan Tiểu Dã mặt đỏ như quả táo đỏ chín mọng, cậu lo lắng nhìn xung quanh một lúc lâu, mơ màng hỏi: "Đây là nơi nào?"
Nhuế Nhất Hòa chống cằm, nói ra suy đoán của mình: "Có lẽ là thế giới sau khi chết."
"Xin lỗi," Đan Tiểu Dã sửng sốt hai giây, rồi áy náy nói: "Em không nghĩ tới việc năm nào cũng đứng nhất sẽ làm bạn học đứng thứ hai hận em đến như vậy, thật là đáng sợ! Giữa ban ngày ban mặt liền xách dao xông vào quán cà phê, đều là em liên luỵ chị....!Sếp Nhuế, chị cũng bị giết sao?"
Nhuế Nhất Hòa: "Tất nhiên là không có, loại người nhắm mắt vung dao lung tung có thể làm bị thương ai? Nếu bị thương thì chả khác gì con lười hình người.
"
Bị một dao cắt vỡ cổ họng Đan Tiểu Dã / con lười hình người tự bế năm giây, nhịn không được hỏi: "Vậy chị đây là???"
Nhuế Nhất Hòa: "Sau khi theo cảnh sát hoàn thành biên bản xong đi ra, thì bị một chiếc xe gây tai nạn."
Đan Tiểu Dã: "......"
"A a a a ——"
Bên cạnh vang lên một tiếng thét chói tai, tưởng như có thể phá thủng trời xanh.
"Người đẹp ngủ trong rừng" thứ ba đã thức dậy, sợ hãi hét lên một tiếng chói tai.
Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi và một chiếc quần tây lớn, đôi mắt trừng lớn như sắp rớt ra khỏi hốc mắt.
Anh ta ngã một cái lộn nhào, bò xa khỏi ghế 2D.
"Đều nhìn tôi làm cái quái gì? Các ngươi nhìn ra ngoài cửa sổ kia kìa! A a a a a ——"
Nhuế Nhất Hòa quay đầu lại, thấy một bé gái âm khí dày đặt, không biết từ lúc nào đã bám vào cửa sổ xe, dùng đôi tay bê bết máu đập đập cửa.
"Phanh, phanh, phanh."
Sắc mặt cô bé tái xanh, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm những người trong xe, miệng tối đen, không nhìn ra được rốt cuộc nó có đầu lưỡi hay không.
Lơ lững trên không......!Không thể là người nhỉ?
Có lẽ là nhận thấy được ánh mắt của mấy người, cô bé tỏ vẻ thèm thuồng, khóe miệng chảy xuống một dòng máu.
Đan Tiểu Dã: "A a a a!"
Bị tiếng hét xung quanh tập kích, Nhuế Nhất Hòa: "......"
Cô không thể không khuyên hai người đàn ông: " Hai người bình tĩnh một chút, hình như nó không thể vào được......!Mọi người nhìn đi, đã bị gió thổi bay rồi."
Tiểu thư, đây là trọng điểm sao?
Vấn đề là siêu nhiên!!!
"Khoan đã," tiếng hét của Đan Tiểu Dã đột nhiên ngừng lại, cậu chỉ vào cửa sổ xe rồi hỏi: "Cô bé nào? Em chỉ nhìn thấy một đống dấu tay máu."
Áo sơ mi đại thúc cứng đờ nói: "......!Đúng vậy, không biết từ đâu xuất hiện dấu tay đẫm máu."
Hai người đưa mắt nhìn về phía Nhuế Nhất Hòa.
"Cô nhìn thấy? Là thứ gì gõ cửa sổ vậy?"
Nhuế Nhất Hòa: "......"
"Rè rè......!Rè rè......"
Trong lúc Nhuế Nhất Hòa không biết nên trả lời như thế nào, thì tiếng rè nhẹ vang lên trong xe, hóa ra là chiếc loa vàng treo bên cạnh cửa phát ra âm thanh.
"Chào mừng quý khách đã bước lên Đoàn Tàu Địa Ngục số 2348—— Sidewinder vĩ đại! Xin chúc mừng! Hì hì hì hi......"
*Sidewinder: rắn đuôi chuông.
Người đang nói chuyện không biết nghĩ tới chuyện thú vị gì, liên tục cười.
"Hì hì hì......!Lần này đoàn tàu có tổng cộng 9 toa, đi từ trần gian tới cửa địa ngục.
Quý khách có thể lên xe bằng vé của mình, mỗi một trạm dừng là một vé, hãy dò chỗ ngồi của mình nhé.
Xin chính thức giới thiệu: Ta là đoàn tàu trường Hồ Điệp."
Nhuế Nhất Hòa phát hiện trên chiếc bàn nhỏ trống không bỗng xuất hiện bốn chiếc vé xe màu xanh nhạt, trong lòng tràn đầy nghi ngờ, cô cầm lấy vé của mình, nhìn thấy hai hàng chữ màu đen: [ Nhân Gian Giới —— La tiểu thư lễ tang 1 toa xe 1E].
Vé xe mặt sau: [ Đoàn Tàu Địa Ngục, Sidewinder số hiệu D2348 ].
Tiếng loa đánh thức người cuối cùng vốn còn đang say giấc.
Người đàn ông có làn da ngăm đen, cao lớn và dũng mãnh, khuyết điểm duy nhất là không có mái tóc đen dày.
Anh ta nói tên mình là Nghiêm Tuấn, anh ta không muốn ngồi ở đó, quyết tâm mở cửa bằng bạo lực.
Áo sơ mi đại thúc cũng đứng lên và gia nhập "Nhóm hành động phá cửa".
Hai người nỗ lực hơn nửa tiếng đồng hồ, mà trên cửa một dấu chân cũng không có, nên chán nản ngồi xuống ghế 1C và 2C.
Tốc độ của đoàn tàu hình như dần chậm lại.
Đoàn tàu chạy vào đường hầm tối tăm.
Đèn trong tàu mờ đi rất nhiều, ánh sáng mơ hồ có chút xanh biếc.
Mắt trái của Nhuế Nhất Hòa bỗng nhiên xuất hiện cảm giác nóng rát mãnh liệt, giống như hơi nước nóng hổi từng luồng từng luồng chui vào trong mắt.
Ngay khi cô cảm thấy giây tiếp theo đôi mắt sẽ nổ tung thì cảm giác đau đớn đột nhiên biết mất.
Khi mở mắt ra lần nữa, cô thấy những chiếc bóng hư ảo xuất hiện trên ghế trống, ngay lập tức lấp đầy toàn bộ toa xe.
Những bóng ma này không thể nhìn thấy mặt mũi, chỉ có hình dáng mơ hồ.
Theo sự xuất hiện của những bóng ma, nhiệt độ trong toa xe giảm xuống, cô chợt rùng mình, quay đầu lại và thấy chỗ ngồi bên cạnh trống rỗng.
Nhuế Nhất Hòa nhìn về phía trước, tìm thấy hai người đàn ông ngồi trên ghế 1C và 2C đang nói chuyện phiếm, nói những câu như "lạnh quá, lạnh quá", "chuyện gì đang xảy ra"...!Hoàn toàn không có chú ý tới thứ khác trong tàu, cũng không có chú ý tới cơ thể của mình và những bóng ma trên ghế đang dần chồng lên nhau.
Nhuế Nhất Hòa lớn tiếng kêu bọn họ: "Mau quay về chỗ ngồi đi!"
Bóng ma quấn lấy Nghiêm Tuấn giật mình, cái đầu xoay 180 độ nhìn về phía Nhuế Nhất Hòa.
Trên khuôn mặt bằng phẳng, bằng tốc độ có thể nhìn thấy được, ngũ quan dần hiện ra, tóc của nó rất dài, khuôn mặt xanh lá mạ cứng đờ một cách bất thường, miệng khẽ nhếch, phát ra tiếng cười "Khúc khích".
"Xin chào!"
Thật kinh khủng, thứ đó lại nhếch miệng âm trầm chào hỏi cô.
Nhuế Nhất Hòa nhận thức được, tuy ngoài miệng nó nói xin chào, nhưng trong lòng chắc hẳn đang nghĩ rằng nhìn cô ăn thật ngon.
Nghiêm Tuấn vẻ mặt mờ mịt hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
......!Bọn họ không nhìn thấy thứ kia sao?
Lúc này, bóng ma phủ lên người ông chú áo sơ mi như con rắn cuốn lấy rồi nhanh chóng siết chặt ông ta.
Ông chú áo sơ mi sợ hãi hét lên, tay chân bị trói buộc giơ lên cao, cơ thể tự động rời khỏi chỗ ngồi.
Khi bóng đen đè lên cổ, ông ta trợn trắng mắt, lè lưỡi.
Một màn phá vỡ tam quan vừa rồi khiến Nghiêm Tuấn hoàn toàn choáng váng.
Bóng ma cười độc ác, cái đầu đột nhiên phình to ra, lộ ra hàm răng nhọn hoắt cùng cái miệng rộng, một ngụm cắn đứt đầu ông chú áo sơ mi.
"Răng rắc"
Âm thanh làm người ta sởn tóc gáy.
Một vũng máu đọng lại dưới chỗ ngồi, cơ thể không đầu ngồi thẳng tắp.
Một người đàn ông trưởng thành thậm chí chưa kịp la lên, cứ như vậy bị cắn đứt đầu.
Đầu của ông chú áo sơ mi nháy mắt lăn đến bên chân Nhuế Nhất Hòa.
Tiếng loa vàng lại vang lên: "Các vị hành khách xin chú ý, đoàn tàu sắp đến trạm.
Vui lòng mang theo đồ đạc và xuống tàu theo thứ tự."
Đây là giọng nói của đoàn tàu trường Hồ Điệp.
Vé xe biến mất, biến thành một tấm bảng gỗ màu xám.
Đây có lẽ là "vật mang theo", chắc hẳn nó rất quan trọng.
Nhuế Nhất Hòa cầm tấm bảng gỗ: "Đi thôi, xuống xe."
Đan Tiểu Dã run rẩy, cơ hồ là bị Nhuế Nhất Hòa dẫn ra khỏi toa.
Đầu óc mù mịt bỗng toát ra một ý niệm: Sếp Nhuế thật mạnh mẽ!
Khi Nhuế Nhất Hòa bước đến cửa, thuận tay kéo Nghiêm Tuấn theo.
May mắn thay, Nghiêm Tuấn không có bị dọa ngất xỉu, bóng ma quỷ quái trên người anh ta cũng bị hạn chế hoạt động.
Khi anh ta bước qua cửa xe, nó mới miễn cưỡng buông tay.
Đối với bóng ma mà nói, việc bị buộc rời khỏi người Nghiêm Tuấn khiến nó mất mặt và khó chịu.
Trước khi chia tay, tựa như một cô gái yêu và hận bạn trai của mình, nhất định phải để lại một "món quà lưu niệm".
Hai hàng dấu răng đẫm máu xuất hiện trên trán Nghiêm Tuấn.
Cửa đoàn tàu một lần nữa đóng cửa.
Nhuế Nhất Hòa quay đầu lại, nhìn thấy nhóm bóng ma chen chúc đến ghế 2C, máu tươi văng tung tóe khắp nơi.
Nếu xuống xe chậm hơn một chút, chỉ sợ mọi người đều sẽ trở thành đồ ăn mỹ vị của 106 con ma.
Tiếng loa vàng lại vang lên, giọng nói hài hước của đoàn tàu trưởng văng vẳng ở bên tai.
"Muốn trở về trần gian, thì phải đi kiếm thật nhiều điểm! Nhóm người may mắn, đây là lời khuyên chân thành của đoàn tàu trưởng Hồ Điệp."
Đoàn tàu lao đi.
Loa nhà ga nhắc nhở: "Quý khách đã đến trạm ——' lễ tang La tiểu thư '", "Yêu cầu hành khách mau chóng rời khỏi trạm càng sớm càng tốt".
Có kinh nghiệm lần trước, lần này không có ai dám không nghe nhắc nhở.
Im lặng là giai điệu duy nhất của ba người, không ai nói chuyện.
Nhuế Nhất Hòa nghiêm túc quan sát nhà ga, theo trí nhớ của cô các loại biển báo ở đây không khác biệt lắm với ga thường, điểm khác biệt duy nhất là có quá ít người......!Toàn bộ nhà ga vắng vẻ chỉ có ba người bọn họ.
Cô hìn hai người đàn ông một lần nữa, họ giống như cà tím sương giá, hoàn toàn ủ dột!
Khi bọn họ đi thang cuốn rời khỏi sân ga, "Yêu cầu hành khách mau chóng rời khỏi trạm" âm thanh nhắc nhở xuất hiện biến hóa —— "Rè rè......!Satan vĩ đại, ngài là một vị thần vĩ đại tượng trưng cho tự do và bình đẳng.
Ngài là chúa tể của địa ngục, vua của quỷ dữ.
Ánh sáng của ngài rải đầy đất đai màu mỡ, ngài nhân từ xét xử những con kiến tội nghiệt.
Cánh cửa địa ngục mở ra cho ý chí không thể chinh phục, sự trả thù có tính toán, lòng hận thù vĩnh viễn, lòng can đảm không bao giờ nhượng bộ.
Rè rè......!Ca ngợi những sơn dương đã hi sinh, ca ngợi Sidewinder đã mang lại cho bạn một cuộc sống mới."
*Sơn dương: con dê
Mắt trái của Nhuế Nhất Hòa lại đau lên, nhưng so với hai lần trước cô bây giờ hoàn toàn có thể chịu đựng được.
Cô chạm vào nhãn cầu của mắt trái qua mí mắt.
Khi đi ngang qua tấm kính có thể nhìn thấy bóng người, cô lại gần quan sát kỹ hơn một chút, nhưng lại không phát hiện mắt trái có vấn đề gì.
Đôi mắt trông rất yếu ớt, nhưng đến cả khóe mắt đều chẳng có đỏ một chút nào.
Nhưng cô dám khẳng định, trên cơ thể cô xuất hiện biến hóa kỳ lạ.
Cô hình như có thể thấy ma quỷ! Chỉ một mình có thể nhìn thấy! Đây là việc trước kia cô chưa từng gặp phải.
Hôm nay lại gặp được quá nhiều chuyện mới mẻ.
Cho tới hôm nay, cô chưa bao giờ tin rằng trên đời có ma quỷ, thế mà hiện tại tam quan lại bị phá vỡ.
Đi qua cánh cửa cuối cùng, ba người bước ra khỏi nhà ga..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...