Sau khi dẫn đám Man tộc chạy như điên trên hoang mạc thêm hơn 20 phút, Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch triệt để chạy mất dạng, mà trong rừng cây bên cạnh vị trí chiến trường trước đó, đột nhiên có sáu kỵ binh Đại Hạ vọt ra.
Trong phạm vi tầm mắt của mình, bọn họ căn bản không nhìn bóng dáng của đại quân Man tộc, lưu lại thủ đại doanh cũng chỉ còn mấy binh sĩ phụ trách hậu cần, đang sai sử lượng lớn nô lệ chuẩn bị bữa sáng cho đại quân.
Đại đầu mục phụ trách bộ hậu cần nhức đầu vỗ vỗ, hắn không biết nên chuẩn bị bao nhiêu cơm sáng.
Đêm qua kho lương bị thiêu, cho dù ra sức cũng chỉ có thể cứu lại không đến 1/7 lương thực, theo lý thì bữa sáng nên giảm lại một chút, thậm chí dứt khoát không ăn, tiết kiệm lương thực.
Nhưng vừa sáng đại quân Man tộc đã tiến hành một trận truy kích kịch liệt, chờ đội ngũ đắc thắng trở về, sức lực của các thủ lĩnh cùng chiến sĩ phổ thông khẳng định tiêu hao không nhỏ, nhất định phải ăn chút gì lấp bụng, cứ như vậy lương thảo dự trữ sẽ không đủ!
Haiz, người có thể làm chủ đều đi hết, trong doanh địa không còn ai có thể quyết định chuyện này, một đại đầu mục như hắn thật sự không dám đứng ra, nhức đầu chết mất!
Đại đầu mục nhịn không được nhìn về phương Nam, nơi đó có Biên Lộc Thành của Đại Hạ, nếu nói lạc quan một chút, đại quân toàn lực hành quân nửa ngày là có thể đến được Biên Lộc Thành, kịp thời đánh cướp bổ sung lương thảo, như vậy bữa sáng nay có thể tiêu hao nhiều một chút ha?
Tưởng tượng thì tốt đẹp, hiện thực lại khủng bố, đại đầu mục hậu cần không chỉ không nhìn thấy Biên Lộc Thành, ngược lại trong tầm mắt còn xuất hiện thân ảnh kỵ binh Đại Hạ đang vọt đến.
Chỉ huy dẫn theo năm kỵ binh vọt vào đại doanh của Man tộc, là binh sĩ tinh anh, bình thường đối chiến với chiến sĩ Man tộc bọn họ còn chẳng sợ, huống chi là đám lính hậu cần này.
Mấy kỵ binh một tay điều khiển ngựa, một tay vung lên đại đao hoặc trường thương, nhanh chóng giải quyết hết đám Man tộc lưu lại thủ doanh địa.
Còn lại những nô lệ, đa phần đều là người Đại Hạ, thấy vậy lập tức quỳ xuống khóc lóc cầu xin cứu trợ.
"Các người lấy lương thực của Man tộc rồi nhanh chóng chạy đi, có thể chạy tới đâu thì phải xem chính mình."
Chỉ huy mở ra cửa kho lương, hô to với tất cả nô lệ còn may mắn sống sót.
Nô lệ đa phần là bình dân bá tánh, lúc Man tộc xâm lược Đại Hạ thì bị bắt lại, bị sử dụng như tiêu hao phẩm, căn bản không ai để ý đến sống chết của bọn họ, không chỉ cưỡng ép sức lao động, thậm chí thời điểm chiến tranh còn mang bọn họ ra làm đệm chắn.
Trước kia mỗi lần chiến tranh, quân đội Đại Hạ gặp được nô lệ của Man tộc, có thể cứu đều sẽ cứu, đáng tiếc nhân thủ hiện tại không đủ, chỉ có thể để họ tự mình chạy trốn.
Phân biệt nô lệ rất dễ dàng, ngoại trừ việc trên đầu không có sừng, nô lệ người nào người nấy đều xanh xao vàng vọt, hoàn toàn đối lập với Man tộc cao to cường tráng, căn bản không sợ có Man tộc trà trộn vào chạy trốn.
Sau khi được chỉ huy cho phép, hơn 100 nô lệ mừng như điên nhào về phía kho lương, mỗi người đều đoạt lấy một đống lớn lương thực, bao lại cõng ở sau lưng, còn từ trong doanh trướng lấy ra vũ khí, thịt khô, rượu, thậm chí ngay cả ba con ngựa cuối cùng trong chuồng vì bị thương nên để lại cũng bị dắt đi nốt.
Tuy không thể cưỡi, nhưng sau khi quay về Đại Hạ chữa trị cho nó, ít nhiều gì cũng có thể bán được tiền.
Nô lệ mang theo lòng thù hận cướp sạch doanh địa Man tộc, còn chỉ cho kỵ binh khu vực quan trọng cùng doanh trướng của cao tầng Man tộc.
Sáu kỵ binh cầm theo thùng gỗ trưởng quan giao cho họ, rải dầu mè khắp đại doanh Man tộc.
Đến khu vực doanh trướng của đám cao tầng Man tộc, đầu tiên là tìm kiếm những công văn cùng đồ vật có giá trị, sau đó mới điên cuồng tưới dầu mè.
Nhóm kỵ binh kiên nhẫn rải hết mười thùng dầu mè, thúc giục những người được cứu nhanh chóng rời đi, sau đó không chút do dự dẫn lửa châm hỏa.
Lửa rất nhanh đã bùng lên cao ngất, chỉ chốc lát đã nhấn chìm toàn bộ doanh trướng, toàn bộ doanh địa Man tộc chìm trong biển lửa, khói đen bốc lên cuồn cuồn.
Đáng tiếc đại quân Man tộc đã chạy quá xa, căn bản không thể chú ý tới động tĩnh nơi này.
Thẳng đến khi toàn bộ đại doanh biến thành một đống tro tàn, sáu kỵ binh mới phóng ngựa rời đi, đuổi theo con dân Đại Hạ, dẫn dắt bọn họ tránh khỏi bẫy rập đã thiết kế trước đó, nhìn thân ảnh bọn họ càng lúc càng xa, chỉ huy dẫn đầu dựa theo yêu cầu cùng chỉ đạo của trưởng quan, tiếp tục đào hố tạo bẫy rập.
Lúc này, hai kỵ binh dẫn theo gần 200 chiến mã suốt đêm quay về rốt cuộc cũng đến được Biên Lộc Thành, dưới hàng loạt biểu tình trớn mắt há hốc mồm của chiến hữu, nhanh chóng lùa ngựa vào trong thành.
Chiến mã được đưa đến trước mặt Mã giáo úy, kỵ binh báo cáo rõ ràng lại sự tình phát sinh trước đó, nhưng bọn họ cũng không tự mình tham dự, chỉ có thể nói rõ những gì bản thân chứng kiến.
Sau khi kể lại xong công trạng vĩ đại của hai vị trưởng quan, kỵ binh cường điệu nhắc lại yêu cầu của Trình Hoài Tiềm: Muốn thêm viện binh!
Mã giáo úy cùng các tướng lĩnh nhìn đống chiến mã che phủ đường phố Biên Lộc Thành, hoảng hốt thật lâu không biết nói gì.
Kỵ binh là binh chủng vô cùng trân quý, bởi vì bản thân chiến mã đã là tài nguyên cực kỳ quý giá.
Chi phí huấn luyện kỵ binh quá cao, vậy nên Mã giáo úy nhiều năm cưc khổ huấn luyện như vậy, thủ hạ cũng chỉ có hơn trăm kỵ binh, trước đó giao cho Trình Hoài Tiềm hai mươi người, kỳ thực trong lòng ông vẫn luôn lo lắng, sợ kỵ binh bảo bối của mình có đi mà không có về.
Nếu không phải thành dân Biên Lộc Thành không ngừng khen ngợi hai vị tráng sĩ, đứng ra bảo đảm cho bọn họ, Mã giáo úy lại tận mắt nhìn thấy tình hình chiến đấu trong thành, thực tâm mời chào hai người, thì ông cũng không dám lớn mật cho hai người cơ hội thể hiện.
Kết quả thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng, chỉ một đêm đã mang về gần 200 chiến mã của Man tộc, thật sự, thật sự khiến người khác kinh ngạc! Không hổ là tráng sĩ chỉ dựa vào chính mình cũng có thể bảo vệ Biên Lộc Thành!
Nội tâm Mã giáo úy kích động vạn phần, thậm chí đã nghĩ xong cả chuyện nên dâng sổ con tranh công cho hai vị cấp dưới mới của mình như thế nào.
Toàn trường lâm vào trầm mặc, rốt cuộc cũng có một vị phó tướng phản ứng lại, cao giọng khen ngợi:
"Chúc mừng giáo úy đại nhân! Chúc mừng giáo úy đại nhân! Giáo uy đại nhân tuệ nhãn như đuốc, nhìn rõ nhân tài, hai vị dũng sĩ được ngài tin tưởng, không phụ kỳ vọng ra sức vì ngài phân ưu giải nạn, tất cả đều là nhờ sự anh minh thần võ của giáo úy đại nhân!"
"Hahaha, lão phu quả nhiên không nhìn lầm bọn họ, hai người họ làm rất tốt, làm rất tốt!".
????????????yệ???? hay l????ô???? có ????ại — ???????????? ????????????????y????????﹒V???? —
Mã giáo úy cười to, cấp dưới xung quanh vội vàng hùa theo khen ngợi, trong nhất thời hiện trường cực kỳ náo nhiệt.
Bất quá, trong bầu không khí hài hòa, vẫn có một vài tướng lãnh nhịn không được lòng sinh ghen ghét, vốn tưởng là hai cái lăng đầu tiểu tử, không nghĩ tới vận khí tốt được thượng quan coi trọng, về sau chỉ sợ sẽ một bước lên mây, chậc, tuổi còn trẻ, thực lực lại mạnh, thật khiến người khác nhìn không thuận mắt.
Trong tậm trạng vui vẻ, Mã giáo úy cuối cùng quyết định điều thêm hai mươi kỵ binh cho Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch, hy vọng bọn họ có thể mang về công trạng càng cao hơn.
Đồng thời hạ lệnh cho hai mươi kỵ binh mang theo chiến mã hướng về phía Nam, hỗ trợ chiến sĩ bộ binh còn đang trên đường đến.
Có chiến mã có năng lực vận chuyển, có thể giúp bộ binh kịp thời đến được Biên Lộc Thành, dựa vào tường thành Biên Lộc Thành, bọn họ liền chiến với Man tộc một trận, mệnh lệnh bảo vệ Biên Lộc Thành cũng có hi vọng hoàn thành.
Mã giáo úy từ vẻ mặt sầu khổ biến thành vui vẻ thỏa mãn.
Mã giáo úy có bao nhiêu cao hứng, Man tộc liền có bấy nhiêu mất hứng.
Lại chạy thêm một giờ, tiểu thủ lĩnh Man tộc rốt cuộc ghìm ngựa dừng lại, đại phát từ bi hạ lệnh cho thủ hạ nghỉ ngơi tại chỗ, nguyên nhân rất đơn giản, tiểu thủ lĩnh đại nhân cũng sắp không chịu nổi rồi.
Đêm quá vốn không nghỉ ngơi tốt, hôm nay trời vừa sáng ngay cả cơm cũng chưa ăn nước cũng chưa uống, đã bị tức no một bụng.
Một đường truy kích, thường thường bị phía trước phóng tên dọa dẫm, sau khi tức đến khó thở, tiểu thủ lĩnh cuối cùng cũng bình tình lại, lúc này, tín hiệu cơ thể đã sớm vang lên cảnh báo rốt cuộc chiếm thế thượng phong, hắn chỉ đành phải dừng lại nghỉ ngơi.
Mệnh lệnh vừa hạ xuống, hơn một ngàn chiến sĩ chạy theo sau thủ lĩnh hơn một tiếng đồng hồ rốt cuộc kiên trì không nổi, như chó chết nằm rạp trên mặt đất, gay cả ngón tay cũng không muốn động.
Không phải thân thể chiến sĩ Man tộc không tốt, mà do bị ăn lộn quá tàn nhẫn, chạy như điên liên tục hơn một giờ, ngay cả chiến mã còn mệt, nói chi bọn họ?
Sau khi phẫn nỗ bị mệt mỏi che giấu qua đi, sự thống khổ khi cơ thể vang lên cảnh báo càng thêm cường liệt, Man tộc căn bản không biết tiếp tục truy kích sẽ có kết quả gì, cũng không dám cãi lại mệnh lệnh của cấp trên, càng không dám tụt lại phía sau, chỉ có thể liều mạng chạy, chạy đến thở hổn hển.
Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, chiến sĩ Man tộc hận không thể bám rễ trên mặt đất không bao giờ đứng lên nữa.
Nhưng Man tộc muốn nghỉ ngơi, cũng phải hỏi xem Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm có đồng ý hay không.
Hai người chạy ở đằng trước nhìn thấy Man tộc không tiếp tục truy kích thì mất hứng, chuyện này sao được? Người ta nói truy đuổi phải có đầu có cuối, sao có thể bỏ dở dữa chừng?
Hai người dứt khoát điều khiển ngựa quay lại, quang minh chính đại mang theo thủ hạ dừng ở vị trí cách đại quân Man tộc khoảng tầm 50m, kéo cung bắn tên.
Kỵ binh Đại hạ khiêu khích như vậy, Man tộc sao có thể nhẫn nhịn?
Man tộc thấy vậy lửa giận ngập đầu, nhưng nhìn quanh bốn phía, người có thể đứng lên ngăn cản lại chẳng có bao nhiêu.
Tám thủ lĩnh được bảo tồn thể lực tốt hơn dù muốn hạ mặt mũi giúp chiến sĩ của mình chắn tên, cũng không thể ngăn hàng loạt mũi tên liên tiếp như vậy.
Còn đám Man tộc đang nằm rạp trên mặt đất? Ngay cả di chuyển để né tránh cũng lười, căn bản chỉ muốn trốn sau lưng chiến hữu tiếp tục nghỉ ngơi, dù sao đối phương cũng chỉ có mười mấy người, không nhất định sẽ bắn đến mình.
Đặc biệt một đường truy kích, chiến sĩ phổ thông phát hiện kỵ binh Đại Hạ chỉ tập trung công kích từ tiểu đầu mục trở nên, như vậy so ra binh sĩ phổ thông càng an toàn hơn, vì vậy bọn họ dứt khoát không phản kháng.
Man tộc không còn tinh lực phản kháng, Đại Hạ liền không cần khách khí, từng mũi từng mũi tên giương lên, nhắm chuẩn, thả cung..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...