Triệu Tây Bối ngồi ở bàn ăn lớn, nhìn một bàn đồ ăn, bình tĩnh nuốt nước bọt, người giàu có khác, chỉ có một vài người ăn mà nấu nhiều món như vậy.
Nhìn thấy còn có người hầu bưng thức ăn lên, Triệu Tây Bối sửng sốt, quả nhiên cô cùng Quý Nam Tư không phải người cùng một thế giới.
Khi ăn cơm, cả Quý gia im lặng không ai nói chuyện, chỉ có tiếng gắp thức ăn và tiếng đũa va vào bát rất nhỏ.
Triệu Tây Bối sợ mình gây ra tiếng động sẽ ảnh hưởng bầu không khí này, vì vậy ăn một bữa cơm ăn đến cẩn thận.
Lúc này, Trịnh phu nhân đột nhiên lên tiếng.
“Dì, mấy ngày nữa là ngày mất của mẹ con, con muốn dẫn Hiểu Mộng đi thăm mộ mẹ.
"
Quý lão phu nhân nghe được những điều này, bà lập tức dừng đũa, ra lệnh cho bà Trương đem bộ đồ ăn trước mặt bà xuống, sau đó mới quay đầu nói với Trịnh phu nhân đang ngồi bên cạnh.
“Đi đi, đã hai năm ta không đi thăm mộ em ấy, lần này ta đi cùng các ngươi.
" Quý lão phu nhân hơi mang thương cảm nói, dừng một chút, tiếp tục xúc động nói: "Chớp mắt một cái, em ấy đã đi nhiều năm như vậy, thời gian trôi thật là nhanh!" "
Khóe mắt Trịnh phu nhân treo nước mắt, miễn cưỡng cười nói: “Đúng vậy, Hiểu Mộng bây giờ cũng đến tuổi sắp gả chồng, nếu bà ngoại của của con bé còn ở, khẳng định sẽ chọn cho Hiểu Mộng một gia đình chồng tốt.
"
Lần này Quý lão phu nhân không lên tiếng ngay mà trầm mặc một lúc mới nói: “Chuyện hôn nhân của Tiểu Mộng con yên tâm, tuy rằng bà ngoại của con bé đã mất, nhưng còn có ta, Quý gia của chúng ta sẽ tự nhiên không để con bé chịu thiệt thòi.
"
“Đó là đương nhiên, chúng ta cả đời cũng sẽ không quên ân tình của dì đối với mẹ con chúng ta, nếu mẹ còn sống, nhất định sẽ vô cùng cảm kích dì.” Trịnh phu nhân vừa nói vừa lấy khăn giấy lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt.
Quý lão phu nhân nơi nào không nghe hiểu ý của Trịnh phu nhân, nhưng hôm nay A Tư đã đưa Triệu Tây Bối về nhà, bà ấy chắc chắn sẽ không ép A Tư cưới Yến Hiểu Mộng, nhưng mẹ của Trịnh phu nhân là em họ xa trong gia đình ruột thịt của bà, mối quan hệ giữa hai người hồi đó rất tốt, nhưng hồng nhan bạc mệnh, sinh Trịnh phu nhân được không được mấy năm liền đi.
Cha của Trịnh phu nhân thực nhanh liền cưới một người vợ mới, mẹ kế đối với con trước của chồng làm sao có thể để tâm.
Sau khi Trịnh phu nhân lớn lên, mẹ kế của bà tùy tiện gả bà cho một người nhà giàu mới nổi, nhưng vài năm sau khi sinh Yến Hiểu Mộng, chồng bà ngoại tình, trực tiếp ly hôn với Trịnh phu nhân, Trịnh phu nhân không còn nơi nào để đi, chỉ có thể tới đầu nhập vào Quý gia.
Quý lão phu nhân xem ở mặt mũi của em họ mình cho nên thu lưu bọn họ, tính tính cũng gần hai mươi năm.
Quý gia không thiếu tiền, nuôi hai mẹ con họ cũng không thành vấn đề, đến ngay cả Yến Hiểu Mộng nhiều năm cũng có thường thức đơn giản, bà cũng không phải là không có tâm tư muốn cho Yến Hiểu Mộng gả vào Quý gia, nhưng cả hai đứa cháu trai của bà đều không thích yến Hiểu Mộng, Quý lão phu nhân cũng không muốn miễn cưỡng cháu trai của mình.
Mà mẹ con Yến Hiểu Mộng đã ở trong Quý gia gia nhiều năm như vậy, đương nhiên là cũng có tâm tư gả vào Quý gia, vì vậy hôn sự của Yến Hiểu Mộng cứ thế trì hoãn từ năm này sang năm khác.
Đối với Yến Hiểu Mộng, Quý lão phu nhân đương nhiên rất thương tiếc, dù sao cũng là đứa trẻ mà mình nhìn lớn lên, nhìn thấy cô được hạnh phúc cũng là tâm nguyện của bà, Yến Hiểu Mộng tuy không hoàn hảo nhưng với tư cách là một người lớn tuổi, bà cũng hy vọng Yến Hiểu Mộng có thể gả cho người yêu mình và sống thật tốt.
Nhưng hôm nay nhìn thấy thái độ thù địch của cô ta với Triệu Tây Bối, bà có chút không chắc mình có thể để bọn họ ở lại Quý gia hay không.
Xét cho cùng, Triệu Tây Bối là cô gái mà Quý Nam Tư rất khó khăn mới mang về nhà, mong muốn có một đứa cháu chắt của Quý lão phu nhân tất cả đều ở trên người Triệu Tây Bối..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...