“Mẹ! Mẹ xem người đàn ông này có phải bố con không?” Hạc Cảnh Thần đưa cho cô một tờ tạp chí nổi tiếng trong nước, đôi đồng tử của cậu nhóc long long mừng rỡ.
Chư Nhị đang cắn dở trái táo đỏ buộc phải dừng lại.
Cô mím môi, sau đấy đã ngay lập tức cầm tờ tạp chí nhìn xem.
Ngay trang đầu tiên của tạp chí, hình ảnh người đàn ông cao lớn, ngũ quan tuy theo năm tháng đã có nét trưởng thành hơn nhưng vẫn tuấn tú, sắc xảo đập thẳng vào mắt cô.
Trên người hắn là bộ vest xám vừa lịch lãm vừa nghiêm chỉnh, áo khoác không mặc kết hợp, chỉ tuỳ tiện choàng qua hai cánh vai rộng tựa như có thể ôm cả đất trời.
Sống mũi cô chợt cay cay, hốc mắt cũng đỏ hoe từ bao giờ.
Cô di di ngón tay cái lên tấm hình của hắn, thương nhớ một lúc một dâng trào.
Thông tin về hắn ngay bên dưới, tuy chỉ vỏn vẹn vài dòng vì rất có thể Hạc Lập Duân đã ra tay chặn tin tức của mình trên báo chí, song cũng đủ để Chư Nhị biết hắn đang đứng trên thành công do chính hắn gầy dựng bao nhiêu năm.
Người ta không gọi hắn là ông trùm xã hội đen nữa.
Một lời thốt ra liền tổng giám đốc Hạc Thị, hai lời lại tổng giám đốc Hạc Thị.
Người đã tự mình xây nên một công ty lớn, tự mình giúp công ty phát triển ngoạn mục và hiện đang là một trong những tập đoàn đứng đầu giới kinh doanh.
Chư Nhị mừng cho hắn, xem ra năm năm hắn đã làm được rất nhiều điều, có thể thực hiện được mục tiêu của hắn tốt ngoài mong đợi.
Tuyến lệ của cô giọt nhoè cả trang giấy lúc nào không hay.
Hạc Cảnh Thần vội lay lay cánh tay cô, hỏi lần nữa: “Mẹ, đó đúng là bố con đúng không ạ? Ông ấy họ Hạc?”
Chư Nhị nhìn Cảnh Thần, cười cười rồi xoa đầu con trai: “Ừ, con nhìn đi, đó là bố con đấy.
Có phải rất đẹp trai, rất tài ba không?”
Hạc Cảnh Thần trố mắt, cậu nhóc liền nhìn lại bức hình về Hạc Lập Duân, xem ra nghiên cứu rất kĩ.
Ắt hẳn cậu ngưỡng mộ rồi.
“Vậy chúng ta đi tìm bố đi mẹ?” Cậu nhóc nói.
Chư Nhị cười khổ, nhéo chiếc má mềm mại của Cảnh Thần: “Hôm nay không được.
Tối mẹ còn phải tới nhà hàng gặp gỡ đồng nghiệp mới.”
Chư Nhị và Hạc Cảnh Thần vừa trở về Chỉ Chân được hai ngày.
Một ngày để dọn dẹp lại đồ đạc về nhà mới, một ngày để cô tới trường Tinh Lãng ở Chỉ Chân tham quan và đến tối còn phải họp với các thầy cô khác tại nhà hàng.
Chư Nhị về, dù không báo trước lại tự thuê nhà ở nhưng tin tức sớm lọt tai Tư Đồ Phong.
Hôm qua cha cô nườm nượp chạy qua thăm.
Nhưng hai cha con không nói gì nhiều, từ ngày Chư Nhị bị cha ép rời xa hắn đến Thanh Hoa tới nay cô đã không còn gần gũi với ông nữa.
Lúc trước cô sinh Cảnh Thần, ông cũng có đi thăm lắm lần nhưng lần nào cũng chỉ lời qua tiếng lại được đôi ba câu.
Mối quan hệ cha con này sớm đã xa cách rồi.
“Thế mẹ để Cảnh Thần ở nhà ạ?” Hạc Cảnh Thần bĩu môi.
“Không thể nào, sao mẹ có thể vô tâm như vậy được? Mẹ đưa con đi cùng!” Chư Nhị ôm con trai vào người, tiện vuốt lưng cho cậu nhóc.
…
Đến tối, Chư Nhị ăn mặc chủ yếu lịch sự với áo sơ mi trắng và quần rin đen dẫn Cảnh Thần tới nhà hàng khá nổi tiếng ở Chỉ Chân.
Đồng nghiệp của cô không hẳn hoàn toàn là người mới, có rất nhiều giáo viên cũ theo cô về đây làm việc nên Chư Nhị không mấy lo lắng.
Người trong trường đã đặt sẵn một phòng lớn với bàn tròn rộng thênh thang.
Mọi người chào nhau vài tiếng rồi đồng loạt quy tụ lại nói chuyện.
Nội dung chủ yếu là giới thiệu bản thân.
Đến lượt Chư Nhị cô cười nhẹ với mọi người, dõng dạc: “Tôi là Tư Đồ Chư Nhị, ở Thanh Hoa các giáo viên và học sinh hay gọi tôi là cô Tư Đồ, tôi phụ trách môn Toán học.”
Chư Nhị còn rất trẻ, sau sinh còn đẹp người hơn nhờ được cho ăn uống bổ dưỡng, thu hút không ít các giáo sư nam khác.
Bọn họ vỗ tay ào ạt chào lại cô, tiếp đó đã lên tiếng hỏi rất nhiều nhưng vấn đề đa số liên quan tới chuyện tình cảm…
“Cô Tư Đồ, cô xinh đẹp thật đấy, không biết… cô đã có bạn trai chưa?” Một đồng nghiệp nam bắt lời.
Chư Nhị gãi gãi đầu lúng túng: “À… tôi có con rồi.
Là cậu bé này.” Cô vừa nói vừa đặt tay lên vai Cảnh Thần ngồi bên cạnh.
Cậu nhỏ nãy giờ ngoan ngoãn chẳng hó hé nửa câu.
Mẹ giới thiệu thì lễ phép cúi đầu.
Bầu không khí trong căn phòng im thin thít, ai nấy đều gượng gạo, chỉ có những giáo viên cũ đã biết tới sự hiện diện của Hạc Cảnh Thần mới tỏ ra bình thường.
“Hả? Cậu bé kia là con trai cô Tư Đồ sao? Tôi còn tưởng đó là con trai chủ nhiệm Mặc… Thất lễ, thất lễ quá!” Đồng nghiệp mới trầm trồ.
Chư Nhị cười trừ.
Hạc Cảnh Thần ngồi giữa cô và một nữ giáo sư khác.
Cô ấy đã ngoài ba mươi nhưng chưa có chồng.
Để mà nhìn từ ngoài vào phán xem Cảnh Thần là con trai ai thì thông thường người ta sẽ chọn người có độ tuổi chững chạc hơn thay vì một người mới hai mươi ba như Chư Nhị, không phải sao?
“Cô Tư Đồ thật khiến chúng tôi ngỡ ngàng đấy.
Ở đây cô là người nhỏ tuổi nhất, trong chúng tôi cũng chẳng mấy ai đã kết hôn vậy mà cô còn có con lớn thế rồi ha ha!” Một người tán gẫu.
Sau đó cuộc giới thiệu nhanh chóng chuyển sang cho giáo viên khác.
Cười nói hoà đồng được tầm nửa tiếng thì đồ ăn cuối cùng cũng được dọn lên.
Các thầy cô bắt đầu ăn uống khá thoải mái.
Đến gần phút cuối một giáo sư nam đột ngột đứng dậy, anh ta cầm lấy một chai rượu vang đỏ, hô hào: “Hôm nay là ngày đầu tiên gặp gỡ, mọi người cùng nhau nhấm nháp tí rượu không?”
Chư Nhị thoáng đứng hình khi thấy những người khác cũng hò hét đồng tình.
Nhìn thứ chất lỏng đỏ bắt đầu rót vào ly mình, cô lo lắng cũng không thể chối từ làm mất hứng mọi người.
Trước đây ở Thanh Hoa lúc tiệc tùng với thầy cô, cô cũng từng uống đến say mềm.
Tửu lượng vốn yếu kém khiến cô lết được về nhà liền nôn thốc nôn tháo.
Cảnh Thần biết liền thấp thỏm thay cô: “Mẹ?”
Chư Nhị ráng chịu đựng vậy, cô nói nhỏ với con trai: “Được rồi, mẹ sẽ cẩn thận.”
Kế đến, những tiếng “leng-keng” vui tai của vành ly thủy tinh cụng vào nhau thi đua phát ra.
Chư Nhị ban nãy mạnh miệng thế nào, kết quả thê thảm hơn vạn lần! Các giáo viên uống nhiều nên mặt ai cũng đỏ, riêng Chư Nhị thậm chí gục đầu xuống bàn, môi mấp máy không rõ nói gì.
Chỉ có chút ý thức nhỏ bé cho cô biết cơ thể mình nóng ran, đầu óc lân lân choáng váng, ruột gan cũng cồn cào theo.
Hạc Cảnh Thần luống cuống chẳng biết làm gì, vỗ vỗ nhẹ vào cánh tay cô: “Mẹ ơi, mẹ không sao chứ?!”
Chư Nhị khó chịu, thần kinh căng đau như búa bổ, chậm rãi nói: “Rót… cho mẹ… hức! Ly nước… hức!” Thôi xong, giờ còn nấc cụt nữa.
Hạc Cảnh Thần nhìn quanh bàn ăn, thấy chai nước suối nào cũng cạn sạch.
Cậu đành phải nhảy khỏi ghế, chạy thật nhanh tìm phục vụ.
“Vấn đề dự án mới này Hạc tổng thấy thế nào? Có điều gì cần bổ sung không ạ?”
“Không cần bổ sung gì nhiều nhưng cũng không phải là không có vấn đề…”
Trên hành lang, một đoàn người mặc Tây trang sang trọng, chỉnh tề thong dong đi tới.
Hạc Cảnh Thần chạy hơi gấp nên không chú ý đâm thẳng vào một người đàn ông khá già trong số họ.
Cậu nhóc bé tẹo lăn quay ra đất mấy vòng liên hồi, trông vô cùng thốn!
“Ấy trời! Con cái nhà ai đây, đi đứng bất cẩn vậy?” Người đàn ông mà Cảnh Thần đụng trúng chẳng bị làm sao vì ông ta cao lớn.
Cảnh Thần ngã hơi đau, chưa kịp đứng dậy cậu nhóc đã luống cuống xin lỗi ngay: “Cháu xin lỗi! Cháu xin lỗi!” Mẹ cậu đã dạy rồi, khi cậu đụng phải người khác thì trước tiên nên xin lỗi người ta đã, không quan trọng là ai gây ra đầu tiên.
Đoàn người im lặng, duy chỉ có một người đàn ông tiến về phía trước.
Hắn quỳ xuống, nắm lấy hai bên cánh tay Cảnh Thần đỡ cậu dậy.
“Cậu bé, cháu không sao chứ?” Lúc nãy cậu lộn nhào ít nhiều cũng năm vòng, người nên được quan tâm phải là cậu mới đúng.
Cảnh Thần chầm chậm mở mắt, ngẩng mặt nhìn người đàn ông kia.
Bấy giờ đoàn người nọ cũng mới rõ mặt cậu nhóc.
Có người lập tức oà thán: “Ôi Hạc tổng, cậu bé này giống anh như đúc vậy?”
Lại có người nhanh nhảu tán thành: “Phải đó! Phải đó! Tôi còn tưởng đây là phiên bản thu nhỏ của anh!”
Riêng Cảnh Thần trợn tròn xoe mắt nhìn người đàn ông, môi cậu lấp bấp, cuối cùng lấy hết dũng khí gọi: “Bố!”
Đoàn người bao gồm hắn tiếp tục đứng hình.
Hạc Lập Duân nhếch môi cười, xoa đầu Cảnh Thần: “Cậu nhóc, cháu có thể tuỳ tiện nhận người khác là bố thế ư? Bố mẹ cháu đâu?”
Cảnh Thần xụ mặt, mếu máo: “Ơ, bố là bố con mà?”
Hạc Lập Duân khi này mới đông cứng nụ cười trên môi.
Đột nhiên có một thằng bé chạy đến nhận hắn là bố vầy đúng là kì lạ.
“Bố! Bố về với con rồi à?!” Cảnh Thần ngây thơ mừng rỡ, thậm chí ôm chầm lấy hắn.
Hạc Lập Duân không nói năn thêm, chỉ nhẹ nhàng xoa xoa lưng cậu, trong đầu hắn nghĩ: “Gì thế này nhỉ?”
Đồng nghiệp bên cạnh của hắn ồ ạt: “Hạc tổng, anh xem anh anh minh chưa kìa? Không chỉ phụ nữ muốn nhận anh làm chồng, thậm chí trẻ con còn muốn nhận anh làm bố!”
Thế là nguyên đám người phá lên cười.
Trong số đó bắt đầu hỏi Cảnh Thần: “Không muốn phá mộng của một đứa nhỏ đâu nhưng mà thôi… cậu nhóc, cậu tên gì?” Ý đồ của anh ta là chờ cho Cảnh Thần nói rõ họ tên sau đấy anh ta chắc chắn sẽ bảo: “Vậy thì cậu nhầm người rồi, người đàn ông này họ Hạc, không thể là bố cậu đâu.”
Cái kết, Cảnh Thần lại trả lời: “Cháu tên Hạc Cảnh Thần.”
Cả đoàn người sững sờ lần ba…
“Uầy! Hạc tổng, anh có con trai thất lạc nữa à?” Anh chàng kia ngơ ngác nhìn hắn.
Một người khác lại nghi hoặc: “Lẽ nào lại có người thích Hạc tổng tới độ sinh con rồi đặt tên con theo họ anh? Họ Hạc không phải họ phổ thông mà?”
Hạc Lập Duân rơi vào trầm tư.
Cảnh Thần thấy bố không nhận ra mình, mặt cậu đượm buồn: “Bố! Bố không nhớ con cũng phải nhớ mẹ đúng không ạ? Mẹ con uống say trong phòng kia!” Nói rồi cậu chỉ tay vào căn phòng sáng trưng cách đó năm thước.
Hạc Lập Duân bắt đầu dâng lòng nghi ngờ, hắn nhướng mày, đứng thẳng dậy bước nhẹ tới căn phòng mở toang cửa kia xem xét.
Ánh mắt hắn vừa đặt vào nhóm người trong phòng tức khắc dừng lại trên cô gái gục gà gục gật xuống bàn ăn.
Con ngươi hắn dãn nở liên hồi, bước chân dứt khoát hơn tiến vào trong.
Hắn kéo người cô dậy, dựng ngược cô đứng lên.
“Ch-Chư Nhị?!” Hắn quát.
Chư Nhị đã say khước rồi, nghe thấy ai gọi mình thì theo quán tính mắt nhắm mắt mở, khi cô thấy hắn một cách mờ mờ ảo ảo, nhíu mày: “Ồ? Anh đẹp trai, anh trông rất giống chồng tôi đấy!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...