Vô Hạn Chiếm Hữu Cô Vợ 100 Vạn Tệ Của Nguỵ Tổng
Doãn Y Nhi đưa ly cà phê vừa mua ở căng tin cho Tiểu Mẫn, ngồi xuống bên cạnh, hỏi:
- Cậu thấy ổn hơn chưa? Xin lỗi vì đã làm cậu giật mình.
Tiểu Mẫn vân vê miệng ly, dò hỏi:
- Mình không sao! Nhưng mà…cậu vội tìm mình là có chuyện gì vậy?
Doãn Y Nhi không chần chừ, liền nói:
- Đương nhiên là về buổi biểu diễn mà cậu nhờ mình đến rồi.
Cậu có biết nó thực chất là gì không?
Tiểu Mẫn giật mình, vờ không hiểu:
- Cậu hỏi vậy là sao?
Doãn Y Nhi nhìn Tiểu Mẫn, nghiêm túc nói:
- Nó là một buổi đấu giá phụ nữ! Nói trắng ra là họ mua bán con người trong buổi tiệc đó đấy!
Tiểu Mẫn đứng bật dậy, vẻ mặt đầy kinh ngạc:
- Sao chứ?
Doãn Y Nhi kéo Tiểu Mẫn ngồi xuống:
- Mình biết ngay là cậu không biết mà.
Cậu làm sao lại bị họ lừa mà tin đó là buổi biểu diễn bình thường vậy?
Tiểu Mẫn ấp úng, đôi tay run rẩy cố cầm chặt ly cà phê:
- Mình… thật ra…Mình thật ra cũng không biết nữa.
Họ nói đó là buổi biểu diễn bình thường, trong hợp đồng cũng không có gì bất thường.
Mình không nghĩ chuyện lại thành ra như vậy…
- Có lẽ họ đã lừa cậu và đánh tráo hợp đồng.
Tiểu Mẫn nghe Doãn Y Nhi suy đoán, liền đồng ý:
- Đúng là vậy đấy! Chắc chắn họ đã đánh tráo hợp đồng.
Doãn Y Nhi thấy biểu hiện có phần quá khích của Tiểu Mẫn, trong lòng cảm thấy kỳ lạ nhưng lại không nói gì, chỉ im lặng.
Tiểu Mẫn tiếp tục nói:
- Nhưng mà cậu có sao không? Họ không làm gì cậu chứ?
Doãn Y Nhi lắc đầu:
- Mình không sao? Mình may mắn thoát ra được.
- Nhưng mà…lỡ như họ tìm ra cậu rồi bắt cậu đi thì sao?
Doãn Y Nhi bật cười:
- Làm gì có chuyện đó! Họ sẽ không hành động bộc trực giữa thanh thiên bạch nhật đâu! Có điều…
Doãn Y Nhi đang nói thì dừng lại, sắc mặt hiện rõ sự bất an.
Tiểu Mẫn lo lắng, hỏi:
- Sao vậy? Có chuyện gì sao?
- Mình đã lo chạy trốn nên bỏ quên giấy tờ tuỳ thân ở buổi tiệc.
Mình sợ họ lần theo địa chỉ trong giấy tờ rồi đến trại mồ côi làm phiền mọi người ở đó…
Doãn Y Nhi có phần nhíu mày, sự lo âu hiện rõ trong giọng nói.
Tiểu Mẫn không biết phải làm gì, đành trấn an Doãn Y Nhi:
- Dù có đến…nhưng chắc họ sẽ không gây khó dễ gì đâu.
Cậu nói họ sẽ không cư xử bộc trực mà.
- Ừm! Mong là vậy…
...****************...
Tống Mặc Khê trên tay cầm một tập hồ sơ, gõ cửa bước vào phòng làm việc của Ngụy Quân Châu.
Cô đưa tập hồ sơ cho Ngụy Quân Châu, nói:
- Ngụy tổng! Đây là toàn bộ thông tin về Doãn Y Nhi mà tôi đã tìm được.
Ngài có thể xem qua.
Ngụy Quân Châu đưa tay kéo ngăn bàn lấy kính ra đeo, ánh mắt lướt qua chiếc ví xanh nằm khuất trong ngăn kéo.
Ngụy Quân Châu đóng ngăn kéo, từ tốn lật giở từng trang giấy.
- Doãn Y Nhi được nhà họ Hạ nhận nuôi sao?
Ngụy Quân Châu nhíu mày, hỏi.
Tống Mặc Khê liền đáp:
- Đúng vậy! 10 năm trước họ đã đến trại mồ côi “Hy Vọng” và nhận nuôi Doãn Y Nhi.
“Vậy ra Doãn Y Nhi và Hạ Cường là anh em nuôi nên hắn mới muốn mua lại cô ấy ở buổi đấu giá để cứu em gái.
Nhưng khi cô ấy nhìn thấy Hạ Cường, cô ấy đã rất sợ hãi.
Hẳn là có khúc mắc gì đó…”
Ngụy Quân Châu cảm thấy khó hiểu trước mối quan hệ của Doãn Y Nhi và Hạ Cường.
- Cô ấy được nhà họ Hạ nhận nuôi nhưng sao lại mang họ Doãn?
- Đó chính là điều kỳ lạ ạ! Dù được nhà họ Hạ nhận nuôi nhưng cô ấy không có tên trong hộ khẩu nhà họ Hạ.
Hồ sơ cá nhân của cô ấy đều ghi địa chỉ là trại mồ côi “Hy vọng”.
- Đúng là kì lạ! Họ có toan tính gì với Doãn Y Nhi chăng?
Ngụy Quân Châu suy đoán trước mối quan hệ rắc rối của Doãn Y Nhi và nhà họ Hạ.
- Tôi nghĩ là không phải đâu ạ! Sau khi nhận nuôi Doãn Y Nhi, họ đối xử với cô ấy không khác gì con ruột.
Họ cho cô ấy học ở những ngôi trường đắt đỏ, sắm những món đồ đắt tiền và còn cho một người hầu hạ riêng cô ấy.
Có thể nói, Doãn Y Nhi không khác gì một tiểu thư được cưng chiều khi sống ở nhà họ Hạ.
- Vậy sao?
“Vậy ánh mắt sợ hãi đó là sao?”
- Hiện tại Doãn Y Nhi đang ở đâu?
Ngụy Quân Châu hỏi Tống Mặc Khê.
- Hiện tại Doãn Y Nhi đang học ở Đại học Nghệ thuật Mộng Hoa, một trong ba trường đại học lớn nhất Bắc Kinh.
Sau khi trốn khỏi buổi đấu giá, cô ấy đã quay trở lại trường và đi học bình thường.
Tống Mặc Khê báo cáo chi tiết cho Ngụy Quân Châu.
- Nghệ thuật Mộng Hoa sao? Cũng khá gần ở đây nhỉ?
Ngụy Quân Châu nở một nụ cười thích thú, ánh mắt lơ đãng nhìn ra cửa sổ, nơi có thể nhìn thấy bảng tên “Đại học Nghệ thuật Mộng Hoa” lấp ló sau những toà cao ốc.
...****************...
Doãn Y Nhi đang tỉ mỉ gấp lại bộ đồ thể thao cho vuông vức, sau đó còn cẩn thận đặt một tờ giấy thơm ở giữa lớp quần áo.
Song, cô lại lấy ra một tờ giấy note, nắn nót viết: “Gửi Han Jing Tian! Cảm ơn anh vì đã giúp đỡ.
Nếu có thể, tôi muốn làm gì đó để đáp lại sự giúp đỡ của anh.
Hãy nói cho tôi điều mà anh muốn nhé! Từ: Doãn Y Nhi”.
Xong xuôi, Doãn Y Nhi cẩn thận đặt bộ quần áo và mũ vào một túi giấy, không quên đặt thư cảm ơn lẫn dây cột tóc vào trong.
- Mong là có thể gặp lại để gửi trả anh ấy!
Rồi Doãn Y Nhi thay quần áo để chuẩn bị đến chỗ làm thêm.
Thay xong quần áo, Doãn Y Nhi định buộc tóc lên nhưng loay hoay mãi vẫn không tìm ra dây cột tóc.
Doãn Y Nhi bất giác nhìn về phía túi giấy:
- Hừmm…đành mượn tạm vậy!
Nói rồi, Doãn Y Nhi lấy dây buộc tóc mà cô vừa mới để vào túi giấy ra, buộc gọn tóc rồi rời đi.
...****************...
Hôm nay Doãn Y Nhi làm thêm ở tiệm cà phê và bánh ngọt.
Doãn Y Nhi đang làm nước ép táo.
Sau khi ép nước xong, cô cho nước ép vào một cái ly chứa đầy đá nhuyễn, trang trí bằng một lát táo mỏng rồi đặt ống hút vào.
Sau đó, Doãn Y Nhi lấy thêm một chiếc bánh ngọt, đặt vào khay rồi đem ra cho khách.
Doãn Y Nhi cúi người, đặt nước và bánh mà khách đã order lên bàn.
Vị khách nhìn Doãn Y Nhi, giọng nói có chút bất ngờ:
-Ơ! Đây là dây cột tóc của tôi mà..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...