Hạ Thụy Trạch cảm thấy đồng đội có chỗ nào đó không đúng, nhanh chóng nhét thêm một viên bạch quả vào miệng anh: "Khát thì nói với tôi."
Nói xong liền quay đầu đi, tránh khỏi ánh mắt Trình Hoài Tiềm.
Hạ Thuỵ Trạch nhìn như đang nghiêm túc quan sát tình huống của các tân nhân, trên thực tế nhịp tim không khống chế được đập nhanh vài phần, vừa rồi Trình Hoài Tiềm đột nhiên khiến cậu cảm thấy có tính công kích.
Trình Hoài Tiền ngược lại nhàn nhã ngồi trên chiến mã, bình thản khống chế dây cương của hai con ngựa, cả người dường như càng thêm cường thế kiên định.
Một đường này đoàn người liên tục đi hơn 6 tiếng đồng hồ, thẳng đến khi tìm được một ngọn núi thích hợp cắm trại lần nữa.
Dọc đường này càng đi về phía trước, mọi người phát hiện động vật hoang dã xung quanh ngày càng nhiều, chỉ dựa vào tân nhân phân tán rải rác đã có thể thu hút con mồi không ngừng nhào đến công kích, vì vậy thời điểm sáng sớm lên đường có 9 tân nhân tự do hoạt động bên ngoài đội ngũ, đến buổi tối hạ trại cũng chỉ còn lại 6 người.
6 người này toàn bộ đều là bị Hạ Thuỵ Trạch cùng Trình Hoài Tiềm cự tuyệt tiếp nhận, bọn họ có thể đi cùng đội ngũ, nhưng sẽ không bị chỉ đạo.
Dưới sự phẫn hận bất bình sáu người đem toàn bộ bất mãn phát tiết lên đám động vật hoang dã, ngược lại giết chết không ít con mồi, số lượng bảo rương tuôn ra cũng miễn cưỡng đủ duy trì sinh tồn.
23 tân nhân còn lại toàn bộ nghe theo sắp xếp của Hạ Thuỵ Trạch cùng Trình Hoài Tiềm, giao nộp một nửa số lượng trái cây, đổi lại có thể mượn được vũ khí từ hai vị đội trưởng, đồng thời nhận được sự chỉ điểm từ Trình Hoài Tiềm, thực lực nhanh chóng tăng lên.
Nhưng các tân nhân cũng không thấy thả lỏng, bởi vì thực lực của động vật hoang dã cũng đang không ngừng tăng lên.
Lấy ví dụ như thỏ hoang, ngày đầu tiên thỏ hoang cũng chỉ lớn như trái bóng rổ, nhanh nhẹn linh hoạt nhưng rất ít chủ động công kích nhân loại.
Nhưng đến hôm nay nhìn thấy thỏ hoang, kích thước từ hai quả bóng rổ biến thành kích thước của một chiếc vali nhỏ, không chỉ tốc độ di chuyển nhanh, lực lượng cũng tăng lên, còn biết chủ động công kích nhân loại.
Thỏ hoang còn biến hoá lớn như vậy, càng không cần nói đến sự khủng bố của những động vật hoang dã hình thể lớn khác, vì vậy các tân nhân luôn ở trong trạng thái tạm thời có thể ứng phó.
Sau khi tìm được ngọn núi thích hợp, vì để dọn ra một chỗ làm doanh địa nghỉ ngơi, các tân nhân lại chiến đấu với một đám thỏ hoang cao đến nửa người một hồi, thành công giành được hang ổ ấm áp khô ráo của chúng.
Có kinh nghiệm trước đó, bọn họ hiểu rất rõ chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở đây rất lớn, sau khi màn đêm buông xuống, nhiệt độ sẽ giảm mạnh, nếu không chuẩn bị trước, cả đêm chỉ có thể trằn trọc khó ngủ.
Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm thừa dịp các tân nhân sửa sang lại doanh địa, cùng nhau tra xét hoàn cảnh xung quanh một vòng.
Thực lực của động vật hoang dã tăng lên khiến bọn họ cũng cảm nhận được áp lực, để bảo hộ tân nhân không bị thương quá nặng, bọn họ cần phải luôn đề cao cảnh giác.
"Thời gian một buổi chiều ngày hôm qua, thực lực của động vật hoang dã cũng không tăng lên rõ ràng, nhưng một ngày hôm nay, thực lực của dã thú cùng loại mà chúng ta gặp được phải tăng lên ít nhất 2 thành."
Nếu ngày mai tiếp tục gia tăng như vậy, bọn họ có thể sẽ không có cách nào tiếp tục đi về phía trước."
Hạ Thuỵ Trạch nhìn theo phương hướng mục tiêu, trực giác nói với cậu, nếu tiếp tục thăm dò khẳng định có thể phát hiện ra thứ gì đó mới mẻ.
"Kỳ thật cũng rất hợp lý, thế giới này dù sao cũng là kết hợp giữa tân nhân cùng tay lão luyện, có khu vực thích hợp cho tân nhân chiến đấu, tự nhiên cũng sẽ có khu vực thích hợp với tay lão luyện.
Thời gian nhiệm vụ chủ tuyến của chúng ta dài hơn, nói không chừng khu vực cùng thời gian đó là để chúng ta thi triển."
Trình Hoài Tiềm tràn đầy hứng thú trả lời, nếu có thể vứt bỏ đám tân nhân này, bọn họ khẳng định sẽ tiếp tục thâm nhập sâu hơn, hiện tại động vật hoang dã còn chưa tạo thành uy hiếp quá lớn với anh, anh càng mong chờ khiêu chiến lớn hơn nữa.
Hai người vừa nói chuyện vừa tra xét khu vực xung quanh một lần, sau khi xác nhận không còn nguy hiểm liền mang theo 23 tân nhân đã dọn dẹp xong doanh địa trở lại chân núi, xây dựng trận địa lâm thời.
Các tảng đá bị tân nhân chuyển đến cùng nhau tạo thành tướng chắn bảo hộ, giúp bọn họ có thêm không gian hoạt động lớn hơn, thuận lợi cho việc chiến đấu.
Mỗi người tự mình ăn xong mấy viên trái cây khôi phục trạng thái, lượt động vật hoang dã đầu tiên đã bị Ngốc Ngốc hấp dẫn đến, Hạ Thuỵ Trạch dặn dò Ngốc Ngốc chỉ được phóng thích 2 đơn vị tin tức tố, nhưng số lượng cùng hình thể con mồi bị thu hút đến đều vượt qua dự đoán của mọi người.
Bất quá, các tân nhân chỉ trong một ngày đã học được bình tĩnh ứng phó với tất cả chuyện ngoài ý muốn, mọi người nắm chặt vũ khí sẵn sàng đón quân địch, không một ai hoảng loạn la hét.
Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm gánh vác phần lớn áp lực tấn công con mồi, các tân nhân ăn ý phối hợp giải quyết đám còn lại, nhìn dáng vẻ ra tay tàn nhẫn phối hợp chặt chẽ của bọn họ, ai có thể nghĩ tới đám người này một ngày trước đó cũng chỉ là người bình thường khả năng mới chỉ cầm qua dao phay.
Từng lượt động vật hoang dã không ngừng tụ tập lại, dưới sự vây xem của 6 tân nhân bị bài trừ khỏi đội ngũ, hai vị đội trưởng dẫn theo 23 người nhanh chóng giết chết con mồi, thu hoạch bảo rương.
Đến gần 8h tối, bầu trời phía xa đột nhiên loé lên một chùm pháo hoa nở rộ.
Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm liếc nhìn nhau, lập tức nhớ tới pháo hoa nam nhân béo đưa cho mọi người trước khi chia tay.
Các tân nhân đã chiến đấu một lúc lâu, Hạ Thuỵ Trạch cùng Trình Hoài Tiềm liền an bài cho họ nghỉ ngơi, đồng thời để quỷ dơi cùng voi ma mút của hệ thống, cộng thêm tiểu khô lâu ở lại bảo vệ, hai người liền cưỡi chiến mã nhanh chóng lao về phương hướng pháo hoa.
Hai ngày nay chiến mã hổ phách chỉ được đi dạo từng bước, hiện tại rốt cuộc có thể thả tốc độ phi nước đại, vui vẻ chạy như bay, hơn 20 phút sau, Hạ Thuỵ Trach cùng Trình Hoài Tiềm đã tiếp cận địa phương bắn ra pháo hoa.
Từ xa Hạ Thuỵ Trạch cùng Trình Hoài Tiềm đã nhìn thấy một đàn voi hoang dã, đám voi khổng lồ này đang chạy như điên, bụi mù bay lên cuồn cuộn, mơ hồ có thể nhìn thấy một đám nhân loại nhỏ bé bị vây ở giữa.
Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm lúc này còn chưa thấy rõ ràng, bị kẹt giữa đàn voi chính là nam nhân xăm hình cùng nữ viên chức.
Hai người liếc nhìn nhau ngầm định ra kế hoạch hành động, Trình Hoài Tiềm tiếp tục vọt lên, Hạ Thuỵ Trạch thay đổi phương hướng, phóng ngựa chạy vòng quanh đàn voi, chuyển tay lấy ra cung quang húc.
Xét về uy lực của một mũi tên thì cung quang húc vẫn mạnh hơn, chỉ cần chùm tia sáng ngưng tụ đủ to, uy lực so với súng laser còn mạnh hơn.
Hạ Thuỵ Trạch nhắm chuẩn con voi đầu đàn, kéo cung quang húc đến cực hạn, sau đó lập tức buông tay bắn ra.
Từ Nhược Nhiên cùng Thôi Phú nắm chặt vũ khí trong tay, khẩn trương cẩn thận quan sát lộ tuyến công kích của đàn voi để kịp thời kéo mấy tân nhân né tránh, sợ bị chúng dẫm thành bánh nhân thịt.
Hai người đều là bộ dạng mặt xám mày tro, hoàn toàn không còn dáng vẻ tinh anh trước đó, mà tân nhân được bọn họ bảo hộ phía sau thì càng không cần nói, đã sắp không còn nhìn ra hình người.
Nếu có thể nói, Từ Nhược Nhiên cùng Thôi Phú thật sự muốn trở lại một ngày trước đó, đối với bản thân từng nói đây là "thế giới phúc lợi", độ khó thấp, thu hoạch lớn, hung hăng cho mình hai bạt tai, để bọn họ thanh tỉnh lại, đây nào phải thế giới phúc lợi, rõ ràng chính là thế giới khủng bố a!
Vốn cho rằng là công việc mang tân nhân nhẹ nhàng đơn giản, chờ thật sự mang rồi mới biết, 20 tân nhân cộng lại như 1 vạn con vịt, vừa ồn ào vừa phiền toái!
Nam nhân xăm hình Thôi Phú cùng nữ viên chức Từ Nhược Nhiên mang tân nhân rời đi không bao lâu liền phát hiện, Thôi Phú bày ra dáng vẻ hung dữ với đám tân nhân cũng không được, bởi vì có mấy người sẽ giở tính tình tức giận muốn tự mình rời đi.
Một tân nhân chính là 100 điểm sinh tồn, Thôi Phú cùng Từ Nhược Nhiên đương nhiên không chịu, chỉ đành để Từ Nhược Nhiên ra mặt, thái độ mềm mỏng trấn an, tốt xấu gì cũng giữ được người lại.
Nhưng cứ như vậy đám tân nhân cũng nhạy bén nắm được điểm mấu chốt, hai người có kinh nghiệm này cần bọn họ!
Lúc này thì hay rồi, các tân nhân ngươi thử một câu, ta dò một câu, không ngừng khiêu khích điểm mấu chốt của hai người, bên này Thôi Phú cùng Từ Nhược Nhiên đều tức giận không thôi, bên kia các tân nhân sau khi đưa ra một đống lớn yêu cầu lại từng người xảy ra xung đột, cũng tức giận không thôi.
Rất nhanh các tân nhân liền không chịu đi tiếp, Từ Nhược Nhiên cùng Thôi Phú vừa đe doạ vừa dụ dỗ, thủ đoạn sử dụng vài lần liền mất đi hiệu quả, các tân nhân vừa mệt liền nằm liệt trên mặt đất không chịu dậy.
Hai bên bạo phát khắc khẩu, kết quả chính là Từ Nhược Nhiên cùng Thôi Phú lần lượt thoả hiệp.
Nhưng thời điểm hai người bọn họ tàn nhẫn lên, tân nhân cũng sẽ vì sợ hãi mà thoả hiệp.
Vì vậy ngày đầu tiên, hai bên không ngừng tranh chấp cùng nhượng bộ mà gian nan tiến về phía trước.
Trong lúc đó chỉ gặp được vài loại động vật hoang dã linh tinh tìm tới cửa, đáng tiếc xác suất bạo suất bảo rương của Từ Nhược Nhiên cùng Thôi Phú bị đè thấp nên không phát hiện giết chết động vật hoang dã sẽ tuôn ra bảo rương, còn đang rầu rĩ cách kiếm thức ăn.
Chờ đến buổi tối đầu tiên, các tân nhân vừa mệt vừa đói vừa khát hoàn toàn không muốn phối hợp đi tiếp, Từ Nhược Nhiên cùng Thôi Phú kinh nghiệm phong phú, biết nếu không kịp thời tìm được thức ăn nước uống, tiếp tục như vậy chính là đang chờ chết, hai người đang lo lắng lại cùng đám tân nhân nháo một trận, sau đó Thôi Phú động thủ hung hắng đánh cho mấy tên nhảy nhót lợi hại nhất một trận.
Lúc này các tân nhân liền không nhịn nữa, tân nhân bị đánh bàn bạc với mấy người nữa, quyết tâm rời khỏi sự khống chế của hai người có kinh nghiệm.
Từ Nhược Nhiên cùng Thôi Phú nhất thời không chú ý, khiến bọn họ chạy thoát.
Chờ đến khi hai người ý thức được, xung quanh chỉ còn lại 14 tân nhân...
Trong 6 người chạy trốn có 4 người của Thôi Phú, Thôi Phú đau lòng 400 điểm sinh tồn, kiên trì muốn đi tìm, Từ Nhược Nhiên cũng đồng ý, vì vậy hai người mang theo 14 tân nhân lang thang không có mục tiêu mà tìm kiếm.
Cuối cùng bọn họ vẫn không thể tìm được 6 tân nhân chạy trốn, nhưng lại đụng phải một bầy sói đang ăn cơm, thỉnh thoảng còn có kền kền đến cướp đoạt đồ ăn.
Quần áo rơi rụng trên mặt đất giúp bọn họ xác minh được gì đó, các tân nhân còn lại bị doạ cho ngoan ngoãn không ít, ít nhất không mãnh liệt phản kháng sắp xếp của Thôi Phú cùng Từ Nhược Nhiên.
Vì vậy hai thí luyện giả liền thuận lợi dẫn theo đám tân nhân của mình tiến về phương hướng đã chọn.
Thời điểm hai người tìm được một ổ thỏ hoang, chủ động đánh giết để xem có thể nướng ăn hay không mới phát hiện thì ra sau khi giết chết động vật hoang dã sẽ xuất hiện bảo rương.
Bọn họ rốt cuộc tìm ra cách đạt được đồ ăn, cũng hoàn toàn khống chế đám tân nhân còn dư lại.
Phương pháp rất đơn giản, người nghe lời mới có cơ hội nhận được 1-2 viên trái cây do người giết chết động vật hoang dã thu được, không nghe lời thì cứ nhịn đói chịu khát đi.
Nhu cầu sinh tồn cơ bản nhất cần hai vị đội trưởng khống chế, các tân nhân không dám tự mình giết chết động vật hoang dã, chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời.
Từ đó trở đi không còn tân nhân nào dám phản đối mệnh lệnh, việc mang đội ngũ lập tức trở nên dễ dàng hơn.
Sau khi phát hiện phương pháp đạt được đồ ăn là giết chết động vật hoang dã, Thôi Phú cùng Từ Nhược Nhiên kỳ thật có nghĩ tới việc tìm một chỗ thoải mái ngồi đợi, khỏi phải mệt mỏi đi lại ở nơi hoang dã.
Nhưng bọn họ rất nhanh liền phát hiện, căn bản không thể ôm cây đợi thỏ, nếu bọn họ đợi ở một chỗ không động thì nửa ngày cũng không thấy một động vật hoang dã nào, chỉ không ngừng đi về phía trước mới có thể gặp được đủ loại dã thú.
Vì vậy đoàn người chỉ đành tiếp tục lên đường.
Thôi Phú cùng Từ Nhược Nhiên đạt được bảo rương sẽ ưu tiên chính mình dùng trước, ngẫu nhiên mới có thể chia cho tân nhân một hai viên, ngay cả như vậy, các tân nhân vì đạt được cơ hội này vẫn gắt gao đi theo bọn họ, toàn tâm toàn ý lấy lòng hai người.
Đi 1 ngày 1 đêm, thu hoạch của hai người miễn cưỡng có thể duy trì chính mình đồng thời duy trì tân nhân, nhưng bọn họ căn bản không nghĩ tới, ngày hôm sau thực lực của động vật hoang dã thế nhưng tăng lên, vài lần bị chúng vây công, hai người bảo hộ không kịp, liền có tân nhân bị công kích.
Vì vậy hành trình hôm sau biến thành, gặp được động vật hoang dã có cơ hội thì công kích, không cơ hội liền né tránh, hai người lấy việc bảo hộ tân nhân làm trọng, tiếp theo mới đến việc đánh giết con mồi.
Cũng bởi vậy mà trái cây kiếm được ít đến đáng thương.
Cứ như vậy đi đi dừng dừng sau hai ngày một đêm, đoàn người sức cùng lực kiệt, bởi vì thời điểm công kích một con voi nhỏ lạc đàn không chú ý tới phía sau sườn núi còn một đàn voi hoang lớn, kết quả bọn họ liền gặp bi kịch, bị đàn voi vây công.
Bị bao vây chặt chẽ không có cách nào trốn thoát, Từ Nhược Nhiên đột nhiên nhớ tới pháo hoa trong không gian, liền ôm ý tưởng thử một lần, nhưng kỳ thực cũng không đặt quá nhiều hy vọng vào việc được cứu, vừa cẩn thận tránh khỏi công kích của đàn voi, vừa tận lực phản kích.
Nhưng khiến Từ Nhược Nhiên cùng Thôi Phú bất ngờ chính là, vậy mà thật sự có người đến cứu bọn họ?!
Thời điểm Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm xuất hiện cách đó không xa, Thôi Phú cùng Từ Nhược Nhiên lập tức phát hiện, nhìn thấy hai người đến cứu viện không chút do dự gia nhập đội ngũ công kích, trong lòng nhịn không được sinh ra cảm kích.
Vừa chạy trốn, Từ Nhược Nhiên cùng Thôi Phú vừa không quên nhìn Hạ Thuỵ Trạch cùng Trình Hoài Tiềm đang cưỡi chiến mã, hai vị này kiếm ngựa từ đâu ra vậy? Nếu bọn họ cũng có ngựa hai ngày này cũng không phải chịu tội như vậy!
Trước sự chứng kiến của Từ Nhược Nhiên cùng Thôi Phú, mũi tên ánh sáng của Hạ Thuỵ Trạch xuyên thẳng vào đầu voi đầu đàn, lập tức nổ tung, voi đầu đàn cứ vậy ngã xuống.
Lại một mũi tên bắn ra, thêm một con voi ngã xuống, sau khi liên tiếp giết chết hai con voi, một bộ phận lập tức đuổi về phía Hạ Thuỵ Trạch, Hạ Thuỵ Trạch vừa phóng ngựa chạy vừa không ngừng xạ kích.
Bên kia, Trình Hoài Tiềm cưỡi chiến mã vọt thẳng về phía đàn voi đang lao đến, thời điểm hai bên chạm mặt, Trình Hoài Tiềm giẫm lên lưng ngựa, cả người mượn lực nhảy lên cao, đáp xuống lưng một con voi, đồng thời thu hồi chiến mã.
Chỉ thấy trường đao trong tay Trình Hoài Tiềm đâm xuống, vung mạnh, con voi không kịp phản ứng ầm ầm ngã xuống, mà Trình Hoài Tiềm đã sớm mượn lực nhảy lên một con khác đang chạy như điên.
Lần này, anh một đao cắt đôi mũi voi rừng, lặp lại trò cũ, trực tiếp phá huỷ đại não, nhanh chóng kết liễu nó.
Thôi Phú cùng Từ Nhược Nhiên há hốc mồm nhìn hai vị cứu binh chỉ trong thời gian ngắn đã liên tiếp giết chết mấy con voi, sửng sốt nửa ngày mới kịp phản ứng lại, vội vàng lấy ra súng ống, lúc này cũng không quan tâm đến việc tiết tiệm đạn nữa, hướng về phía voi rừng không ngừng xạ kích, phối hợp với Hạ Thuỵ Trạch cùng Trình Hoài Tiềm.
Nhưng Từ Nhược Nhiên cùng Thôi Phú công kích cả nửa ngày mới xử lý được một con voi, so sánh ra hiệu suất của Hạ Thuỵ Trạch cùng Trình Hoài Tiềm là quá cao.
Chỉ trong thời gian ngắn tiếng ầm ầm liên tục vang lên, từng con từng con voi hung hăng té ngã trên mặt đất.
Các tân nhân đi theo Từ Nhược Nhiên cung Thôi Phú nhìn mà choáng váng, thời điểm nghe thấy hai vị đội trưởng nói có người đến chi viện, bọn họ còn tưởng đối phương chuẩn bị giúp mình chạy ra khỏi đàn voi, không nghĩ tới đối phương càng trực tiếp, dứt khoát xử lý luôn đàn voi?!
Đàn voi phẫn nộ hoàn toàn không thèm để ý đến đám người Từ Nhược Nhiên cùng Thôi Phú nữa, trong mắt chúng, hai tiểu gia hoả vừa xuất hiện mới càng làm chúng tức giận.
Nhưng thực lực chênh lệch bày ra trước mặt, cho dù đàn voi có phẫn nộ, điên cuồng lao nhanh cuốn theo bụi đất cuồn cuồn, cũng không thay đổi được vận mệnh không ngừng ngã xuống.
Không đến 10 phút, toàn bộ khu vực lần nữa quay về yên tĩnh, ngoại trừ nhân loại không còn sinh vật nào đứng.
Trình Hoài Tiềm triệu hồi chiến mã, trước tiên hội họp với Hạ Thuỵ Trạch, đôi mắt đảo một vòng trên người cậu, sau khi xác nhận đồng đội không bị thương mới cùng nhau tiến lại chỗ Thôi Phú cùng Từ Nhược Nhiên.
"Các ngươi......!Còn tốt chứ?"
Thời điểm nhìn đến Từ Nhược Nhiên, Hạ Thuỵ Trạch mất một lúc mới nhận ra cô, bởi vì cô đã từ một nữ tinh anh tinh xảo ưu nhã biến thành dáng vẻ cả người toàn đất, sắp không nhìn ra giới tính, Hạ Thuỵ Trạch áp chế kinh ngạc, lễ phép chào hỏi.
Cậu hiểu rõ, nếu không muốn kích thích đến tâm tư mẫn cảm của nữ nhân, thời điểm này tốt nhất không nên làm ra biểu tình gì đặc biệt.
Nhưng Trình Hoài Tiềm thì khác, sau khi nhìn rõ dáng vẻ của Thôi Phú cùng Từ Nhược Nhiên, mặc kệ biểu tình cảm động nước mắt lưng tròng của hai người, không chút cố kỵ cười ra tiếng:
"Hai người không sao chứ? Đây là trang phục nguỵ trang mới nhất hả?"
Thôi Phú cùng Từ Nhược Nhiên lập tức nghẹn họng.
Từ Nhược Nhiên tức giận cự tuyệt nói chuyện, Thôi Phú thì không sao, xoa xoa tóc, trên tay lập tức bám đầy đất, ngượng ngùng trả lời:
"Buổi tối gió lớn nhiều cát, bị thổi cả đêm liền biến thành như vậy."
Thôi Phú nhìn những người khác liền biết dáng vẻ của mình hiện tại thế nào, cả người toàn là đất vàng, chỉ khi lộ răng mới có một điểm trắng, hắn chỉ cần ngậm miệng, ngồi im bất động liền có thể nguỵ trang thành một cục đất.
Bỏ qua dáng vẻ của mình, Thôi Phú ngược lại rất tò mò Hạ Thuỵ Trạch cùng Trình Hoài Tiềm làm thế nào bảo trì sạch sẽ như vậy?
Chỉ thấy hai người mặc một thân đồ nguỵ trang hoang mạc, khuôn mặt sạch sẽ môi hồng răng trắng, tóc đen bóng, hai người này rốt cuộc là thế nào đây?
Không đợi hai bên giao lưu vài câu, phía xa lần thứ hai có pháo hoa nở rộ.
Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm thương lượng một chút, để Thôi Phú cùng Từ Nhược Nhiên tiếp tục hành động theo kế hoạch nguyên bản của mình, hai người ngược lại phi nhanh về hướng pháo hoa.
"Hai vị kia thật mạnh a! Khẳng định là đại lão đã trải qua thật nhiều thế giới nhiệm vụ!"
Thấy bọn họ rời đi, Từ Nhược Nhiên mới nhịn không được cảm khái.
Chỉ hai người đã nhẹ nhàng giải quyết mấy chục con voi rừng, đối lập với dáng vẻ chật vật của bọn họ, thật sự là thí luyện giả không cùng cấp bậc!
"Khẳng định là như vậy, ngày hôm qua bọn họ vô thanh vô tức, hoàn toàn không lộ ra gì cả."
Thôi Phú tiếc nuối lắc đầu, ánh mắt hắn kỳ thực phi thường tốt, đối tượng đầu tiên muốn hợp tác chính là Hạ Thuỵ Trạch, đáng tiếc bị Trình Hoài Tiềm cắt đứt, bằng không hắn đã có thể trở thành đồng đội của đại lão.
Ngay cả Từ Nhược Nhiên cùng Thôi Phú cũng phải kinh ngạc cảm thán về thực lực của Hạ Thuỵ Trạch cùng Trình Hoài Tiềm, đám tân nhân phía sau càng không cần phải nói.
Hôm nay tân nhân đều đặc biệt nghe lời, bởi vì Từ Nhược Nhiên cùng Thôi Phú khống chế quyền sinh tồn của bọn họ, các tân nhân trong lòng tuy cũng sợ hãi thực lực của hai vị này, nhưng ngoài sợ hãi còn có không cam lòng, luôn muốn chính mình một ngày cũng có thể trở nên cường đại, như vậy sẽ không cần phải cẩn thận lấy lòng cầu sinh.
Mà hiện tại nhìn đến Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm, ngoài kinh ngạc cảm thán, bọn họ còn có mục tiêu hướng tới càng cao hơn.
Bên kia, Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm rất nhanh liền tìm tới địa phương xuất hiện pháo hoa, nơi này không có động vật hoang dã, chỉ có một người nằm trên mặt đất, Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thuỵ Trạch liếc mắt một cái liền nhận ra, đúng là nam hài trẻ tuổi một mình rời đi_Cao Hoà Hiên.
Trạng thái của Cao Hào Hiên tựa hồ rất kém, toàn thân không chỉ đầy đất, môi cũng trắng bệch khô nứt, nhìn qua vừa đói vừa khát.
"Cậu còn thanh tỉnh chứ?"
Trình Hoài Tiềm nhảy xuống ngựa đi đến bên cạnh Cao Hòa Hiên, vừa dò hỏi vừa cẩn thận quan sát.
Cao Hòa Hiên đôi mắt khép hờ, tựa hồ mất một lúc lâu mới phản ứng lại hoàn toàn mở ra, thời điểm nhìn thấy Hạ Thuỵ Trạch cùng Trình Hoài Tiềm, trong mắt hiền lên tia sáng, thanh âm khàn khàn khẩn cầu:
"Các người...tìm được...nước không?"
?"
Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm sửng sốt, trước đó còn cho rằng người này một mình rời đi không mang theo tân nhân là tự có tính toán riêng, hiện tại xem ra, nào có tính toán gì, chỉ sợ là tự hiểu lấy mình, biết bản thân còn không chiếu cố được, liền dứt khoát không hố chết người khác.
Không oán không thù, hai người cũng không muốn nhìn thấy một thí luyện giả chết trước mặt mình, vì vậy Hạ Thuỵ Trạch lấy một viên bạch quả cùng một viên hồng quả lần lượt nhét vào miệng Cao Hoà Hiên, đợi một lát, tin thần của Cao Hoà Hiên khôi phục không ít, từ từ ngồi dậy cảm tạ hai người:
"Cám ơn các vị!"
Nhìn ra được Cao Hoà Hiên là người không giỏi giao tiếp, một câu này hắn nói ra cực kỳ tốn sức, cảm tạ xong lập tức ngậm miệng không nói thêm gì.
Trình Hoài Tiềm nghi hoặc hỏi: "Cậu đã trải qua mấy thế giới rồi? Hẳn là phải có năng lực công kích chứ, chẳng lẽ không phát hiện giết chết động vật hoang dã sẽ tuôn ra bảo rương sao?"
Cao Hòa Hiên so với anh còn kinh ngạc hơn, ngẩn ra một hồi mới đáp:
"Tôi không biết, bốn thế giới trải qua trước đó đều là bối cảnh hiện đại cùng tương lai, tôi, năng lực của tôi liên quan đến máy tính, không quá thích ứng với thế giới này, không gặp được bao nhiêu động vật hoang dã, cũng không công kích, không biết..."
Có lẽ là quá mức kinh ngạc, Cao Hoà Hiên lần đầu tiên trả lời một câu dài như vậy.
Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm lập tức minh bạch, Cao Hòa Hiên tuy là thí luyện giả có kinh nghiệm, nhưng năng lực lại thiên về một mảng nhất định, tiến vào thế giới nhiệm vụ này đúng là không có đất dụng võ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...