[☆Độc thân từ trong bụng mẹ cho đến nay]
Đúng lúc này, Vân Lạc đang chầm chậm đi đến.
Nghe thấy có người muốn kiên cường chiến đấu cô không khỏi nhìn nhiều thêm mấy lần. Anh chàng (Lạt Điều Quần) muốn lấy máu BOSS để trừ tà, không bao lâu liền bị loại trừ, còn người này không biết sống được bao lâu.
Mặc dù trong lòng Tiêu Tiêu Mộ Vũ không tự tin, nhưng nét mặt lại rất bình tĩnh, hậm hực nói, "Phó bản khó thôi mà, có gì ghê gớm đâu."
Tư Đồ tiếp lời, "Đúng là không có gì ghê gớm hết, nhưng không vượt được ải."
Tiêu Tiêu Mộ Vũ, "......"
Còn là anh em nữa không vậy? Con thuyền hữu nghị sắp lật rồi!
Tư Đồ không để ý đến cậu nữa, quay đầu hỏi, "Sao lại gặp bạn trong phó bản nữa rồi?"
Vân Lạc thản nhiên nói, "Mình cũng thấy lạ nữa. Thanh trạng thái bạn bè rõ ràng là ' đang trong phó bản ' mà, sao mình lại vào chung phó bản với bạn ta?"
"Không nghỉ ngơi, chơi xong một ván là sẽ đi ván mới, chắc là trùng hợp." Tư Đồ đoán, tối nay chắc người chơi phó bản khó không nhiều nên hệ thống đã ghép họ chung đội.
"Rảnh thì nhớ hoàn tất giao dịch nhé, thông tin đạo cụ mình đã gửi qua rồi." Việc liên quan đến tiền Vân Lạc rất nghiêm túc.
"Ừm." Tư Đồ trả lời.
Tiêu Tiêu Mộ Vũ nhìn trái nhìn phải, kinh ngạc trong lòng. Cậu âm thầm lặng lẽ tiếp cận anh họ mình, dò hỏi, "Anh quen người chơi cấp 3 này hả?"
"Ừm, giúp tìm đạo cụ." Đồng thời, Tư Đồ yên lặng bổ sung trong lòng, hiệu suất rất cao, y như hack vậy.
"Cấp 3 mà có thể tìm đạo cụ hả?" Tiêu Tiêu Mộ Vũ cảm thấy mình đã bị lừa.
Tư Đồ nhàn nhạt nói, "Mới quen hôm qua. Lúc mới gặp, cô ấy chỉ mới chơi thôi."
Tiêu Tiêu Mộ Vũ nói không nên lời. Cậu biết rõ, dành vỏn vẹn một ngày để lên cấp 3 là rất khó.
Lúc cậu còn cấp 1, mua đạo cụ gắng gượng chơi game liên tục 18 tiếng đồng hồ, đi rất nhiều phó bản mới có thể lên cấp 3.
"Nếu trình độ của mày bằng một nửa người ta, thì mày chỉ cần búng tay một cái là có thể hành Triệu Kim Minh đến phát khóc rồi." Tư Đồ bổ sung.
Tiêu Tiêu Mộ Vũ không buồn phiền khi không được khích lệ, ngược lại, tự đặt vấn đề cho bản thân. Trình độ của cậu và Triệu Kim Minh ngang bằng nhau, Triệu Kim Minh có thể bị cô gái này hành khóc, vậy chẳng phải cậu cũng......
Nghĩ vậy, cậu lập tức cảm thấy không ổn.
Lợi dụng lúc hai người nói chuyện phiếm, Vân Lạc đã cẩn thận kiểm tra xung quanh phòng khách.
Khi bắt đầu trò chơi cô đã nhận ra vài điểm khác thường. Điều kiện vượt ải không giống hai độ khó còn lại, mà là ở lại biệt thự ba ngày hai đêm, hoặc thoát khỏi biệt thự.
Nói cách khác, dù thế nào đi chăng nữa cũng đều có thể vượt ải.
Lúc đó cô đã nghĩ, vì sao phải thoát khỏi biệt thự? Thoát như thế nào?
Nhưng lúc đó Tư Nghiên đi theo bên cạnh nên cô không thể kiểm tra được, chỉ đơn gian tìm kiếm manh mối trong các phòng. Thẳng đến giờ này cô mới cẩn thận quan sát.
Cửa lớn đối diện phòng khách, cửa bị khóa bằng xích và ổ khóa, ổ khóa có kiểu dáng kỳ lạ, như một trận pháp vậy.
"Phát hiện được gì rồi?" Tiêu Tiêu Mộ Vũ thấy sang bắt quàng làm họ.
Tư Đồ phát khóc vì em họ quá ngốc. Vân Lạc dựa vào đạo cụ để kiếm cơm, nói ra manh mối thì sao cô đoạt được đánh giá A, lấy đạo cụ?
Ngoài dự đoán, Vân Lạc quay đầu, tỏ rõ lập trường, "Đừng liên thủ với mình, lần đi phó bản này của mình cũng chỉ để ngắm cảnh thôi."
"Sao vậy?" Tư Đồ khó hiểu.
Giọng điệu Vân Lạc tang thương, "Phó bản trước quá nhiều đồ vật, tìm kiếm bốn tiếng liền. Tính sương sương thì ít nhất cũng đã lật tìm hơn 500 món đồ, không còn sức để cạnh tranh nữa."
Năm, trăm, món, đồ!
Bốn, tiếng, liền!
Ánh mắt Tiêu Tiêu Mộ Vũ nhìn về phía Vân Lạc lập tức thay đổi, nhân vật gì tàn nhẫn dữ vậy, sao dày vò bản thân mình dữ vậy!
Tư Đồ không lên tiếng, cũng không biết là tin hay không.
Vân Lạc trực tiếp dùng hành động để chứng minh.
Nàng quay đầu, nói với Tiêu Tiêu Mộ Vũ, "Nếu chọn thoát khỏi biệt thự, chắc là phải tìm chìa khóa để mở cửa."
"Lúc tìm kiếm trong phòng ngủ mình có thấy một búp bê có hành vi cực kỳ lạ lùng."
"Ngoài ra còn tìm được bức ảnh này."
Sau đó, cô lấy bức ảnh cũ trong túi ra, đưa cho hai người kia xem.
Tư Đồ nhướng mày, khá bất ngờ, "Bạn không giữ lại mà cứ nói ra vậy hả?"
Vân Lạc nghiêm túc nói, "Nãy có nói rồi, lúc vào phó bản không ôm hy vọng nhận được danh hiệu vượt ải đầu. Nếu mình không được thì giúp các bạn cũng có sao."
Dù sao cũng là đại gia của mình, giao dịch mấy lần khá vui vẻ. Thuận tay giúp một chút, có lợi cho mối quan hệ hợp tác.
"Cảm ơn." Tiêu Tiêu Mộ Vũ vô cùng vui vẻ nhận lấy bức ảnh, cẩn thận đoan chính.
Không lâu sau, cậu đột nhiên vỗ đùi, giọng điệu chắc nịch, "Là con búp bê này! Hồi nãy em vừa nhìn thấy nó!"
Tư Đồ hơi áy náy. Thái độ Vân Lạc thân thiện, xuất phát điểm cũng là ý tốt, nhưng tiếc là bây giờ anh không cần.
Anh tìm đại một lý do đuổi người, "Cảm ơn thông tin của bạn, nhưng tách ra thì hơn."
"Mình biết." Vân Lạc đáp, sau đó lấy lại bức ảnh, không chút do dự xoay người rời đi —— cô không định ở chỗ hai người này lâu, ngẫu nhiên gặp được nên thuận tiện trò chuyện vài câu.
Tiêu Tiêu Mộ Vũ trơ mắt nhìn anh họ đuổi con gái nhà người ta đi, mặt đầy khâm phục nói, "Anh, đúng là anh độc thân dựa vào thực lực."
Tư Đồ khó hiểu, "Nếu Vân Lạc tiếp tục ở lại, vậy thì những manh mối sẽ được cô ấy tìm ra hay mày tìm ra? Giờ này mày đang rèn luyện đó, nghiêm túc chút đi."
Vẻ mặt Tiêu Tiêu Mộ Vũ lập tức trở nên nghiêm túc, nhưng lại đang suy nghĩ, người nào đó gia cảnh giàu có, diện mạo có thể so với ngôi sao, không hề có tác phong sai lệch, độc thân từ trong bụng mẹ cho đến nay, không phải không lý do.
**
Phòng trên lầu hai, Thề Sống Chết Tương Tùy và Góc Biển Chân Trời đang tìm kiếm manh mối.
Nhưng hai người hợp lực tìm kiếm mà vẫn không phát hiện được gì.
"Không lẽ phó bản khó không có manh mối, những căn phòng này chỉ để quấy nhiễu người chơi?" Thề Sống Chết Tương Tùy cau mày suy tư, "Chúng ta cứ cẩn thận tìm xem, theo lý mà nói thì không thể sót manh mối được."
Góc Biển Chân Trời tiếp lời, "Sau khi vào phó bản, chúng ta hành động ngay, người chơi khác không thể đến trước được. Cứ tìm kỹ lại xem, có lẽ manh mối bị giấu quá kỹ."
Nói xong, hắn xoay người, định vào trong góc tìm lại lần nữa.
Ai ngờ vừa cúi người kiểm tra trong góc tường, ngẩng đầu lên đã thấy một con búp bê ngồi trên bàn, hung ác nhìn chằm chằm hắn.
Khoảng cảnh hai bên cực kỳ gần, chưa đến một gang tay. Thậm chí Góc Biển Chân Trời còn thấy được lông mi của búp bê nhè nhẹ rung.
Tay nhanh hơn não.
Góc Biển Chân Trời đột nhiên bắt lấy búp bê, sau đó quăng nó vào vách tường, miệng tức giận mắng, "Má nó, làm tao sợ muốn chết! Chơi trò gì vậy không biết?"
Búp bê bị va vào tường, sau đó rơi xuống đất.
Góc Biển Chân Trời cho rằng mọi chuyện đã kết thúc, nhưng đúng lúc này, búp bê chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt cực kỳ tàn khốc, ánh mắt có vài phần lạnh lẽo.
Góc Biển Chân Trời, "?"
Sau khoảnh khắc đó, Góc Biển Chân Trời bị nâng lên, sau đó bay thẳng vào tường. Giống như có một bàn tay vô hình nào đó đã nêng hắn lên, tùy tiện ném Góc Biển Chân Trời đi như những gì hắn đã làm với búp bê.
Ánh mắt Thề Sống Chết Tương Tùy tối lại, lẩm bẩm, "Tấn công thì sẽ bị phản vệ?"
Góc Biển Chân Trời bị quăng rất thảm, giá trị sinh mệnh bị trừ 100, nhưng thật ra lại không đau chút nào, hắn nhanh chóng bò dậy.
Hắn nhìn búp bê trên đất, lẩm bẩm nói ra suy nghĩ của mình, "Nếu bẻ gãy đầu búp bê thì sao nhỉ? Nó sẽ không động đậy được nữa đúng không?"
Khóe môi búp bê giật giật, vẻ mặt không hề vui vẻ. . Truyện Sủng
Giây tiếp theo, giá trị sinh mệnh của Góc Biển Chân Trời trở về 0, cơ thể biến thành từng mảnh nhỏ, biến mất trong không khí.
Hắn kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, chưa kịp trân trối thì đã hóa thành tia sáng trắng, biến mất.
Vây xem toàn quá trình Thề Sống Chết Tương Tùy, "......"
Chắc tại bị ngu? Chơi quá trớn!
Cô ta quay đầu, định bắt chuyện với búp bê, ai ngờ búp bê đã biến mất không thấy.
**
Bên trái phòng khách cũng có hành lang, cuối hành lang cũng có một căn phòng.
Vân Lạc đẩy cửa bước vào, phát hiện đây là phòng làm việc. Trong phòng đặt vài kệ sách, trên kệ chất đầy sách.
Vân Lạc, "......"
Đột nhiên nhớ đến nỗi sợ hãi tìm kiếm manh mối trong một đống đồ vật.
Cô đóng cửa lại, vờ như mình chưa thấy gì, trực tiếp đi lên lầu hai.
Nếu vì tìm đạo cụ thì cô chắc chắn sẽ cắn răng, căng da đầu mà ở lại tìm kiếm. Nhưng cô đang đi phó bản khó để ngắm cảnh, không cần thiết ép uổng chính mình. Thế nên, gặp chuyện phức tạp, cô trực tiếp nhảy qua.
Lầu hai, bên trái sáu phòng, bên phải sáu phòng, tổng cộng mười hai phòng.
Vân Lạc đoán, một là manh mối rất vụn vặt, chia làm nhiều mảnh, giấu trong từng phòng, hai là có một vài phòng chỉ để tượng trưng, không có manh mối gì bên trong cả.
Cô có muôn vàn suy nghĩ, nhưng hành động cũng không ngừng. Mở một cửa phòng, thong thả đi vào.
Bày trí của các phòng không khác nhau mấy, Vân Lạc nhìn lướt qua, ung dung tìm kiếm.
Mỗi một phòng sẽ ở lại mười phút, hết giờ, dù tìm thấy gì hay không cô cũng sẽ đi sang phòng khác.
Nửa tiếng sau, Vân Lạc mở cửa phòng thứ tư ra, thấy Thề Sống Chết Tương Tùy đang tìm kiếm bên trong.
Ánh mắt va chạm, hai bên đều sửng sốt.
Thề Sống Chết Tương Tùy bình tĩnh trước, đặt câu hỏi, "Một mình bạn?"
"Ừm, đồng bọn lâm thời bỏ chạy rồi." Vân Lạc thuận miệng trả lời. Còn việc bị búp bê dọa chạy, hay bị cô dọa chạy, khó nói lắm......
Dừng lại một chút cô lại hỏi, "Sao có mình bạn vậy? Góc Biển Chân Trời đâu?"
Thề Sống Chết Tương Tùy có chút bất lực, "Cứ chơi đùa và chơi đùa, chơi đùa đến nỗi trực tiếp bị loại."
Ai mà có dè, chỉ nói một câu mang tính tấn công, chưa hành động gì mà vẫn bị xem là kích hoạt Cờ Tử Vong? Đồng đội bị loại kia chắc đang phát ngốc bên ngoài.
Vân Lạc thầm nghĩ, cấp thấp chưa chắc bị loại nhanh, cấp cao chưa chắc sẽ sống lâu, đúng là tùy người.
"Có phát hiện gì không?" Thề Sống Chết Tương Tùy ra vẻ vô tình bắt chuyện. Đồng bọn đáng tin cậy đã bị loại, dựa vào một mình cô ta khó mà vượt ải. Bởi vậy, chỉ có thể lợi dụng người chơi khác, thịt muỗi thì cũng là thịt.
Vân Lạc không khỏi lắc đầu thở dài, "Khó, quá khó luôn! Không cách nào chơi được hết!"
Cô liên tục kể lể nhưng chẳng hé nữa lời.
Thề Sống Chết Tương Tùy lúc này mới phát hiện, người trước mặt tuy chỉ mới cấp 3, nhưng trình độ không kém.
Đột nhiên, ánh mắt Vân Lạc sáng lên, ngẩng đầu, lộ ra vài phần mong chờ, "Bạn cấp 6 rồi, chắc sẽ cừ lắm! Bạn tìm được manh mối nào không?"
Thề Sống Chết Tương Tùy không bị mắc lừa, sắc mặt bình thường, trả lời, "Đúng là có tìm thấy một vài manh mối, nhưng mình chưa phân tích xong, mình phải suy xét lại."
Nghe vậy, Vân Lạc nghĩ thầm, bắt đầu rồi, lại là một vòng quay bánh xe vô nghĩa.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Tiêu Mộ Vũ ( ngậm ngùi): Người nào đó độc thân từ trong bụng mẹ cho đến nay, không phải không có lý do.
Tư Đồ: Đêm nay rèn luyện thêm, chơi ba màn phó bản khó.
Tiêu Tiêu Mộ Vũ:!!!
Tư Đồ ( lạnh nhạt): Mày chết cũng là có lý do!
Tiêu Tiêu Mộ Vũ: QAQ cầu buông tha
=====
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...