“Tôi không đồng ý với lời nói của dì Trịnh,” Quý Phỉ Văn nghe Trịnh phu nhân nói như vậy, lập tức chĩa súng về phía bà: “Tương lai tôi gả cho loại người nào tạm thời không nói đến, ít nhất tôi sẽ không giống như một số người, nhất định một hai phải gả cho người giàu có, kể cả khi người ta không có tâm tư với mình, vẫn bám lấy không bỏ.
Nếu tôi gả thì cũng là gả cho người mình thích, mặc kệ thân phận, địa vị hay gia cảnh của anh ta, chỉ cần tôi thích, tôi sẵn sàng lấy anh ta.
"
Những gì Quý Phỉ Văn nói khiến Trịnh phu nhân xấu hổ vạn phần, bất cứ ai có đầu óc đều có thể nghe ra Quý Phỉ Văn đang ám chỉ hai mẹ con họ, nhưng bà ta sẽ không bao giờ thừa nhận ý nghĩ của chính mình.
Bị Quý Phỉ Văn nói cho mặt lúc đỏ lúc trắng, sắc mặt Trịnh phu nhân rất khó xem, nhưng mẹ con bọn họ chính là ở nhờ trong Quý gia, bà ta cũng không ngu đến mức trở mặt ngay tại chỗ.
Từ khi Quý Phỉ Văn đi vào, Yến Hiểu Mộng đều cố gắng làm cho mình giảm bớt tồn tại cảm, nha đầu chết tiệt này từ nhỏ đều cùng cô ta đối nghịch, hôm nay đến đây, lại có thêm một Triệu Tây Bối, Yến Hiểu Mộng cô tự nhiên không thể tỏ ra không hợp với Quý Phỉ Văn trước mặt Quý lão phu nhân.
Thấy Trịnh phu nhân và Yến Hiểu Mộng đều im lặng, Quý Phỉ Văn liền không có hứng thú tranh luận với bọn họ, quay đầu lại rất hứng thú nói chuyện với Triệu Tây Bối.
Quý lão phu nhân đối với lời nói của Quý Phỉ Văn vừa rồi rất có chút phê bình, nhưng bà không thể ở trước mặt nhiều người như vậy làm mất mặt Quý Phỉ Văn, chỉ có thể để bọn họ giải tán, nói chính mình có chút mệt muốn nghỉ ngơi, làm Triệu Tây Bối ở lại ăn trưa liền đi rồi.
Hai mẹ con Yến Hiểu ước gì được nhanh chóng rời khỏi đây nên là những người rời đi đầu tiên, trước khi rời đi, Yến Hiểu Mộng còn dùng ánh mắt kì dị liếc nhìn Triệu Tây Bối và Quý Phỉ Văn.
Triệu Tây Bối bị cô ta xem đến không được tự nhiên, nhưng Quý Phỉ Văn lại chủ động giữ cánh tay của cô, thì thầm vào tai cô "đừng để ý đến cô ta".
Quý Nam Tư thấy Quý Phỉ Văn đưa Triệu Tây Bối đi mà không có chút bài xích nào thì liền cũng đi theo.
Triệu Tây Bối bị Quý Phỉ Văn lôi kéo, đi dạo quanh ngôi nhà cũ của Quý gia trong chốc lát, Triệu Tây Bối mặc dù biết Quý gia lớn như thế nào, nhưng vẫn bị hình ảnh thực sự trước mặt làm cho chấn động.
Nghe đồn rằng nhà cũ của Quý gia được cải biến từ một cái vương phủ, thậm chí sau này còn được xây dựng thêm, vì vậy Triệu Tây Bối tận mắt nhìn thấy mới cảm thấy chấn động như vậy.
“Chị dâu nhỏ, chúng ta ngồi trong đình hóng gió bên kia một lát đi! "Quý Phỉ Văn kéo tay Triệu Tây Bối tay, cười hì hì dò hỏi ý kiến của Triệu Tây Bối.
Bởi vì vẫn luôn đi bộ nên khuôn mặt nhỏ của cô ấy đỏ bừng.
"Được thôi.”.
Triệu Tây Bối gật đầu, cũng tăng tốc nhanh chóng bước đi đến đình hóng gió giữa hồ.
Từ chỗ Quý lão phu nhân đi ra cũng đã được một thời gian, cô cũng đi bộ mệt mỏi, nhưng vì Quý Phỉ Văn và Quý Nam Tư ở bên cạnh nên không tiện kêu mệt.
Quý gia có một cái hồ nước nhân tạo diện tích hai ba mẫu, nghe nói cũng là do vương phủ cũ để lại, Quý gia cũng rất thích hồ nước như vậy, liền giữ lại.
Hiện tại Triệu Tây Bối và những người khác đang đi đến một đình hóng gió được xây dựng trên hồ.
Bên trong đình hóng gió đã được sửa sang lại, xung quanh treo rèm mềm mại, chính giữa đình có một chiếc bàn bát quái, trên đó có một bộ ấm trà, Quý Phỉ Văn vừa bước vào liền bắt đầu pha trà.
Triệu Tây Bối đứng giữa hồ, tò mò nhìn quanh hồ.
Một lần không cẩn thận đụng phải ánh mắt hàm chứa cười khẽ của Quý Nam Tư đang nhìn mình, Triệu Tây Bối vội vàng cúi đầu, có chút không dám nhìn thẳng như vậy Quý Nam Tư.
Hôm nay Quý Nam Tư đã làm cô mở rộng tầm mắt, sự gần gũi và dịu dàng khi đối mặt với Quý lão phu nhân, sự ghê tởm và lạnh lùng khi đối mặt với mẹ con Yến Hiểu Mộng, và sự sự nuông chiều bất lực khi đối mặt với Quý Phỉ Văn, một khía cạnh mà cô chưa từng thấy.
Điều đó cũng khiến cô hiểu rõ hơn về Quý Nam Tư, hóa ra anh lại như vậy khi đối mặt với gia đình mình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...