Vương Tử Huyên chóng đỡ thân thể, cô nhìn Mộc Tâm Lan nói
- Mộc phu nhân, súng đạn không có mắt. Có chuyện gì thì từ từ nói, ân oán cũng sẽ có cách khác để giải quyết. Không nhất thiết phải giết người đền mạng.
Mộc Tâm Lan dời tầm mắt nhìn cô đang được Nam Cung Hạo Thiên đỡ trong lòng, bà cười lạnh
- Nam Cung thiếu cậu quá ngu xuẩn khi đem cô ta đến đây. Tôi nói cho cậu biết, những người mang họ Âu Dương đều phải chết kể cả cô ta (chỉ tay sang cô) ÂU DƯƠNG TỬ HUYÊN.
- Chỉ cần tôi ở đây, sẽ không ai làm hại được cô ấy.
Anh lạnh lùng nói, ánh mắt băng giá lạnh lẽo nhìn về phía Mộc Tâm Lan.
- Phải không? Vậy bây giờ tôi sẽ cho cậu thấy, người con gái cậu yêu thương nhất sẽ chết ngay trước mặt cậu.
- KHÔNG ĐƯỢC, MỘC TÂM LAN. BÀ KHÔNG THỂ GIẾT CON BÉ, VÌ NÓ LÀ...
Âu Dương Cẩm hét lên nhưng chưa nói hết câu, bà ta đã ra lệnh cho thuộc hạ tấn công
- Giết hết, không chừa một ai.
- Đứng đằng sau anh, không được chạy lung tung.
Nam Cung Hạo Thiên che chắn cho cô đằng sau rồi nói. Vương Tử Huyên gật đầu, cô nhìn mớ hỗn loạn phía trước cắn môi. Cô không thể làm gì giúp họ sao? Chỉ một việc nhỏ thôi cũng được.
Vương Tử Huyên đưa mắt nhìn Âu Dương Tuyết Linh ngã trên đất. Bây giờ không ai để ý chị ta, cô có thể cứu. Cô cắn môi nhìn Nam Cung Hạo Thiên đang che chở cho cô, Vương Tử Huyên nói nhỏ
- Thiên, em không thể trơ mắt đứng nhìn mọi người như vậy. Bây giờ em sẽ cứu Tuyết Linh, chỉ có vậy tình huống mới xoay chuyển.
Nói xong cô liền nhẹ nhàng bước đi, anh nhìn cô hét lên
- Không được, Huyên!
Nhưng đã quá muộn, cô đến bên cạnh Âu Dương Tuyết Linh gỡ trói cho chị ta.
Đúng lúc này cô nghe được tiếng hét của anh
- Huyên, cẩn thận.
Cô quay người, nhìn viên đạn đang nhắm hướng cô bay đến. Vương Tử Huyên chỉ biết trơ mắt nhìn, Nam Cung Hạo Thiên cách quá xa cô. Người gần cô nhất chỉ có Mộc Tâm Lan, nhưng bà ta lại nở nụ cười khi thấy cảnh này
- Âu Dương Tử Huyên, cô đi chết đi.
- Không, Vương Tử Huyên.
Cố Dạ Bạch hét lớn, hắn không muốn nhìn thấy cảnh này. Hắn đã tự hứa với lòng sẽ bảo vệ người bạn tốt kiêm chủ mẫu của hắn, dù đôi lúc cãi vả nhau nhưng ở nước ngoài họ cũng đã có rất nhiều kỉ niệm với nhau, thế nhưng...không kịp nữa rồi.
"Phụt" một ngụm máu được phun ra, viên đạn chỉ cách tim hai xăng-ti-mét.
Trời lúc này đã hừng đông, những tia nắng đầu tiên chiếu lên những tán lá. Tất cả đã ngừng đánh, nhìn về phía Vương Tử Huyên. Còn cô chấn kinh nhìn người phụ nữ ngã trước mặt mình lắp bắp
- Bà...tại sao...bà phải làm như vậy?
Mộc Tâm Lan nhếch môi, chính bà cũng không biết tại sao. Nhưng khi nghe người ta gọi cô là Vương Tử Huyên, bà lại nghĩ đến đứa con gái bé bỏng của mình. Chính vì vậy liền lao ra đỡ cho cô một viên đạn. Bà đưa ánh mắt đau xót nhìn cô
- Bởi vì...tên của con rất giống với tên con gái ta, Vương Tử Huyên.
Cô lấy tay bịt miệng, hai mắt mở to nhìn bà. Nam Cung Hạo Thiên lúc này mới từng bước đi lại chỗ cô. Khi nãy tim anh như bị treo lên, khi nhìn cô cận kề cái chết. Anh ngồi xuống ôm cô vào lòng, giọng anh nhè nhẹ cất lên
- Không chỉ giống tên, mà cô ấy chính là con gái ruột của bà.
- Thật....sao?
Mộc Tâm Lan run rẩy hỏi
- Tôi chưa bao giờ nói chơi.
- Thật tốt,...con vẫn sống. Tiểu Huyên...
Vương Tử Huyên mắt đỏ hoe nhìn bà ta, Mộc Tâm Lan khó khăn nói
- Con...không hận mẹ chứ?
- Không, con không hận.
Vương Tử Huyên ôm bà vào lòng, nước mắt đã lăng dài trên mặt.
Mộc Tâm Lan đưa tay sờ vào những giọt nước mắt của cô, giọng bà không còn sức sống cất lên
- Thật tốt, vậy ta có thể yên lòng mà ra đi.
- Không, mẹ ơi! Mẹ sẽ không sao hết, mẹ không được bỏ con lại một mình.
- Đứa ngốc, con người không ai là bất tử. Không sớm thì muộn thôi, ở dưới suối vàng ta sẽ phù hộ cho con được sống bình an.
Tay bà dần buông lõng, môi Mộc Tâm Lan nở nụ cười mãn nguyện. Mọi người không nén lòng được mà rơi nước mắt. Vương Tử Huyên hét thất thanh
- MẸ! LÀM ƠN, ĐỪNG BỎ CON.
Nam Cung Hạo Thiên người nổi tiếng lạnh lùng giờ phút này cũng đã rơi nước mắt. Anh kéo cô vào lòng ôm chặt, hai mắt nhắm lại. Giọng có chút khàn do khóc
- Huyên, em không cô đơn. Dù cả thế giới này quay lưng với em, thì vẫn còn anh ở đây. Anh sẽ chăm sóc em thật tốt, em sẽ hạnh phúc. Đừng khóc, được không em?
Vòng tay Vương Tử Huyên siết chặt hong anh, cô nức nở nói
- Bây giờ...em chỉ còn anh...anh không được...rời bỏ em.
- Anh sẽ không bỏ em, sẽ không.
Âu Dương Cẩm mệt mỏi, nhìn cảnh trước mắt mà lòng ông đau như cắt. Có lẽ 18 năm trước ông đã sai, nên bây giờ mới có kết cục như vậy. Quản đời còn lại ông sẽ phải sống trong nỗi giằng vặt cho những lỗi lầm mà mình đã gây ra. Đó sẽ là một hình phạt thích đáng cho ông.
18 năm ân oán, đổi lại mạng sống của bao nhiêu người cuối cùng đã kết thúc. Nhưng nỗi đau này, liệu sẽ phai tàn theo thời gian hay vẫn khắc ghi mãi trong lòng mỗi người, điều này không ai biết được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...